[Dịch]Trùng Sinh Nữ Phụ - Sưu tầm
Chương 162 : Kịch tình
.
Tống Thanh Vân nhớ đến trước kia, sau khi tan ca về đến ngôi nhà ông ta đã ghét bỏ, Đoạn Linh đã nấu xong cơm chiều, tuy hai người đều phải đi làm, bằng cấp giống nhau, thậm chí lúc ở trường Đoạn Linh không thua kém những người phụ nữ khác, bà ta vẫn luôn thẳng thắn với ông ta, nhưng ở phương diện nào đấy, bà ta vẫn giữ nét truyền thống của người phụ nữ Hoa Hạ, bà ta luôn làm tốt công việc nhà, nấu món ăn ông ta thích nhất, nhưng không hề oán trách nửa câu, so sánh với sự tuyệt tình của nhà họ Cố hiện giờ, thì Đoạn Linh tốt hơn nhiều.
Trước kia chỉ cảm thấy việc này là thiên kinh địa nghĩa, cho rằng Đoạn Linh làm việc đó đã vài năm, Tống Thanh Vân đã quen rồi, hiện tại có người để so sánh, đột nhiên Tống Thanh Vân mới biết Đoạn Linh là tốt nhất, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Lúc này Tống Thanh Vân hối hận, ông ta cảm thấy bản thân ly hôn với Đoạn Linh quá thuận lợi, dù sao hai người đều đã đeo nợ trên lưng, biết vậy sẽ không ly hôn sớm như thế, Đoạn Linh ra ngoài quẹt thẻ nhiều như vậy, đáng lẽ ông ta không nên bỏ qua cho bà ta quá nhanh, bà ta nên chịu một nửa tiền trong những cái thẻ tín dụng đó, hai người gộp lại chắc sẽ đủ thôi, tiền lương hai người vẫn có thể chi trả, Đoạn Linh luôn tiết kiệm, lần này có lẽ vì chịu kích thích, lúc ấy nếu bản thân không ly hôn, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Quan trọng hơn, nếu hai người vẫn chưa ly hôn, ông ta có thể đến nhà mẹ đẻ của Đoạn Linh, cũng sẽ không rơi vào kết cục bây giờ. Tống Thanh Vân còn không đủ tiền để ở khách sạn, buổi tối còn cần phải ra ngoài ăn uống, ông ta do dự một chút, lúc này vừa mới ly hôn với Đoạn Linh, cho dù muốn bà ta hồi tâm chuyển ý, cũng phải cho bà ta chút thời gian, để bà ta biết tầm quan trọng của ông ta, Tống Thanh Vân chỉ có thể gọi điện thoại cho con trai, hỏi mượn tiền Tống Mẫn Nhiên.
Sau khi Tống Mẫn Nhiên tốt nghiệp đại học thì đi theo giáo sư Phương nghiên cứu gì đó rồi bán kiếm tiền, nhưng số tiền này đã dùng hết hơn phân nửa khi Cố Doanh Nặc bị tai nạn xe. Lúc này nếu Tống Thanh Vân không thể trả nổi học phí cho cậu ta, sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu ta, muốn lấy học bổng sẽ hơi khó khăn. Sáu tháng cuối năm còn chưa biết kiếm tiền thế nào, vậy mà bây giờ Tống Thanh Vân còn tìm cậu ta xin tiền, tuy Tống Mẫn Nhiên tâm ngoan thủ lạt, nhưng dù sao cũng là ba mình, trước kia lại không làm việc gì có lỗi với mình, nên lạnh lùng đưa chi phiếu 5000 tệ cho Tống Thanh Vân, vì trong lòng khó chịu, nên cậu ta không muốn gặp Tống Thanh Vân.
Gần đây Tống Mẫn Nhiên sống không tốt, cậu ta bị Đoạn Linh quản chặt, Đoạn Linh rất sợ cậu ta lại ở chung một chỗ với Cố Doanh Tích nên mỗi ngày đều ở cạnh cậu ta, để cậu ta không thể đến nhà họ Cố, gần đây luôn ở trong ký túc xá trường học. Vì cậu ta không đến nhà họ Cố, nên không biết Tống Thanh Vân ở nhà họ Cố khổ sở bao nhiêu, càng không biết Tống Thanh Vân đã bị đuổi khỏi nhà.
Đoạn Linh rất sợ con trai đi vào con đường không có lối về. Một lòng muốn cậu ta đổi bạn gái, để cô gái kia đến trói chặt trái tim cậu ta. Bà ta đã hỏi giáo sư Phương, quả thật con gái của giáo sư Phương đã trở về, nhưng hôm bà ta mời cơm giáo sư Phương thì cô gái ấy lại không đến, mấy ngày nay Đoạn Linh chưa từng gặp cô bạn gái tương lai của Tống Mẫn Nhiên này, chỉ tiếc Tống Mẫn Nhiên không phối hợp, nếu không bà ta đã bắt con trai đến nhà họ Phương rồi.
Tống Mẫn Nhiên bị làm phiền, nên lúc bị Đoạn Linh chặn lại ở trường, lớn giọng nói: "Mẹ, con muốn thăm Nặc Nặc, cô ấy là người trong lòng con, vì sao mẹ không thể tiếp nhận cô ấy?"
Nếu Cố Doanh Nặc không gãy chân, Đoạn Linh đương nhiên sẽ không có ý kiến với cô ta, cho dù cô ta có cụt chân, nhưng nếu con trai một lòng một dạ thích cô ta, Đoạn Linh cũng sẽ chấp thuận, nhưng hoàn cảnh bây giờ thì làm sao có thể? Hiện tại chị của Cố Doanh Nặc quyến rũ con trai và chồng bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Nặc ở bên nhau, dù có chết bà ta cũng sẽ không đồng ý!
"Cô gái nhà họ Phương không tốt ở đâu chứ. Con chưa gặp người ta mà đã từ chối, giáo sư Phương chiếu cố con nhiều năm như vậy, ông ấy có ý gì con còn không hiểu sao? Con được như ngày hôm nay, có từng tự hỏi, nếu không có giáo sư Phương thì sẽ ra sao không? Con đi gặp một lần sẽ chết à? Cố Doanh Nặc không phải không tốt, nhưng con bé lại có một người..." Đoạn Linh vốn muốn nói một người chị như vậy, nhưng lại sợ nếu con trai biết nó sẽ không bỏ qua cho mình, bề ngoài Tống Mẫn Nhiên dịu dàng, từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, thực ra thằng bé này rất vô tình, nếu chống đối cậu ta, khiến cậu ta không vui, cậu ta có thể lục thân không nhận [1]!
[1] lục thân không nhận: lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận; ý nói mất hết tính người
"Chỉ vì mẹ kỳ thị cô ấy bị gãy chân, con thích Nặc Nặc, con chỉ xem cô ấy là bạn gái thôi, con sẽ không buông tay." Tống Mẫn Nhiên lạnh lùng nói xong, lại nghĩ đến Đoạn Linh đã ly hôn với Tống Thanh Vân, dù bản thân cậu ta cảm thấy việc này chẳng quan trọng, nhưng nghĩ đến chuyện như vậy có lẽ sẽ khiến người khác rất đau lòng, nên cố nghiêm mặt giải thích: "Hơn nữa cô ấy bị vậy, thực ra cũng có liên quan đến con..."
Lời này của cậu ta khiến Đoạn Linh hiểu sai, bà ta nhớ Cố Doanh Nặc từng nói, tai nạn xe có thể do Tống Mẫn Nhiên gây ra, trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, đồng thời hơi sợ hãi, nhưng lại không nỡ bỏ con mình.
Bà ta có thể đè nén đau thương bỏ chồng, nhưng sao có thể bỏ rơi con mình được, bà ta mang thai mười tháng sinh ra, là thịt trên người mình, Đoạn Linh dự định khuyên tiếp, nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Tống Mẫn Nhiên, nhất thời đau lòng im bặt. Bà ta quyết định cho Tống Mẫn Nhiên thêm một cơ hội, bà ta đến nhà họ Phương gặp trước đã, nếu cô gái nhà họ Phương thật sự ưu tú, bà ta không tin nếu mình đã liều mạng già này, Tống Mẫn Nhiên thật sự có thể vô tình như thế, không chịu nghe lời bà ta.
Nghĩ vậy, Đoạn Linh không bắt Tống Mẫn Nhiên đến gặp con gái của giáo sư Phương nữa, chỉ khuyên gần đây tiết trời nóng bức, bảo cậu ta chú ý thân thể, không nên ở quá lâu trong phòng thí nghiệm, tiếp xúc với những hóa chất kia quá nhiều sẽ không tốt cho bản thân … , lại khuyên nên ăn nhiều rau quả, bà ta tính kêu Tống Mẫn Nhiên đưa quần áo để bà ta giúp giặt sạch, nhưng Tống Mẫn Nhiên đã không kiên nhẫn xoay người rời đi.
Con lớn rồi không nghe lời mẹ nữa, Đoạn Linh tức giận, trở về. Hiện tại bà ta không còn chồng, con trai lại không chịu nghe lời, điều an ủi duy nhất, là bà ta không phải là người thảm nhất, bởi vì hiện giờ Tống Thanh Vân đeo nợ trên lưng, tuyệt đối khổ sở hơn bà ta, nghĩ đến tên bội tình bạc nghĩa kia, cuối cùng Đoạn Linh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Bà ta đến nhà giáo sư Phương, nhưng Đoạn Linh không ngờ con gái của giáo sư Phương không thích con trai bà ta.
Con gái giáo sư Phương tên Phương Như, năm nay vừa tròn 24 tuổi, giáo sư Phương đã đứng tuổi nhưng bề ngoài vẫn rất phong độ, vợ của ông cũng là một phụ nữ tri thức, dáng vẻ thanh tú, đương nhiên con gái của hai người sẽ không tệ, bằng cấp cũng rất cao. Không những dáng người tốt, trên người cô ta còn tỏa ra sự quyến rũ và thái độ tự tin, khiến Đoạn Linh càng nhìn càng thích, đáng tiếc, vì bằng cấp cao, gặp rất nhiều người rồi, nên có chủ kiến của bản thân, hoàn toàn không có hứng thú với học trò mà giáo sư Phương xem trọng, khó khăn lắm Đoạn Linh mới gặp được cô ta, nên cố gắng tâng bốc con trai mình nhưng thái độ của cô ta chỉ nghe có lệ, cuối cùng Đoạn Linh đã hoàn toàn thất vọng.
Không cưỡng cầu nữa, dù sao bà ta đã từng gặp thất bại trong chuyện tình cảm, tuy bà ta muốn cô Phương quen với Tống Mẫn Nhiên để con trai có thể chặt đứt quan hệ với hai người phụ nữ của nhà họ Cố. Mặc dù giáo sư Phương đối xử tốt với Tống Mẫn Nhiên nhưng bà ta không phải loại phụ nữ ngu xuẩn, cũng biết hành động của mình khiến người khác khó xử, còn gây phiền phức cho con, bởi vậy lúc đầu bà ta còn nhiệt tình, sau đó dần giảm xuống.
Sau khi người nhà họ Cố đuổi Tống Thanh Vân đi, ban đầu Cố Doanh Tích không phát hiện, ả chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm vì cha chồng tương lai của em gái không còn dây dưa với mình nữa mà thôi. Vì hai năm trước, ả chịu áp lực lớn. Trong nhà mẹ bị bệnh, bản thân một lòng say mê anh Lan Cửu, nhưng người đàn ông đó không đáp lại tình cảm của mình nên khiến ả thất vọng, một bên Tạ Trác Doãn lại cường thủ hào đoạt, khiến toàn thân ả bị ép chặt, bởi vậy khi nhìn thấy tác phong Tống Thanh Vân nhanh nhẹn, là người đàn ông trưởng thành. Lúc ấy ả ta chưa hiểu rõ tình cảm nên đã làm chuyện hồ đồ rồi.
Nếu sớm biết về sau sẽ có quan hệ như vậy với người nhà họ Tống, ả tuyệt đối sẽ không xảy ra quan hệ với Tống Thanh Vân, hiện giờ cha con Tống Thanh Vân đều đã có một chân với ả, bên kia còn có Cố Doanh Nặc bị ả hại cụt mất một chân. Cố Doanh Tích cảm thấy được cả người đều không thể chống đỡ nổi nữa, ả quá mệt mỏi rồi.
Tình cảm ả muốn thì không chiếm được, tình cảm ả không muốn lại cứ quấn lấy ả, gần đây tin tức của Tống Thanh Vân khiến ả thở dài nhẹ nhõm, đồng thời, lại khiến ả bắt đầu nhung nhớ Lan Cửu, mỗi khi nhớ đến vài lần ả được gặp anh, Cố Doanh Tích đều cảm thấy bản thân như muốn ngây dại.
Ả vẫn phải làm ca đêm, trong nhà rất nhiều chỗ cần tiền, Chấn Thiên ra nước ngoài nói muốn giải quyết chuyện gì đó, nhưng đi thời gian dài như vậy còn chưa trở về, ả sắp chịu không nổi, thật ra ả chỉ mới 23 tuổi thôi, vì sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với ả như vậy? Để ả chịu nhiều áp lực như thế?
Lúc này Cố Doanh Tích đã quên bản thân đang mời rượu, mỗi khi ả ngồi xuống mời rượu khách, bản thân sẽ uống vài ngụm lớn trước, lúc đầu ả còn hơi tỉnh táo, càng về sau cả người đều dần mơ hồ, thân thể mềm nhũn ngả vào lòng người nào đó.
Tần Dật dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ kiều mỵ này ngả vào lòng anh ta, anh ta ra ngoài chơi bời với vài vị thiếu gia, gần đây anh ta bị Lý Phán Phán quản rất nghiêm, khiến anh ta sinh ra tâm lý phản nghịch, thừa dịp có thời gian thì ra ngoài lêu lỏng, lúc này nhìn cô gái bán rượu anh ta yêu thương nhung nhớ, anh ta vốn là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc vô cùng khêu gợi, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chỉ sợ ngay cả thánh nhân cũng không chịu nổi, bởi vậy anh ta cúi đầu mút ngực Cố Doanh Tích.
Người chung quanh đều hét ầm lên, người phụ nữ bên cạnh Tần Dật bị Cố Doanh Tích lấn át nên có chút khó chịu, nhéo Cố Doanh Tích vài cái, lúc này Cố Doanh Tích quá say, ả cảm giác bản thân đang mượn rượu giải sầu, say rồi nên không muốn nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, vì thế cho dù bị đau, ả cũng không muốn tỉnh lại.
Tần Dật bị bộ ngực quyến rũ kia hấp dẫn, vì không cần gia nhập quân đội, nên không còn bị ràng buộc giống như trước kia, bản tính bỉ ổi và háo sắc trong anh ta nổi dậy, thể chất quân nhân của trước kia khiến anh ta có thiên phú trong chuyện quan hệ nam nữ, nhu cầu cũng mãnh liệt hơn người khác.
Anh ta chạm vào cơ thể này, anh ta dám khẳng định dáng người này không tầm thường, mà là thiên sinh mị cốt [2], vừa mới bị anh ta mút một chút, người phụ nữ này đã động tình rồi, không những hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt cũng đỏ hồng, lại thêm bộ ngực tròn hoàn mỹ kia, cùng với vòng eo mảnh khảnh và vòng mông lớn, để anh ta càng lúc càng khó nhịn. Thẳng tay luồn vào cổ áo Cố Doanh Tích sờ soạng, nắm cái tròn trịa đó rồi bóp nhẹ.
[2] thiên sinh mị cốt: ý nói không đoan trang, lẳng lơ
Cố Doanh Tích vốn say rượu, cơ thể ả lại vô cùng nhạy cảm, lúc này bị sờ soạng nên có chút không chịu nổi. Chủ động đưa ngực mình vào tay Tần Dật, Tần Dật dễ dàng cởi quần áo ả ra, rồi sờ vào váy ả.
Sau khi sờ một hồi, Tần Dật hơi khó nhịn, không quản Cố Doanh Tích có phải gái gọi không, đã ôm ả ra ngoài.
Tay kia từng bị Lan Lăng Yến bẻ gãy, vẫn còn cảm giác đau đớn, rất không dễ dàng bế Cố Doanh Tích ra xe, Tần Dật trêu đùa: "Người đẹp say rượu, em đã để tôi gắng sức. Nên báo đáp tôi, để tôi thoải mái một lát đi”. Sau đó hạ ghế xuống, rồi đặt Cố Doanh Tích dưới thân.
Không nếm thử người phụ nữ này thì không biết, nếm xong lập tức giật mình. Tần Dật suýt nữa đã sớm làm xong, cơ thể này thật vi diệu, không những vóc người đẹp, mà quan trọng là chỗ ấy rất tuyệt, dễ làm cho đàn ông thỏa mãn hơn nhiều người phụ nữ khác, vốn nghĩ sau khi làm trên xe xong sẽ đưa ả về chỗ cũ, lúc này Tần Dật ăn xong thì không nỡ để ả rời đi. Lập tức lái xe chở ả đến khách sạn.
Cả đêm điên cuồng, ngày hôm sau Cố Doanh Tích tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân như bị xe cán lên, ả tỉnh lại ở một nơi xa lạ, mở to mắt nhìn thấy một người đàn ông trần như nhộng, suýt nữa khiến ả thét chói tai, ả run rẩy đứng dậy nhặt quần áo đã rách của mình mặc vào. Lớp trang điểm đậm khiến cả đêm ả không thoải mái, ả tắm rửa xong, thì nhìn thấy Tần Dật đã quần áo chỉnh tề ngồi hút thuốc trên sofa.
"Là anh?"
"Quả thật là anh sao?" Vừa rồi Cố Doanh Tích không dám nhìn người đàn ông còn đang ngủ kia, ả vốn nghĩ sẽ xem đêm qua như cơn ác mộng, ai ngờ lúc này vừa ra đã thấy anh ta thức dậy. Nhìn diện mạo của anh ta, thật ra là người quen.
Trời sinh ả khá nhạy cảm với đàn ông, chỉ cần nhìn qua một lần thì tuyệt đối sẽ không quên, huống chi người này đã từng cứu mạng ả. Ngày hôm qua Tần Dật bị váng đầu, cả đêm chỉ biết ôm ả làm không ngừng nghỉ, đâu nghĩ đến việc tắm táp rửa mặt cho ả, chỉ nhớ gương mặt trang điểm kia vô cùng kiều mỵ, ai ngờ sau khi tẩy trang người phụ nữ này chỉ có dáng vẻ thanh tú, mà còn là người mình quen, lúc trước vì ả mà anh ta bị bẻ gãy tay chân, suýt nữa cả đời bị phế.
Sắc mặt Tần Dật hơi khó coi, sau khi nhìn chằm chằm Cố Doanh Tích đang liên tục thay đổi vẻ mặt, lúc này mới lấy bóp tiền ra, rút mấy tờ tiền mệnh giá lớn: "Nếu là cô, thì đây là tiền cho tối hôm qua." Nếu không nể tình ả phục vụ khiến anh ta sảng khoái, Tần Dật đã sớm báo thù rồi, nghĩ đến dư vị tối hôm qua, nên không nhẫn tâm dạy dỗ ả, ngược lại ném tiền cho ả, thấy sắc mặt ả tái xanh, thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đau lòng xen lẫn khoái trá.
"Tôi, tôi, tôi không cần tiền, tôi, tôi không phải..." Cố Doanh Tích kích động đến mức nói không rõ ràng, đôi tay trắng nõn của ả ôm chặt quần áo, nước mắt rưng rưng, như thế, làm Tần Dật lại ôm ả lên giường.
Có quan hệ bây giờ, Tần Dật cảm thấy anh ta đã tìm được người phụ nữ khiến mình hài lòng, không muốn đổi người nữa, sau khi anh ta xong việc thì vừa mặc quần áo, vừa cười lạnh: "Lần trước vì chuyện của em, em có biết tôi bị chồng của ả họ Ninh kia đánh gãy tay, từ đó về sau tiền đồ bị hủy, tất cả do em nợ tôi."
Khi Cố Doanh Tích nghe thấy từ chồng, cả người đều đã choáng váng, ả chớp đôi mắt ngập nước, run rẩy hỏi: "Chồng?"
Tần Dật không nghĩ ả biết Lan Lăng Yến, dù sao trước đây người phụ nữ này hại anh ta cực kỳ thê thảm, nhà họ Tần cũng điều tra ả, xem đến cùng có phải ả được băng nhóm đối đầu với nhà họ Tần phái đến để hãm hại họ không, nên đương nhiên anh ta nắm rõ thân thế của Cố Doanh Tích, biết Cố Doanh Tích chỉ là người nghèo thôi, bởi vậy không tin ả biết người có cấp bậc như Lan Lăng Yến, tuy anh ta cảm thấy bây giờ rất hài lòng với Cố Doanh Tích, nhưng thật ra trong lòng hơi khinh thường xuất thân của Cố Doanh Tích, bởi vậy chỉ nói những lời này theo bản năng thôi, không để ý nhiều:
"Đúng vậy, nể tình em phục vụ tôi không tệ, tôi khuyên em, không nên trêu chọc gã họ Lan kia." Vẻ mặt anh ta âm trầm, không chú ý đến khi Cố Doanh Tích nghe được xuất thân của Lan Cửu không thấp, trong mắt lộ ra say đắm: "Tôi biết mà, anh ấy là người có phong thái tuyệt vời, sao có thể tầm thường được chứ? Không ngờ anh ấy thật sự là vương tử."
Ả thấp giọng nói xong. Tần Dật không nghe rõ, chỉ nhíu mày: "Em nói gì? Nghe tôi nói không? Em nợ tôi, từ nay về sau mang thân đến gán nợ đi, số di động của em đâu. Về sau tôi gọi thì em phải đến..." Cố Doanh Tích có chút không muốn, nhưng ả không thể chống lại Tần Dật, đành phải buồn bã trao đổi số điện thoại với Tần Dật, mãi đến tối, ả mới được Tần Dật thả về.
Tuy nói Tần Dật lên sàn sớm, nhưng Ninh Vân Hoan không ngờ lúc này anh ta mới có quan hệ với nữ chủ, chuyện Cố Doanh Tích với Tần Dật, đương nhiên cô được mật thám ở chỗ Cố Doanh Tích báo lại, vốn lần này cô chuẩn bị gửi ảnh chụp của Cố Doanh Tích với Tần Dật cho Lý Phán Phán, ai ngờ bây giờ không cần cô làm người xấu rồi. Lý Phán Phán đã biết chuyện này, đương nhiên tức đến đỏ mắt.
Vì thuộc tính thánh mẫu của Lý Phán Phán bộc phát, nên cô ta quá đồng tình và thương cảm Cố Doanh Tích, đặc biệt khi ở trên đảo Long Minh, ba người bị bắt cóc. Thật ra vì cô cảm thấy tội nghiệp cô bé này, nếu không sợ khi bản thân ra tay giúp cô ta sẽ khiến lòng tự trọng của cô ta bị tổn thương, cô ta cứ nằng nặc muốn giúp Cố Doanh Tích trốn thoát, ai ngờ bây giờ hiện thực tát cô ta một bạt tai, suýt nữa khiến cô ta sụp đổ.
Bây giờ chuyện Cố Doanh Tích còn đả kích Lý Phán Phán hơn so với Phó Viện, dù sao loại chuyện này đã là lần thứ hai, lúc ấy cô ta vì Cố Doanh Tích mà suýt nữa đã bị người hãm hiếp. Nhưng Cố Doanh Tích trả ơn cô ta ra sao? Lý Phán Phán vừa đến lớp học, suýt nữa ôm Ninh Vân Hoan khóc thét: "Vì sao, đám người này đều đối xử với tớ như vậy?"
Cô ta đã thật lòng với bọn họ, mặc kệ là Tần Dật, Phó Viện hay Cố Doanh Tích, cô ta đều thật lòng với mỗi người, lúc ấy vì Cố Doanh Tích mà suýt nữa bị người ta cưỡng hiếp. Cô ta không tốt với Cố Doanh Tích sao? Vì sao hiện giờ ả ta lại báo đáp mình như thế.
Trong thành phố này các loại quan hệ bất chính sẽ không thể che giấu được, hơn nữa tối hôm đó Tần Dật gấp gáp ôm Cố Doanh Tích đi, ở trên xe vận động với ả, rất nhiều người nhận ra xe của Tần đại thiếu, chuyện này không lừa ai được. Đương nhiên Ninh Vân Hoan biết vì sao Lý Phán Phán khóc.
"Sớm nói với cậu nên cẩn thận ả rồi." Đối với tính cách thánh mẫu của Lý Phán Phán, Ninh Vân Hoan thật sự dở khóc dở cười, Lý Phán Phán hồn nhiên thiện lương, sau khi bị người đánh má trái nói không chừng còn có thể cho người ta đánh luôn cả má phải, cũng vì Tần Dật là điểm yếu của cô ta, người mà cô ta đối xử tốt lần nào cũng có quan hệ với người yêu của cô ta, hiện giờ tính cách Lý Phán Phán đã đỡ hơn trước nhiều rồi.
"Tớ, tớ không ngờ cô ta là người như vậy, nếu sớm biết thế, lúc trước, lúc trước đã không giúp cô ta rồi..." May mà lúc ấy Ninh Vân Hoan cứu cô ta, nếu không Lý Phán Phán thật không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào, cho dù ra sao phụ nữ bị hãm hiếp là rất chuyện kinh khủng, cô ta nhớ đến, lại muốn khóc.
"Sớm biết thì có ích gì?" Ninh Vân Hoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tần Dật là chó, anh ta thích ăn phân, cậu thấy một lần thì chắc chắn sẽ được thấy lần thứ hai thôi?"
Ví dụ này khiến Lý Phán Phán khó nhịn, 'phụt' phá lên cười, vừa cầm khăn tay lau mặt, vừa trợn mắt: "Gần đây dường như cậu thay đổi rất nhiều, bây giờ nói chuyện đã có mùi người hơn trước kia rồi." Không giống dáng vẻ lạnh nhạt xa cách như trước, khiến người ta không thể nào tiếp cận được.
Ninh Vân Hoan ngẩn người, không ngờ cô ta sẽ nói như vậy, nhưng trong nháy mắt đã hoàn hồn: "Cậu lo cho mình trước đi, đừng quan tâm chuyện của tớ. Cố Doanh Tích là người không đơn giản, chỉ cần cho ả cơ hội, ả có thể bắt hết toàn bộ đàn ông." Bản năng trời sinh không tệ, hơn nữa ả còn có ánh sáng nữ chủ, Tần Dật lại là một trong số những tên đàn ông của cô ta. Ninh Vân Hoan nghĩ vậy, nhịn không được lại nói: "Tớ đã nhắc nhở cậu từ trước rồi, bảo cậu nên đề phòng, nếu vậy sẽ không xuất hiện những chuyện thế này rồi..."
Lý Phán Phán cũng nhớ đến Ninh Vân Hoan nhiều lần nhắc nhở bản thân cẩn thận Cố Doanh Tích, lúc ấy cô ta chỉ cảm thấy xuất thân của Cố Doanh Tích sẽ khiến Tần Dật chướng mắt, ai ngờ lại có ngày cô ta khổ sở như hôm nay? Cô ta thở dốc, khóc không ra nước mắt:
"Vì sao người kia nhà cậu có tất cả mọi thứ từ thân phận đến địa vị đều vượt xa Tần Dật nhưng..."
"Cậu nghĩ ả không nhớ thương sao?" Ninh Vân Hoan liếc cô ta, không đợi cô ta nói xong đã hừ lạnh: "Chồng tớ ngứa mắt ả, không cho ả cơ hội tiếp cận thôi." Trong giọng nói mang theo sự tự hào mà bản thân mình không nhận ra, nhưng Lý Phán Phán có thể nghe được, ánh mắt hâm mộ, sau một lúc lâu lại tuyệt vọng nói:
"Cậu thật may mắn, gặp được một người đàn ông tốt như thế. Vì sao ông trời tàn nhẫn với tớ như vậy? Tớ thích Tần Dật đã mười mấy năm, từ khi tớ hiểu chuyện thì đã biết anh ấy sẽ là chồng tớ, tớ sẽ là vợ anh ấy. Tớ cho rằng anh ấy cũng nghĩ giống tớ, vì sao anh ấy đối xử với tớ như vậy, chẳng lẽ tớ có chỗ nào không tốt sao?"
Lý Phán Phán nói xong, lại khóc. Ninh Vân Hoan thở dài. Giúp cô rút khăn giấy lau mặt, nhớ đến kiếp trước của mình, thì lạnh lùng nói:
"Cậu hoặc là tàn nhẫn, hoặc là chịu đựng, hoặc là ngoan độc." Cô dừng một lát, nhìn ánh mắt đỏ bừng kinh hoảng của Lý Phán Phán: "Hoặc là, cậu chỉ có thể cút."
Thế giới này sẽ không vì bạn thiện lương yếu đuối thánh mẫu mà cho bạn một con đường sống, Ninh Vân Hoan đã thử rồi, thật sự không thể thực hiện được, đặc biệt là loại vật hi sinh nữ phụ như cô và Lý Phán Phán. Có tư cách gì mà mềm lòng thiện lương? Chỉ có nữ chủ mới có thể có được, người xuất thân thấp hèn chắc chắn sẽ trở thành đá lót chân của nữ chủ, vật hi sinh có xuất thân cao thì càng đáng thương hơn, kiếp trước Lý Phán Phán thiện lương nhưng cô ta không có kết cục tốt, nếu đời này cô ta không thay đổi, chắc chắn cô ta vẫn sẽ có kết cục không tốt, nếu không phản kháng, thì cứ chờ chết đi.
Bị sự lạnh lẽo trong lời nói của Ninh Vân Hoan làm cho sợ ngây người, Lý Phán Phán trừng mắt, nói không ra lời, cô ta nhìn Ninh Vân Hoan cầm giấy giúp mình lau nước mắt. Lại nghe cô cười lạnh:
"Tần Dật có gì tốt, đáng để cậu chấp nhận bị giẫm đạp, nhà họ Lý không thể sánh bằng nhà họ Tần sao, bây giờ Tần Dật có việc cầu cạnh cậu mà còn dám hung hãn như vậy, cậu có dám bảo đảm nhà họ Lý sẽ mãi mãi hưng thịnh phát đạt không? Hoa không nở ngàn ngày, bây giờ nhà họ Lý có quyền thế. Cậu là công chúa nhỏ được thương yêu mà Tần Dật còn dám như vậy, nếu có ngày nhà họ Lý không ổn, Tần Dật không dám tè lên đầu cậu à? Anh ta tốt chỗ nào, sao cậu cứ thích treo cổ ở một gốc cây nghiêng đổ như vậy?"
Lý Phán Phán ngẩn ngơ, không lên tiếng nữa. Ninh Vân Hoan không để ý đến cô ta nữa. Ngược lại nghe tiếng chuông báo hiệu vào học, nghe tiếng giảng viên thì hai người hoàn toàn im lặng, không nói chuyện nữa, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói hai người này không nhỏ, lại đang ở lớp học, rất nhiều người đều quay đầu nhìn chằm chằm các cô, vài người ngồi ở phía trước đều đã dựng thẳng lỗ tai lên, lúc này nghe có mùi nhiều chuyện, hoàn toàn mặc kệ giảng viên nói gì, ông ta không dám cắt ngang hai người này, thân phận hai người này không nhỏ, cánh tay này còn mạnh hơn cánh tay kia, ai cũng không nên trêu vào, đành phải để các cô nói chuyện, may thay lúc này hai người không lên tiếng nữa rồi.
Rất không dễ dàng qua một tiết, tiết tiếp theo Ninh Vân Hoan học lịch sử, vừa vào được một lát, Lan Lăng Yến hẹn cô ăn cơm trưa, tính cách người này vô cùng bá đạo, chỉ cần bản thân rảnh rỗi, anh luôn muốn cô phải đứng trong phạm vi của anh hoặc bên cạnh anh, Ninh Vân Hoan không đánh lại anh, nên đã đồng ý, loại cảm giác này như chuột thấy mèo, có chút sợ hãi nhưng lại chạy không thoát, vô cùng buồn bực.
"Hoan Hoan, lời cậu nói, tớ đã suy nghĩ, hôm nay cảm ơn cậu, chúng ta cùng đi ăn trưa nha..."
Ninh Vân Hoan nhìn cô ta không nói gì, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng Lý Phán Phán nhìn ánh mắt cô, che miệng cười: "Chồng cậu muốn đi ăn với cậu à?" Ninh Vân Hoan gật đầu, Lý Phán Phán thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, rồi nhớ đến Tần Dật, bây giờ anh ta không cần gia nhập quân đội, nhưng chưa từng nhớ đến cô ta, càng đừng nói sẽ hẹn cô ta đi ăn, nghĩ vậy, trong lòng lại oán hận, Cố Doanh Tích còn muốn đến đào góc tường nhà mình, trong mắt Lý Phán Phán chợt u tối:
"Cậu với chồng thật ân ái, tớ cực kỳ hâm mộ, ngày nào đó tớ với cậu đi chơi nha."
Ninh Vân Hoan gật đầu, nhìn thấy Lý Phán Phán đã hơi dao động với Tần Dật, cô chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, khóe môi Ninh Vân Hoan khẽ giật, nói tạm biệt với Lý Phán Phán, rồi nhanh chân chạy đến lớp lịch sử.
Lý Phán Phán nói nếu rảnh sẽ hẹn đi chơi với cô, ngày hôm sau hai người không có lớp thì Lý Phán Phán gọi điện thoại hẹn cô đi dạo phố ngay, dù sao gần đây chương trình học đã gần như hoàn thành rồi, còn thừa vài tiết cô có đi hay không cũng không sao, đừng nói thành tích cô vốn không kém, cho dù Tô Doanh có làm giám thị, cô cũng sẽ không rớt được, bởi vậy khi Lý Phán Phán hẹn, cô vốn rảnh rỗi nên đã đồng ý ngay.
Hai người hẹn vào buổi chiều, sáng đó Ninh Vân Hoan đi thăm con trai trước, giữa trưa đến nhà họ Ninh ăn cơm với ba Ninh mẹ Ninh, Lan Cửu gọi cho cô nhiều cuộc, cô giả vờ không nghe thấy, vì trước đó đã không nghe điện thoại, nên sau đó cũng không dám nhận luôn, sợ nghe giọng nói lạnh lùng của Lan Cửu, nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy toàn thân run cầm cập, giữa trưa Lý Phán Phán đến tiểu khu nhà họ Ninh đón cô.
Lần này hai cô gái đi dạo phố, đương nhiên vệ sĩ sẽ không công khai đi theo, vì thân phận hai người không tầm thường, nên những vệ sĩ này luôn giấu mình ở nơi bí mật gần đó.
Sống với Lan Cửu đã lâu, rất nhiều túi xách quần áo đều được thiết kế riêng, hơn nữa mỗi tháng người ta đều đưa quần áo giày dép và đồ trang điểm đến rất nhiều, trang sức cũng được đặc chế, ban đầu Ninh Vân Hoan còn ngạc nhiên nhưng càng về sau thì quen dần, vì không thiếu thốn thứ gì, nên không hứng thú lắm với việc dạo phố.
"Chúng ta đi dạo, mua vài thứ, rồi ăn bên ngoài được không? Tớ chưa được nếm thử thức ăn ven đường đâu đấy." Ninh Vân Hoan cũng rất ít khi ăn quán ven đường, dù sao nhà họ Ninh khá giả đôi chút, muốn ăn gì thì bảo mẫu trong nhà sẽ làm, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Lý Phán Phán, cô cũng phấn khích theo.
Vốn ngay từ đầu cảm thấy không cần gì, nhưng đi dạo một hồi hai người bỗng có hứng, dạo phố là bản năng của phụ nữ, cho dù trong nhà đã có nhiều đồ quý giá xa xỉ, nhưng loại cảm giác tự mình thử rồi mua rất khác biệt, đến khi Ninh Vân Hoan phục hồi lại tinh thần, cô và Lý Phán Phán đã mua rất nhiều thứ rồi, lúc này đang đi dạo ở cửa hàng trang sức.
Ở đây bán đủ loại trang sức, hai người chưa kịp nhìn, Lý Phán Phán đã để ý một vòng ngọc trong cửa hàng.
Hiện giờ ngọc và đá quý thuần tự nhiên ở Hoa Hạ quý hơn nhiều so với đá được khai thác trong thế giới trước đây Ninh Vân Hoan từng sống, lúc này ngọc thuần tự nhiên đã thuộc vào loại không thể tái tạo, vô cùng quý báu, kiếp trước Ninh Vân Hoan đã từng thấy ít người bình thường nào có thể có được một miếng ngọc chất lượng tốt, một vòng ngọc thuần tự nhiên ít nhất phải có giá cả ngàn vạn, giá này còn chưa phải là giá chót.
Cho nên nếu người trong thế giới này muốn có kim cương hoặc ngọc phỉ thúy, chỉ có mướn thợ ghép, tuy đá quý được ghép rất giống thật, thậm chí tinh xảo hơn đá tự nhiên rất nhiều, nhưng đến cùng chất lượng vẫn khó sánh bằng, không thể sáng bóng tự nhiên tự đá thật.
Ninh Vân Hoan thấy Lý Phán Phán đã chọn được, cũng cười, đi đến. Đồ hai người mua trước đó đã được để trong xe, nên rất rảnh tay, cách ăn mặc của các cô đều bộc lộ lên khí chất phú quý của mình, nên người bán hàng nhiệt tình vây quanh hai cô để giới thiệu sản phẩm.
"Tiểu thư, không biết nên xưng hô với cô thế nào?"
Ninh Vân Hoan chỉ cười, biết những nơi xa xỉ như vậy đều sẽ lưu tư liệu của khách hàng, đợi khi có hàng mới hoặc hàng tốt nhất, sẽ gọi điện thoại cho những vị khách này, trước kia tuy cô biết việc này, nhưng khi chưa ở với Lan Cửu thì nếu chỉ dựa vào nhà họ Ninh sẽ không thể được hưởng loại đãi ngộ này, mà sau khi ở với Lan Cửu thì từ nội y đến quần áo của cô đều rõ ràng, mỗi lần đều do anh chuẩn bị, Ninh Vân Hoan cũng không muốn tự mình mua, nên đương nhiên chưa được hưởng loại đãi ngộ này, bây giờ nghe người ta hỏi, cảm thấy khá mới mẻ: "Tôi họ Ninh." Cô nói xong thì nhìn vòng ngọc trong tủ trưng bày vài lần, lại không cảm thấy thích cái nào, nhưng khi nhìn thấy một cây ngọc trâm, khá hứng thú hỏi:
"Màu sắc của những cây trâm này khá đẹp đúng không?"
Lý Phán Phán cũng gật đầu: "Nếu còn có thứ tốt hơn, lấy ra cho chúng tôi xem trước đi."
Vừa thấy cách ăn mặc của hai người, trong lòng vài người bán hàng đều run rẩy, trên mặt lộ ra ý cười, không dám khinh thường, để hai người chờ một lát, vừa bưng café ra, vừa gọi điện thoại bảo người mang đồ đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện