[Dịch]Trùng Sinh Ngạo Thế Độc Sư - Sưu tầm

Chương 16 : Mộng.

Người đăng: 

.
Một thiếu nữ vừa tròn mười tám đã đến tuổi thành hôn. Ngày hôm nay, ngày mà cô ấy sẽ phải cưới một người, người sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Một nửa của đời nàng. Mang lên chiếc màn sa đỏ thẫm đang đợi người kéo lên, mong chờ và chờ đợi, đây là những gì nàng đang mong đợi, từ người nàng yêu. Hắn bước vào, tiếng cửa gỗ ma sát, tạo ra âm thanh nhẹ, âm thanh này giúp cho nàng nhận ra, hắn đã đến. Từ trong màn sa, nàng vẫn nhìn ra được, hắn đang đi tới gần nàng. Đôi tay của hắn đang từ từ mở lên màn che... Đôi mắt huyết sắc của hắn nhìn nàng, con người tựa như chiến tranh trong tuyết lạnh. Mái tóc như đất tuyết bao la, đôi mắt điểm lên vết máu chiến tranh. Hắn lạnh nhạt, nhưng với người con gái trước mặt này, hắn lại ôn nhu đến kì lạ: - Đà La, để nàng đợi lâu rồi. Ngày hạnh phú nhất của Huyền Đà La nàng, khôn mặt nàng được tô điểm một lớp son phấn nhẹ. Nhưng vẫn khiến cjo khuôn mặt của nàng sắc xảo xinh đẹp đến lạ thường. Đôi mắt như rồng thiên hắc ám, một đôi mắt vàng vẽ lên chiếc đuôi sắc xảo huyền bí. Trâm hoa, cài tóc rất đẹp, nhưng tất cả vẫn chỉ là nền ảnh tôn lên vẻ đẹp lạ thường của nàng. Huyền Đà La đợi người này thật lâu, nàng cưới híp mắt hạnh phúc: - Không sao cả. Đêm tân hôn, rất đáng a. Nàng nhu mị, hắn ôn nhu. Không có gì lạ cả, nàng từ trước đến giờ, dù là độc sư, nhưng nàng vẫn là một cô gái nhu nhược, đảm đan, mị hoặc. Hắn ngồi bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng dựa vào người hắn. - Đà La, nàng cứ hiền như vậy sẽ có ngày ta ức hiếp nàng đấy! - Chàng dám? Hắn cười ôn nhu không nói, cái hắn muốn hiện tại là ôm nàng thật chặt, coi trọng thời gian bây giờ hơn bao giờ hết, yêu thương nàng hết sức có thể. Cả hai chìm vào giấc ngủ say khi nào không hay biết. Huyền Đà La bất chợt tỉnh dậy, nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối, ánh trăng sáng dịu ngoài cửa sổ, hắn đứng ở ngay cửa sổ, gió thổi, đung đưa những sợi tóc bay nhẹ nhàng. Hắn biết nàng đã tỉnh, hắn quay lại, nhìn nàng, đôi mắt u lãnh lên tiếng: - Đà La, ta phải đi đây. - Đi? Chàng đi đâu? Huyền Đà La nghi hoặc hỏi. - Ta đi về lại thế giới của ta. Hắn nói với âm điệu trầm thấp. - Thế giới của chàng? Huyền Đà La lại hỏi. - Phải. Ta không phải là người của thế giới này, ta phải rời đi, ta cần quay về thế giới của ta. Hắn đến gần nàng. Huyền Đà La không bất giác được bản thân nàng đã khóc từ lúc nào. Nàng nắm lấy tay áo của hắn, lên tiếng: - Dạ, ở lại với ta đi, vì ta được không? Dạ lắc đầu. Hắn cúi xuống cụng vào trán nàng, lên tiếng: - Nàng hãy đợi ta được không? Ta sẽ quay lại, hứa đó. Đôi môi của hắn hôn lấy nàng, chuyền vào đầu lưỡi của nàng là một vị ngọt. - Ta xin lỗi nàng, nhưng nhiệm vụ của ta ở thế giới này là giết nàng...ta đã không đủ can đảm Vị ngọt này, sao Huyền Đà La lại không nhận ra, nó chính là độc do nàng chế ra từ 13 loại độc dược, để kích thích độc mạnh hơn, nàng đã cho vào 4 loại dược thần có khả năng giải độc làm nghịch lý chất độc, khiến độc mạnh hơn bình thường và hơn hết bên trong còn pha chế thêm 6 loại độc từ ma thú. Độc phát tác rất nhanh, Huyền Đà La gục xuống, nàng nhắm chặt lại đôi mắt. Khi mở mắt ra lại, cảnh mà Huyền Đà La thấy là một căn phòng trống không, chẳng có gì, chẳng có ai, chỉ một mình nàng cô đơn. Chạm lên đôi môi, nàng nhớ rõ, bản thân nàng đã uống độc, sao lại còn sống? Nếm trên đôi môi là một mùi vị khác lạ. Thuốc giải? Vậy là Dạ đã tìm được cách giải dược? Nhưng ta hận. Ta hận ngươi. Tại sao ngươi lại bội ta? Thế giới của nguơi là thế giới nào? Ta và ngươi rõ ràng là đã có một khoảng thời gian hạnh phúc, vậy tại sao? Ngươi trao cho ta nhiều thứ, ta cũng trao cho người thật nhiều. Cái kết bi thương với ta a. Hận. Hận. Hận. Ta hận. Ta muốn quên đi, ta muốn thay đổi ta, ta không muốn nhu nhược nữa. Ta muốn độc ác, ta muốn trở nên lạnh lùng với tất cả. . . . - Đà La... Đà La chủ nhân! Tỉnh dậy đi! Huyền Đà La mở ra đôi mắt vàng kim. Nhìn bên cjanh là Đông Vi Ân. Hắn thấy nàng tỉnh dậy thì liền thở dài một hơi, hỏi: - Ngươi gặp ác mộng sao? Huyền Đà La ngơ ra. Đông Vi Ân lại nói tiếp: - Ta thấy ngươi cứ nói từ "hận" mãi. Cơn ác mộng kinh khủng lắm sao? Cười trừ, nàng lắc đầu, lên tiếng: - Không có. Không có? Không có mà lại cứ liên tục nói "hận" ai mà tin nổi chứ? Đông Vi Ân lại tỏ ra nghi hoặc hơn. Nàng hiểu rõ suy nghĩ của hắn, giải thích: - Ta vừa gặp một giấc mơ, về một người. Người mà có thể khiến cho Huyền Đà La mơ đến, thật sự khiến Đông Vi Ân tò mò kẻ đó là ai: - Ai? - Dạ. Nói lên một chữ. Rõ ràng là khiến Đông Vi Ân đã tò mò lại càng thêm tò mò. Nhìn rõ cái chữ "không biết" trên mặt của Đông Vi Ân, Huyền Đà La cười phì: - Tên của hắn là Huyết Dạ, hắn là kẻ đã cho ta cái tên Mạn Đà La Hoa. Là người duy nhất mà ta dạy về dược tất cả các loại dược ta đều dạy hắn, kẻ duy nhất khiến ta muốn dạy hắn độc dược. Nói đến đây, trong đoi mắt tươi vui của Huyền Đà La đột nhiên xuất hiện một tia u buồn, nụ cười trên môi cũng biến mất: - Bất kỳ loại độc nào ta dạy, hắn cũng đều học rất nhanh, còn có thể biến táu lại độc dược của ta. Nhưng thiên phú của hắn là về giải độc, một loại độc dựoc ta vừa tạo ra được vài khắc sau là hắn đã đưa ra một phối phương giải độc. - Ta hận hắn. Vào đêm tân hôn, đúng thật sự ta và hắn rất hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc đã lại là một cái đựoc sắp đặt từ trước, hắn bội ta. Bỏ đi, không còn quay lại nữa. Hắn đã nói sẽ quay lại vì ta, nhưng ta chờ hắn gần 20 năm vẫn không thấy hắn quay lại. Kẻ duy nhất trên đời này àm thay đổi con người ta, thay đổi mọi thứ về ta. Đông Vi Ân, vút cầm nhớ tới gì đó nói: - Theo lịch sử thì, Mạn Đà La từ nhỏ chỉ đam mê độc dược. Nhưng theo ta thấy cái mà chủ nhân có thiên phú lại là võ đạo. Chỉ qua là người dùng ma thuật là độc để che đi võ đạo thiên tài của mình... Cái này, cũng vì hắn? Huyền Đà La nặng nề gật đầu: - Phắi, chính hắn là kẻ đã dạy ta võ đạo. Ngươi hãy nghĩ đi, truyền thuyết về kẻ vượt cấp luyện đan mà không có lực lượng bảo vệ thì có thể vượt cấp luyện dược được không? Như ta đã dạy ngươi, sử dụng võ đạo trong luyện dược để nâng cao khả năng luyện chế đan dược vượt cấp. - Hắn đã dạy võ đạo. Một luyện dược không có năng lực bảo vệ thì cũng là chết cả thôi. Dù có cường đại mà không thể tự bảo vệ đựoc bản thân cũng sẽ chỉ nhận lấy cái chết. Gật đầu đồng tình. Cho dù ở nơi nào đi nữa, một luyện dược sư mà không có năng lực bảo vệ cũng sẽ bị nô dịch, nếu như phản bác thì cái kết nhận được chính là chết. Mà đã không muốn bị nô dịch thì luyện dựoc sư đó phải so tu, vừa là luyện dược, vừa là võ sư hay một ma pháp sư. - À đúng rồi, chúng ta còn phải đến đấu trường thi đấu tếp tục chứ! Nhanh lên đi thôi, Vi Ân. Huyền Đà La nhớ tới vẫn còn cuộc chiến đấu trường nhấm tới trăm lần thắng kia. Đông Vi Ân cười trừ, quả thật đối với hắn người chủ này đơn giản nhưng cũng phức tạp nhiều thứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang