[Dịch]Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm
Chương 69 : Không gian của Tiểu Yêu Liên
                                            .
                                    
             
Biết đại ca không có việc gì, trái tim Tư Lăng mới an ổn lại, lúc này mới có tâm tình làm những chuyện khác.
Tư  Lăng thu lại trận pháp cấp thấp trong phòng, bày Cửu Chuyển Linh trận  đã có thể sử dụng lên. Tin tưởng có Cửu Chuyển Linh trận ở đây, tòa nhà  này không đến mức vững như thành đồng vách sắt, nhưng tu sĩ Nguyên Anh  trở xuống thì đừng hòng xông vào.
Tư Lăng đầu tiên là dùng ba  ngày để củng cố tu vi. Lúc ở bí cảnh thăng cấp thực sự là bất đắc dĩ,  sau đó cũng vì thời gian cấp bách nên căn bản không có thời gian củng cố  tu vi.
Sau khi củng cố tu vi, Tư Lăng lại luyện tập Pháp Quyết  [Luyện Hồn Quyết] tầng thứ tư, đến khi cảm thấy tạm ổn mới bắt đầu thu  dọn những thứ kiếm được trong chuyến đi bí cảnh này.
Tư Lăng lục  lọi túi trữ vật, yên lặng tính toán những thứ mình đoạt được: một cái  Vương miệng vàng dùng Cực kim chế thành; một viên yêu đan của Mực Quỷ,  một Vương toạ (ngai vua) làm từ Hắc Vân Thạch, một khối Thiên Hoả màu  tím nhạt, một khối Địa Hỏa, một ít pháp khí, mười mấy thi thể yêu thú  cấp cao, linh quả linh thảo vô số.
Tuy vậy, so với tu sĩ những  cùng tiến vào bí cảnh, thu hoạch lần này của Tư Lăng thực sự là ít đến  đáng thương; Hơn nữa hắn còn lãng phí một tháng ở trong Hành Lang Vô  Tận, sau đó lại mất gần hai mươi ngày bị nhốt ở Địa Cung, vậy nên bảo  vật tìm được cũng không nhiều. Bất quá Tư Lăng là người biết thoả mãn,  những thứ đồ này mỗi cái đều rất hữu dụng với hắn, cho nên trong lòng đã  rất cao hứng.
Tư Lăng cẩn thận cầm hai khối Dị Hỏa bị phong ấn  trong tinh thạch trên tay quan sát, tuy rằng cách tinh thạch, những vẫn  có thể cảm giác được uy lực của Dị Hỏa. Hai khối Dị Hỏa này, dù đưa ra  cái nào cũng tuyệt đối sẽ khiến vô số tu sĩ điên cuồng. Bất quá Tư Lăng  chưa từng nghĩ sẽ độc chiếm nó, trong lòng đồng thời cũng có chút tiếc  nuối. Khi đó hắn nghĩ chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, ở một chỗ an toàn sẽ  đưa hai khối Dị Hỏa này cho đại ca, ai ngờ đại ca lại mất tích. Bất  quá, tuy rằng đại ca không ở, nhưng Tư Lăng quyết định trước tiên cứ cất  chúng thật cẩn thận, chờ đại ca về thì lại đưa cho huynh ấy, tuyệt đối  không thể để cho tên quỷ ham ăn Trọng Thiên kia thôn phệ.
Sau khi  cất cẩn thận Dị Hỏa, Tư Lăng lại lười biếng chơi đùa với cái vương miện  làm bằng Cực Kim nọ. Thứ Cực Kim này hiện tại đã rất khó tìm, đã trở  thành vật liệu cực phẩm để luyện khí trong truyền thuyết. Dùng nó để làm  pháp bảo bản mệnh không chỉ có thể tăng cường tính năng của pháp bảo,  còn có thể tăng cường độ cứng rắn của nó. Tư Lăng dự định sau khi mình  Kết Đan sẽ bắt đầu chế tác pháp bảo bản mệnh, còn việc muốn chế tác pháp  bảo bản mệnh như thế nào, vậy thì còn phải suy nghĩ một chút.
Tư  Lăng bỏ ra một ngày, cẩn thận dùng linh kiếm khảy lấy Huyễn Thạch khảm  trên vương miện xuống. Vuốt viên Huyễn Thạch mỹ lệ rực rỡ này, trong  lòng Tư Lăng rất vui vẻ. Sau khi luyện hóa nó xong, hắn trực tiếp thu  vào trong đan điền, dùng linh lực để uẩn nhưỡng. Sau này nếu gặp phải ảo  trận hay huyền thuật, Huyễn Thạch đều có thể nhìn thấu, hắn sẽ không  đến mức bị ảo ảnh mê hoặc.
Sau đó lại kiểm tra Vương tọa. Tư Lăng  là sau này mới biết nó làm bằng Hắc Vân Thạch quý hiếm, có thể thấy  được chủ nhân Thiên Cung này xa xỉ cỡ nào. Hắc Vân Thạch cũng là một  loại vật liệu luyện khí cực phẩm, có tác dụng ngăn cản thần thức, dùng  nó để chế tạo pháp bảo thì cũng giúp ngăn cách khí tức, là thứ tốt để  ''phẫn trư ăn hổ''. Tư Lăng thu hồi nó, quyết định sau này muốn rèn pháp  bảo bản mệnh thì sẽ dùng Hắc Vân Thạch.
Tư Lăng cầm lấy yêu đan  của Mực Quỷ. Hồn lực trong yêu đan dồi dào đến mức làm hắn không nhịn  được mà híp mắt lộ ra một vẻ mặt hưởng thụ. Từ khi biết được tác dụng  của Mực Quỷ, Tư Lăng cảm thấy hết sức hứng thú đối với sự tu hành và tài  nguyên tu luyện của quỷ tu, hắn suy tính lúc nào đó nên đến Quỷ Vực--  toà thành của quỷ tu-- nhìn một cái.
Lúc Tư Lăng đang kiểm tra đồ  vật, Tiểu Yêu Liên cũng hỗ trợ phân loại đống linh quả. Thân thể nhỏ bé  chỉ to bằng nắm tay của nó hì hà hì hục vận chuyển linh quả còn muốn to  hơn mình, nhìn có vẻ rất khôi hài lại đáng yêu.
Khi Tư Lăng thu  lại hết mấy thứ pháp khí đoạt được từ Thiên cung trong bí cảnh, liền  nhìn thấy trên tấm thảm, linh quả chất cao như ngọn núi nhỏ, một người  tí hon màu đỏ tựa như con kiến nhỏ cần cù cố gắng làm việc. Tuy rằng  không đổ mồ hôi như mưa, nhưng thấy nó cố hết sức vận chuyển linh quả  còn to hơn thân thể mình, trong lòng Tư Lăng dâng lên mấy phần ý niệm  tội lỗi như đang bốc lột sức lao động trẻ em.
Lần này ở bí cảnh  thu hoạch được nhiều nhất là linh quả cùng linh thảo. Những thứ này đại  thể là dựa vào truyền thừa của Tiểu Hồng phát hiện, rất nhiều thứ tu sĩ  không biết tới, cho nên liền lợi cho Tư Lăng. Bất quá bây giờ nhìn lại,  căn bản không phải có lợi cho Tư Lăng, mà là đồ ăn cho Tiểu Hồng thì  đúng hơn. Cho nên hiện tại nó mới chịu thương chịu khó thu dọn đồ ăn cho  mình, Tư Lăng cũng không xen tay vào được.
Tư Lăng ngồi ở một  bên, hỏi dò chủng loại của đám linh quả này. Sau đó những linh quả có  tác dụng đặc biệt thì sẽ được Tư Lăng dùng hộp ngọc để đựng, như vậy mới  có thể bảo tồn được lâu. Ví dụ các loại linh quả có tác dụng lớn như Ma  Sa Quả cần cho tu sĩ khi lên cấp để loại bỏ tâm ma, Ma Tâm Quả dùng lúc  tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma nhằm giữ được bình tĩnh,...,  Tư Lăng chỉ  cho Tiểu Hồng mấy quả, còn lại đều cất hết.
Tư Lăng cho cô bé  Tiểu Hồng một túi trữ vật lớn bằng cái hầu bao, không gian bên trong chỉ  mười mét vuông, bất quá để cất linh quả mà Tiểu Hồng muốn ăn thì thừa  sức.
Sau khi sắp xếp linh quả vào hộp, Tư Lăng chọn một ít linh  quả Tiểu hồng thích ăn thả vào trong túi cho nó, còn lại thì mình đều  cất giữ, chờ Tiểu Hồng ăn hết mới cho nó.
"Lại nói, toàn thân  ngươi đều trơn bóng, rốt cuộc nhét túi trữ vật ở đâu được chứ?" Tư Lăng  chống cằm trên bàn, tò mò xem xét Tiểu Yêu Liên từ trên xuống dưới, từ  trước ra sau. Nhìn nhìn một lúc, Tiểu Yêu Liên vốn đã đỏ hồng nay càng  thêm đỏ.
Tự xưng là có một trái tim của cô gái yếu đuối, Tiểu Yêu  Liên tức giận tới mức thở không ra hơi, giậm chân, non nớt nũng nịu  kháng nghị nói: "Tư công tử, xin huynh đừng có vô lễ với Tiểu Hồng, Tiểu  Hồng sau này có thể sẽ làm một cô gái đó."
Tư Lăng giật giật  khóe miệng. Đó là chuyện sau này nha. Hiện tại bất quá chỉ là một yêu  thực không có giới tính thôi. Hắn còn chưa có sờ giữa hai chân của nó  xem có bộ phận sinh dục như con người hay không đây.
Nếu Tiểu Hồng muội muội biết Tư Lăng mang theo ý nghĩ bỉ ổi muốn nghiên cứu giới tính này, không khóc là chuyện không thể nào.
Sau  khi Tư Lăng tùy tiện động viên mấy lần, Tiểu Hồng mới tiết lộ nói:  "Tiểu Hồng có không gian Hồng Liên nha. Bất quá rất nhỏ, chỉ có hai mét  vuông thôi." Nói xong, tay nhỏ vung lên, Tiểu Hà bao biến mất không còn  tăm hơi, sau đó lại đột nhiên xuất hiện.
"Ồ, năng lực mở không  gian sao?" Tư Lăng suy đoán. Hình như trong một ít thư tập của Tu Tiên  Giới có giới thiệu qua. Những vị đại năng[1] đã  phi thăng Thượng Giới  quả thật có thể từ hư không mà mở ra một cái không gian tuỳ thân. Bất  quá không gian này cực kỳ vô ích, ngoại trừ khả năng mang theo bên người  và thả sinh vật sống ra, lúc gặp nguy hiểm lại không thể trốn vào được,  cảm giác còn không bằng Giới tử không gian. Thông thường thì cả Đại  năng giả cũng sẽ không phí sức đi mở cái loại không gian vô dụng này.
[1] Người toàn năng, tài giỏi.
Tiểu Hồng mút đầu ngón út, nghiêng đầu nói: "Không biết, sau khi Tiểu Hồng tu luyện ra mộc linh khí, nó liền tự mình sản sinh."
Thực sự là Tiểu Yêu Liên mơ mơ màng màng.
Tư Lăng sờ sờ đầu nhỏ của nó, cũng không hỏi thêm nữa.
Tiểu  Yêu Liên có chút lo lắng nhìn Tư Lăng. Nó đã không nói cho Tư Lăng  biết; trong không gian Hồng Liên của nó, chỉ cần có đầy đủ mộc linh khí,  có thể thả sinh vật sống, tự thành một cái không gian, nhưng có chỗ  khác biệt với những không gian mà các Đại năng giả tạo ra, chính là nó  cũng có thể đi vào được.
Thu dọn xong đồ vật lấy được từ Bí cảnh,  Tư Lăng lại lấy Túi trữ vật mà đại ca cho hắn lúc trước, thần thức quét  qua, nhìn thấy bên trong lấp lánh linh thạch, khóe mắt không giấu được ý  cười. Có khoảng chừng một triệu linh thạch, có thể đi mua một chiếc phi  thuyền nhỏ thay đi bộ rồi. Tư Lăng biết  mình sẽ không ở thành Minh Hà  quá lâu, sau này sẽ phải đi rất nhiều nơi, cho nên mua phi hành khí thay  đi bộ là chuyện tất yếu.
Nghĩ tới, Tư Lăng lại thở dài. Đại ca  hiện tại không biết ở phương nào, Trọng Thiên cũng chẳng biết lúc nào  mới có thể tỉnh lại, không thể hỏi dò nó chuyện liên quan với bí cảnh,  trong lòng Tư Lăng có chút nặng nề. Bất quá rất nhanh liền vực dậy tinh  thần, bất kể thế nào, tu luyện là không thể buông lỏng được.
Linh  phù cùng hồn phù làm lúc trước đã xài hết trong chuyến đi bí cảnh, nay  nhất định phải chế ra một ít mới được. Còn cả Thuật chế Phù ngũ phẩm đã  ngộ ra trước khi vào Bí cảnh nữa, còn chưa quen thuộc, cũng cần luyện  tập thật nhiều.
Những ngày kế tiếp, Tư Lăng vừa tu luyện vừa  luyện tập Thuật chế Phù ngũ phẩm. Chẳng mấy chốc đã có thể chế ra Linh  phù ngũ phẩm với tỷ lệ   thành công 90%, mà tỷ lệ thành công của Hồn phù  ngũ phẩm cũng đạt đến 50%.
Hai tháng sau, Tư Lăng nhận được  truyền âm của Liễu Thành Phong, hắn đã đi tới thành Minh Hà, muốn hẹn Tư  Lăng đến tửu lâu uống linh tửu.
Tư Lăng vui vẻ nhận lời.
Lúc Tư Lăng đi tới Văn Hương tửu lâu, Liễu Thành Phong đã có mặt, đang ôm một bình linh tửu tự uống một mình.
"Xin lỗi, ta đến muộn." Tư Lăng lễ phép mà xin lỗi.
Liễu  Thành Phong vẫn mang dáng vẻ thiếu niên sảng khoái cởi mở như trước,  không tính toán gì mà vẩy vẩy tay với hắn. Sau khi bảo điếm tiểu nhị lấy  mấy ấm linh tửu và một ít món ăn, hắn bày một Tĩnh Âm Chú ở xung quanh  rồi bắt đầu cùng Tư Lăng đối ẩm.
Liễu Thành Phong nhân phẩm không  sai, là người đáng để kết giao. Chớ thấy hắn mang một bộ dạng thiếu  niên không tâm cơ, có đôi khi nói chuyện không thèm dùng não khiến cho  người ta tức giận, nhưng ở Thiên Tông phái hắn là người có nhân duyên  tốt nhất; cả Tư Hàn - cái loại người điên cuồng một lòng tu luyện cũng  có mấy phần giao tình với hắn. Vì lẽ đó nảy sinh tình bạn cùng Tư Lăng  cũng không kỳ quái, tuy rằng toàn là do Liễu Thành Phong tự mình tiếp  cận.
Lần này Liễu Thành Phong hẹn Tư Lăng ra ngoài uống rượu cũng  là vì hắn quá nhàn rỗi buồn chán. Sau khi về Thiên Tông phái bế quan tu  luyện hai tháng, thật vất vả mới xuống núi được một chuyến, nhớ tới Tư  Lăng đang ở tại trong Minh Hà, liền mời hắn ra ngoài chơi.
"Hôm  trước xuất quan, ta theo Đại sư huynh cùng tiến vào Đại điện cấm địa,  đến xem Linh Bài Bản Mệnh của Tư sư huynh, vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì.  Cậu cứ yên tâm đi." Liễu Thành Phong uống rượu rất hào sảng, có chút  giống kiểu trẻ con cố ý học theo dáng vẻ của người lớn. 
Tư Lăng cong cong môi, lộ ra một nụ cười cực yếu ớt, chân thành nói tiếng cảm ơn.
Liễu  Thành Phong lại đột nhiên kinh ngạc mà nhìn hắn, lúc Tư Lăng nghi hoặc  nhíu mày định hỏi thì cậu ta đột nhiên che ngực, gương mặt tuấn tú nổi  lên một chút đỏ ửng, lớn tiếng hét lên: "Tư tiểu đệ, vẻ ngoài này của  cậu thực sự quá có tính sát thương, sau này đừng nên cười nữa, người anh  em này không chịu nổi đâu! Chả trách Nguyệt sư tỷ lại cố chấp với cậu  như vậy, nếu không phải ta biết cậu là nam nhân đường đường chính chính,  ta cũng muốn động tâm luôn rồi."
Nghe được tên Nguyệt Thiên Dạ, Tư Lăng vốn có chút thả lỏng lại cứng đờ.
Liễu  Thành Phong tự biết nói sai, lập tức dời đề tài, lại nói: "Tư tiểu  đệ,  mấy ngày nay cậu đều bế quan hả? Nói vậy chắc cũng không biết tiền  bối  Lưu Hải Uy - tu sĩ Kim Đan của phái Nhạc Hải đã chết thảm một cách  kỳ quái ở động phủ của mình nhỉ?"
Tư Lăng nhíu mày, nhớ tới hai  tháng trước, sau khi Huyễn Thiên bí cảnh đóng lại, Lưu Hải Uy bị Nguyệt  Thiên Dạ đánh trọng thương, trước khi rời đi đã nói một tháng sau phái  Nhạc Hải sẽ đích thân tới cửa đòi công đạo. Sở dĩ Lưu Hải Uy dám nói ra  lời thách thức dữ dội như vậy, là vì ông ta có chỗ dựa. Phụ thân của ông  ta là một trong những Nguyên Anh trưởng lão của phái Nhạc Hải, cháu  trai bị người ta chém giết, tổ phụ dù gì cũng phải đi đòi cái công đạo.  Nhưng ai biết một tháng còn chưa tới, Lưu Hải Uy bỗng chết không rõ  nguyên nhân trong chính động phủ của mình.
Nghe được tin tức này, Tư Lăng trực giác cho là Nguyệt Thiên Dạ hạ sát thủ, bất quá rất nhanh lại loại bỏ khả năng này.
Tư  Lăng sở dĩ loại bỏ khả năng Nguyệt Thiên Dạ ra tay là bởi vì, với tu vi  của Nguyệt Thiên Dạ bây giờ, căn bản không thể bí mật đột nhập vào một  môn phái, đồng thời còn không kinh động bất kỳ người nào, lẻn vào động  phủ của một tu sĩ Kim Đan rồi giết chết hắn.
"Nghe nói lúc đó Lưu  tiền bối đang ở trong động phủ đóng cửa dưỡng thương. Trước động phủ có  bày cấm chế, tu sĩ bình thường căn bản không có cách gì thần không biết  quỷ không hay mà lẻn vào giết chết ông ấy." Liễu Thành Phong dùng một  giọng nói mang theo sự khó hiểu tiếp tục kể: "Hơn nữa, lúc người của  phái Nhạc Hải phát hiện Linh Bài Bản Mệnh của Lưu tiền bối vỡ vụn đã lập  tức tới kiểm tra, bất quá đã chậm một bước. Có người nói thân thể Lưu  tiền bối trước đó không bị thương, nguyên nhân cái chết là bị người ta  rút nguyên thần sau đó mới giết chết."
Tư Lăng nhíu mày, trực  giác chuyện này không đơn giản. Có thể trực tiếp rút nguyên thần tu sĩ  ra, đầu tiên người kia nhất định phải có tu vi cao hơn một cấp so với  Lưu Hải Uy, thứ hai là phải ở thời điểm Lưu Hải Uy không có bất kỳ phản  kháng nào mới có thể hoàn chỉnh không tổn hao gì mà rút  nguyên thần của  ông ấy.
"Nhạc Hải phái có phản ứng gì?" Tư Lăng hỏi.
Liễu  Thành Phong thở dài, "Phụ thân Lưu tiền bối cho rằng hung thủ là Nguyệt  sư tỷ, trước đó còn tới sơn môn chấp vấn." Cẩn thận mà liếc nhìn Tư  Lăng, thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt, mới tiếp tục nói: "Nguyệt sư tỷ đương  nhiên phủ nhận, hơn nữa mọi người cũng cho rằng với tu vi của Nguyệt sư  tỷ bây giờ thì không cách nào thần không biết quỷ không hay mà sát hại  một vị tu sĩ Kim Đan. Vì việc này, phái Thiên Tông và Nhạc Hải đã sinh  ra khoảng cách. Lẽ nào thật sự như Tô sư tỷ nói, Nguyệt sư tỷ chính là  người có thể chất rủi ro, tới chỗ nào đều sẽ có chuyện?"
Nghe  được câu nói sau cùng, Tư Lăng nhíu mày, trong lòng rất tán đồng với Tô  Hồng Phi. Bất quá, hắn hiện tại là người cô độc hoàn toàn không gánh  nặng, cho nên đối với chuyện hai môn phái rạn nứt quan hệ không có cảm  tưởng gì, thấy Liễu Thành Phong buồn phiền, không biết nên khuyên như  thế nào, đành yên lặng mà bồi cậu ta uống rượu. Chẳng qua, hắn thật ra  vẫn cảm thấy chuyện này có lẽ không tránh khỏi có liên quan tới Nguyệt  Thiên Dạ. Dù không phải Nguyệt Thiên Dạ, cũng là người có liên quan với  Nguyệt Thiên Dạ ra tay.
Liễu Thành Phong chỉ là than thở một  chút, rất nhanh lại khôi phục hình ảnh thiếu niên nhiệt tình cởi mở, lại  cùng Tư Lăng tán gẫu sang chuyện khác.
Hai người uống rượu cả một buổi chiều, thấy sắc trời sắp tối, Liễu Thành Phong bèn cáo từ về Thiên Tông phái.
Sau  khi tiễn hắn ra về, Tư Lăng suy nghĩ một chút, đi tới cửa tiệm trận  pháp của Pháp Lãng để thăm hắn, nhưng không ngờ cửa tiệm lại đóng cửa.  Ông chủ của cửa tiệm bán linh phù bên cạnh nhìn thấy, tốt bụng nói cho  Tư Lăng biết, tiệm này đã ngừng kinh doanh một tháng, cũng không biết  ông chủ đi đâu, rất nhiều tu sĩ tới mua trận pháp đều không tìm thấy  người.
Tư Lăng cảm tạ vị ông chủ tốt bụng xong thì lập tức ra về, trong lòng thật ra  có chút bận tâm về hướng đi của Pháp Lãng. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện