[Dịch]Trùng Sinh Thiên Tài Thần Côn - Sưu tầm

Chương 34 : Ngoài dự đoán của mọi người

Người đăng: 

.
Ấm tử sa là một vật sưu tầm rất đặc thù, bởi vì ngoài tính nghệ thuật của nó ra, nó còn có thêm tác dụng thực tế. Nhưng ấm tử sa mà chỉ có tác dụng thực tế mà không có tính nghệ thuật, cũng không hề có giá trị giám thưởng. Nói như vậy, khi giám thưởng ấm tử sa vẫn phải dựa theo bốn phương diện: công, hình, bùn, khoản, một tác phẩm được tạo hình và có giá trị đều được thể hiện tại bốn điểm này. Hạ Thược nhờ Lý Bá Nguyên đưa chiếc ấm tử sa này vào đấu giá chính là của danh gia Đại Bân thời nhà Thanh sở chế, màu sắc của đất tử sa, hình dạng và cấu tạo, kỹ xảo, ngay cả chữ khắc lên cũng là dày công tôi luyện, đây là nhân vật không thể không kể đến trong lịch sử của ấm tử sa. Nhưng là bởi vì ông luôn luôn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với bản thân, tác phẩm mà không được như ý phần lớn đều bị hủy, cho nên ấm của ông truyền lưu hậu thế vô cùng ít ỏi hiếm thấy, truyền lại đời sau cũng chỉ có mười vật phẩm. Chiếc ấm tử sa mà Hạ Thược đưa vào đấu giá là do danh gia chế tác lúc ban đầu, ở công, hình này so với những vật lúc về già ông chế tác có vẻ hơi khiếm khuyết, nói trắng ra là, tính nghệ thuật hơi kém một chút, nhưng đây là do danh gia sở chế, mà cũng đã trải qua hàng thập kỷ, cho nên vẫn có thể được xem là một vật phẩm đáng giá sưu tầm. Giá đưa ra ban đầu chỉ có ba vạn, Hạ Thược vẫn ngồi thực bình tĩnh. Theo cô thấy, có thể nâng đến trăm vạn cũng đã không tệ rồi. Cô cũng không cầu quá cao, hôm nay đem ba vật phẩm ra, tổng cộng tiền đấu giá đủ tài chính để mở tiệm là được rồi. “Hai mươi vạn!” Ngay lúc đầu ra giá, lại đột nhiên có người hô to một tiếng. Hạ Thược sửng sốt, quay đầu nhìn theo tiếng nói phát ra kia. Người ra giá chính là Ngô Ngọc Hòa, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Bá Nguyên, kéo nhẹ khóe miệng bị sưng thật lớn kia, cười đến khó coi mà lấy lòng. Hạ Thược mí mắt hơi hơi giật, vì sao hắn lại nhìn về phía Lý Bá Nguyên? Hắn biết chiếc ấm tử sa này là do Lý Bá Nguyên đưa vào đấu giá? Hạ Thược quay đầu, thấy ông ấy quay đầu hướng về phía Ngô Ngọc Hòa mỉm cười gật đầu, phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền ngồi bên cạnh lộ ra nụ cười vừa lòng. Hạ Thược cụp mắt xuống, trong lòng khẽ động, liền nghĩ thông suốt những mối liên hệ trong đó, khóe miệng không khỏi giơ lên một nụ cười đầy thâm ý. Xem ra đấu giá hôm nay, sẽ vượt qua cả dự đoán ban đầu của cô rồi. Chuyện rất đơn giản, lúc trước khi Hạ Thược đem vật phẩm nhờ Lý Bá Nguyên, bởi muốn đưa vật phẩm này vào buổi đấu giá, mà thủ tục lại có chút phức tạp, mà cô năm nay mới chỉ mười lăm tuổi. Vào năm 1997, một đứa trẻ còn chưa tròn mười sáu tuổi là không thể làm chứng minh thư, Hạ Thược nghĩ nếu lấy danh nghĩa của mình để đưa vật phẩm vào buổi đấu giá thì thủ tục có chút phiền toái, cho nên đơn giản là nhờ Lý Bá Nguyên lấy danh nghĩa của ông để đưa vào. Nói chung cũng là bởi vì ba vật phẩm này do Lý Bá Nguyên đưa ra bán đấu giá, chính quyền Đông thị hẳn là muốn đưa cho ông một chút nhân tình, bởi vậy nên việc trong buổi đấu giá hôm nay có ba vật phẩm là của tập đoàn Gia Huy Hong Kong đưa ra, liền lấy đủ loại con đường mà tản ra ngoài. Mà nay những nhân vật nổi tiếng tới tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay, không thiếu người nghĩ dùng cách này để kéo gần mối quan hệ với Lý Bá Nguyên, cho nên khi chiếc ấm tử sa này của Hạ Thược vừa xuất hiện, trong hội trường bán đấu giá lập tức xuất hiện tình huống tranh đoạt. Đảo mắt cạnh tranh giá đã vượt qua trăm vạn, mà vẫn còn năm sáu người tiếp tục tranh nhau ra giá. “Một trăm năm mươi vạn!” “Một trăm tám mươi vạn!” “Một trăm tám mươi lăm vạn!” “Hai trăm vạn!” Ngô Ngọc Hòa cắn răng. Lúc này Trần Mãn Quán cũng đã nghĩ ra nguyên nhân vì sao mà giá lại có thể tăng đến vượt quá mặt bằng ở chợ đồ cổ như vậy, không khỏi cười nhìn về phía Hạ Thược. Tất nhiên là ông biết số tiền bán đấu giá hôm nay sẽ dùng để mở cửa hàng, chỉ là không biết nếu Ngô Ngọc Hòa biết chủ nhân của chiếc ấm tử sa này không phải là Lý Bá Nguyên, mà hắn lại cố tình lên giá như vậy, đến cuối cùng lại dẫn mình bước chân lại vào ngành này, không biết là vẻ mặt của hắn sẽ có biểu cảm gì đây? Đương nhiên, lúc này Ngô Ngọc Hòa sẽ không biết mình đang làm chuyện gì, hắn chính là liều chết bám theo, sau khi giá được nâng lên tới tận ba trăm vạn, vốn dĩ cục diện sáu người cạnh tranh biến thành bốn người, sau khi vượt qua bốn trăm vạn, chỉ còn hai người. Một người trong đó tất nhiên là Ngô Ngọc Hòa, nhưng tên còn lại cũng là tổng giám đốc của một xí nghiệp than đá ở Thanh thị. Hai người tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, tuy rằng không đứng lên cãi nhau, nhưng chỉ cần dựa vào sức lực nghiến răng nghiến lợi kia, đủ để thấy gay gắt. “Bốn trăm ba mươi tám vạn!” “Bốn trăm năm mươi vạn!” “Bốn trăm sáu mươi vạn”. “Bốn trăm tám mươi vạn!” Ông tổng giám đốc công ty than kia hung hăng trừng mắt Ngô Ngọc Hòa, sở dĩ ông ta còn phân cao thấp tới tận lúc này, chẳng qua là vì muốn có chút giao tình với Lý Bá Nguyên, nhưng ông ta cũng không phải là nhà sưu tầm, theo như ông ta thấy, chỉ là một chiếc ấm uống trà mà tốn đến bốn năm trăm vạn, đây không thể nghi ngờ là thực phá sản. Tốn nhiều tiền như vậy, còn không biết đến cuối cùng có chiếm được tí lợi ích nào hay không, nghĩ đến đây, ông ta cũng bỏ cuộc giữa chừng. “Năm trăm vạn!” Ông ta cắn răng hô một lần cuối cùng, đây là cực hạn của ông ta rồi, Ngô Ngọc Hòa mà vẫn theo tiếp, ông ta cũng thôi không theo nữa. Dù sao cho đến giờ phút này, mình cũng coi như đã lộ mặt trước mặt Lý Bá Nguyên rồi, nói đến cũng không thua lỗ. Ngô Ngọc Hòa lại không hề nghĩ như vậy, vừa rồi hắn đấu giá được chiếc chậu quân đồ sứ kia, đến bây giờ trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, không biết làm vậy có khiến Lý lão không vui hay không, chỉ hy vọng dùng giá cao mua được chiếc ấm tử sa này, cũng coi như biến thành lấy lòng. Trên thực tế, lòng của hắn sao không phải là đang rỉ máu chứ? Hắn là thương nhân trong giới đồ cổ, đối với một vật chỉ có giá thị trường khoảng một trăm vạn thôi mà hắn cũng đã ra giá gấp năm lần, không có khả năng hắn không đau lòng tiền của mình. Chẳng qua may mà năm trăm vạn đối với bản thân hắn mà nói, còn chưa tính là cái gì, vì thế liền cắn răng tiếp tục theo. “Năm trăm mười vạn!” Ra giá xong hắn liền nhìn về phía ông tổng giám đốc kia, trong lòng mặc niệm: đừng có theo nữa! Lần này, hình như ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của Ngô Ngọc Hòa, Mai tổng kia liền thở dài, nhắm mắt lại. Chuyên gia bán đấu giá liền gõ búa, năm trăm mười vạn, thành giao! Ngô Ngọc Hòa trên trán chảy ra đầy mồ hôi, nhưng lại cười vô cùng thư thái, quay mặt lại, cũng bất chấp khóe miệng bị đau, liên tục cười làm lành gật đầu lấy lòng với Lý Bá Nguyên. Trần Mãn Quán thiếu chút nữa thì phì cười, Lý Bá Nguyên thì cười ha ha, nhìn về phía Hạ Thược. Hạ Thược sau khi nghĩ thông chuyện liên hệ trong giá cả, cũng liền bình tĩnh. Dù sao đã trải việc trọng sinh, năng lực của Thiên Nhãn cùng với năm năm tu tâm dưỡng tính, tâm cảnh của cô cũng sẽ không vì một chút sự việc như vậy mà mừng rỡ quá. Hai người thấy cô bình tĩnh như thế, cũng không hề thấy ngạc nhiên, ngay cả chính Lý Bá Nguyên cùng Trần Mãn Quán cũng chưa phát hiện, hiện ở trong mắt bọn họ, đã hoàn toàn không hề đối xử với Hạ Thược như là một đứa trẻ, dường như ở trong mắt bọn họ, trên cơ bản cô như là bạn cùng lứa tuổi bọn họ vậy. Ba vật phẩm đấu giá của cô cũng không có đặt cùng một lượt, mà được xáo trộn, nhưng trong tay mỗi người đều có danh sách về vật đấu giá hôm nay, mặt trên đó có tin tức kỹ càng tỉ mỉ, hiển nhiên là mọi người đã sớm biết vật nào là do Lý Bá Nguyên đưa vào, cho nên vừa xuất hiện, nhất định sẽ là một cuộc cạnh tranh náo nhiệt. Lọ thuốc hít tráng men có đóa hoa sen bán nở kia, cuối cùng đấu giá được hai trăm ba mươi vạn, chiếc bình ngọc thời nhà Thanh Càn Long kia cuối cùng đạt ba trăm tám mươi vạn thành giao. Vốn dĩ, Hạ Thược tính toán ba vật phẩm này mà đấu giá bán được khoảng năm trăm vạn cũng không tệ rồi, đương nhiên, là phải dưới tình huống không để lại. Nhưng không ngờ lại vượt xa khỏi dự đoán của cô như vậy, lại đấu giá được gần một ngàn vạn! Buổi đấu giá đầu tiên tại Đông thị, liên tục có vài món đấu giá đến sau cùng được đẩy lên giá cao, thành quả vô cùng tốt. Đài truyền hình, báo chí tất nhiên đều nhiệt liệt đưa tin một phen, Lý Bá Nguyên cũng giành được vài vật yêu thích, có thể nói khắp nơi vui mừng, kết thúc tốt đẹp. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, người mua được ba vật phẩm sưu tầm kia tất nhiên là đến chỗ Lý Bá Nguyên bắt tay trò chuyện, nhân cơ hội lộ diện mặt mũi, hơn nữa đều là đợi làm thủ tục trả tiền nhận đồ. Ngô Ngọc Hòa rất để ý tới thân phận của Hạ Thược, không dám trực tiếp hỏi, nhưng cũng là nói với cô hai câu, biến thành một màn nói lời xin lỗi. Chờ tan cuộc, những người này đi rồi, Lý Bá Nguyên mới cười với Hạ Thược nói: “Ha ha, Tiểu Thược à, tiền lần trước với thêm lần này nữa, cháu xem khi nào thì bác chuyển cho cháu được?” Lời này phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền nghe được mà sửng sốt. Hạ Thược cười, tuy rằng Lý Bá Nguyên đã sớm đưa chi phiếu cho cô, nhưng cô vẫn chưa đến ngân hàng giải quyết được, chính là chờ buổi đấu giá hôm nay chấm dứt, cùng làm một lần luôn, vì thế nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, liền hôm nay đi. Bác Trần, bác đi ngân hàng cùng cháu mở sổ tiết kiệm đi”. “Ha ha, được rồi. Dù sao hội đấu giá cũng đã xong, nếu không ông lão như bác sẽ cùng đi với cháu một chuyến”. Lý Bá Nguyên cười nói. Bên cạnh, Lưu Cảnh Tuyền nghe không rõ, “Lý lão, đây là…” Lý Bá Nguyên cũng không giấu diếm, “Ha ha, nếu Lưu phó thị trưởng đã hỏi, tôi cũng không giấu diếm làm gì. Kỳ thật ba món đồ cổ kia cũng không phải là của ông lão tôi, là cô cháu gái này nhờ tôi đưa vào buổi đấu giá”. “Cái gì? Hạ tiểu thư ?” Lưu Cảnh Tuyền kinh hãi sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Hạ Thược, thấy cô vẫn một dáng vẻ mỉm cười bình tĩnh, không khỏi âm thầm kinh hãi. Cô gái này rốt cuộc là người nào? Nghe cuộc đối thoại giữa hai người như có ý tới ngân hàng mở tài khoản chuyển khoản, nhưng vì sao lại muốn mở tài khoản? Mặc dù ba món đồ cổ là của cô bé này, nhưng chẳng lẽ không phải là nên đưa cho bố mẹ cô sao? Chẳng lẽ muốn chuyển vào sổ tiết kiệm của cô? Đầu năm nay, cho dù có là gia đình giàu có, cũng không có nhà nào làm sổ tiết kiệm cho một đứa nhỏ mới mười lăm mười sáu tuổi với khoản tiền lớn trăm ngàn đâu! Hơn nữa, hắn vẫn là nghĩ không ra, tại Đông thị có gia đình nào họ Hạ giàu có hay không. “Bác Lý à, lúc này cũng đến trưa rồi, chắc bác cũng đã mệt, chút việc nhỏ ấy cũng không cần bác phải nhọc lòng. Thân thể của bác vẫn nên nghỉ ngơi cho nhiều. Nếu bác còn lo lắng, thì để Dương trợ lý đi giúp cháu một chuyến là được”. Hạ Thược cười nói. Lý Bá Nguyên nghe xong đành phải gật đầu, kỳ thật một giờ sau ông còn có việc, hiện tại quay về khách sạn cũng chỉ là nghỉ ngơi được một chút thôi, giữa trưa còn phải ăn bữa cơm với quan chức trong thành phố. Mọi chuyện cứ như vậy được quyết định, Dương Khải, Trần Mãn Quán cùng Hạ Thược đi ngân hàng chuyển khoản, còn lại Lưu Cảnh Tuyền vẫn khiếp sợ cùng nghi hoặc đi theo Lý Bá Nguyên ra đại sảnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang