[Dịch]Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng - Sưu tầm
Chương 50 : Tình cảm thời tận thế (11)
                                            .
                                    
             Phía trước ồn ào náo loạn như cái chợ, đến gần thì thấy cảnh  mấy thanh niên trai tráng đang cố gắng đôi co với nhóm người chặn đường.  Còn phụ nữ, người già và trẻ em không có sức mạnh trong đám người sống  sót này thì sợ hãi rụt rè đứng bên cạnh, giận mà không dám nói gì.
Trong  nhóm người chặn đường thu phí có dị năng giả. Hắn dựng lên một bức  tường đất cao nửa người giữa đường, chỉ chừa lại khoảng trống đủ cho một  xe đi qua, mấy tên vẻ ngoài lưu manh đứng chắn trước làn xe.
Ven  đường có trạm xăng bỏ hoang, mấy gã ngồi ở đó. Trong số ấy có một tên  vóc người cường tráng được bao quanh, đang từ từ uống đồ uống, chắc là  kẻ cầm đầu.
“Bọn mày muốn đi qua cũng được, để lại lộ phí.”  Một tên mái tóc nửa dưới vàng nửa trên đen hất hàm nói, giọng điệu hơi  lưu manh, nhìn là biết trước tận thế là một thiếu niên bất lương, “Đồ  ăn và tinh hạch, bọn mày xem mà lo liệu. Chắc bọn mày cũng biết, sau  tận thế rất nhiều quốc lộ bị phá hỏng, đoạn đường này do bọn tao dọn  dẹp, phải đưa chút phí vất vả chứ?”
“Các anh nói gì kỳ thế, đường này là quân đội sai người dọn dẹp, liên quan gì đến các anh?” Một người đàn ông để húi cua tức giận nói, anh ta dẫn đầu nhóm giằng co.
“Đúng vậy, trong radio nói rõ ràng, từ lúc biến thành các người thanh lý?” Mọi người ào ào phụ họa.
“Là  quân đội dọn dẹp, nhưng cho mấy người chúng tao bảo vệ đoạn quốc lộ  này, còn đặc biệt quét sạch đám zombie trên đường, không có công lao  cũng có khổ lao chứ?” Thiếu niên bất lương tóc hai màu vẫn giữ giọng điệu đùa giỡn.
Nghe  thế, những người kia oán than ngập trời, nhưng ngoài người đàn ông để  húi cua, những người còn lại có chút sợ hãi thực lực đám người kia, song  cũng không muốn giao nộp đồ ăn và tinh hạch, mà chẳng ai dũng cảm đứng  ra. Đa phần ở đây là người bình thường, vốn dĩ bọn họ đã không đủ ăn,  lấy đâu ra đồ thừa? Hơn nữa nếu có zombie họ chỉ dám trốn, làm sao thu  thập được tinh hạch?
Nghe đoạn đầu, hai người đã đoán  ra nội tình. Rõ ràng đám người kia kiếm lợi ở đây, chọn thời gian gần  hoàng hôn, đợi quân đội ra khỏi thành phố và dị năng giả đều quay về căn  cứ, chúng bố trí tường đất cản đường người qua lại thu ít phí ‘đường  bộ’. Chúng nhắm vào đối tượng là dị năng giả đơn độc yếu thế và người  thường, tuy đồ ăn thu gom được ít, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt.
Tiếp  tục nghe thiếu niên bất lương luôn miệng nói zombie gần đó do bọn chúng  đuổi đi, con đường này do bọn chúng giữ gìn vân vân, Lâu Linh cau mày,  thấy bọn chúng thật đáng đánh đòn, rõ ràng là kiếm lợi. Quân đội bắt  buộc phải đi qua con đường này mỗi ngày, zombie trên đường do quân nhân  quét sạch, liên quan quái gì với đám người đó?
“Trời  sắp tối, zombie sẽ đến rất nhanh, bọn mày thật sự không muốn đi qua hả?  Chỉ cần bọn mày nộp lộ phí, cho dù zombie đến, có chúng tao giúp đỡ  thanh lý zombie, tuyệt đối an toàn…”
Đương lúc thiếu niên bất lương lải nhải giải thích thì đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên: “Zombie đến!!”
Đoàn  người lập tức toán loạn, thậm chí có người căn bản không để ý tới dị  năng giả chặn đường, tùy tay cầm vũ khí lên trực tiếp chọc thủng vòng  vây của mấy kẻ chặn đường, hấp tấp lái xe vọt qua, không có xe thì cuống  cuồng chạy về phía trước.
Mà lúc này, bóng dáng tang thi đang chạy về phía này, trong không khí bay tới mùi hôi thối.
Thực sự thấy zombie xuất hiện, nguyên bản nói chắc như đinh đóng cột “Cho dù zombie đến, có chúng tao hỗ trợ ngăn cản, tuyệt đối an toàn!” giờ đây thiếu niên bất lương hoảng sợ, đánh rơi con dao cầm trong tay, xoay người bỏ chạy.
Kẻ  cầm đầu ở trạm xăng đứng phắt dậy, thấy có khoảng trăm con zombie xuất  hiện, trong khi nơi này có mười người, thực chất chỉ có hai dị năng giả,  không đáng để mạo hiểm, hắn quyết đoán bỏ chạy, coi lời lúc trước nói  như rắm thúi, còn chạy nhanh hơn những người bình thường.
Lâu  Linh nhíu mày, không bỏ chạy như những người khác, xem người sống sót  bình thường cố gắng sử dụng hai chân không chạy bao xa, cô lấy  từ ba lô  hạt mầm cây thanh sắt, bắn nó đi. Cây thanh sắt nhanh chóng sinh trưởng  giữa không trung, sau khi dài hơn hai mươi mét thì dừng lại. Lâu Linh  không dám sử dụng hết dị năng như thường ngày, bởi vậy cô bảo tồn thực  lực, chỉ thúc đẩy hai mươi mét, giữ lại một phần năm dị năng.
Đến  khi cây thanh sắt giương nanh múa vuốt ngăn cản nhóm zombie đằng trước  thì Lâu Linh cũng cầm kiếm đứng cảnh giới. Ngoài cô, còn một người không  bỏ đi, đó là anh chàng tóc húi cua ban nãy lý luận với lưu manh.
Khi  Lâu Linh chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón kẻ địch, Lâu Điện chậm rãi cất  một viên tinh hạch zombie cấp ba màu băng lam vào không gian, sau khi  tinh hạch biến mất, động tác đám quái vật chạy như điên tới đây hơi chậm  lại, nhưng chúng tiếp tục nhào tới, ở nơi này có rất nhiều thịt tươi  hấp dẫn chúng.
Nét mặt Lâu Điện ôn hòa, dường như  người vừa nãy dùng tinh hạch zombie cấp ba ‘câu’ lũ zombie không phải là  anh, vô cùng dịu dàng nhìn cô gái oai hùng tay nắm chặt kiếm đứng bên  cạnh. Trong ánh chiều tà, một bên sườn mặt cô nghiêm túc lại mềm mại như  nước, trơn bóng không tỳ vết, hút chặt tầm mắt anh, khiến tim anh đập  thình thịch. Thật sự rất rất muốn giam cầm cô bên cạnh mình cả đời, làm  cho trong mắt lẫn trong lòng cô chỉ có anh, mà không phải xem đám quái  vật xấu xí.
Rõ ràng từ một bé gái trông như con trai  năm xưa, càng lớn càng xinh đẹp đáng yêu, khi cô mím môi mỉm cười thì  đôi mắt cong cong như vầng trăng, mềm mại tựa mưa khói Giang Nam, song  cũng là con người cực kì chăm chỉ. Anh càng ngày càng thích cô, thích  đến nỗi muốn bẻ gẫy đôi cánh giúp cô bay lượn, nhốt cô vào thế giới anh  dựng nên vì cô, ở đó chỉ có hai người.
Thế nhưng,  anh càng thích ngắm bóng hình cô vui vẻ chạy nhảy ở thế giới dơ bẩn này,  cô nở nụ cười tuyệt đẹp dưới vòm trời xám xịt, chẳng lúc nào cô không  kiên trì, trong nhu có cương, ánh mắt cô như tỏa ánh sáng hấp dẫn mọi  người…
“Anh, zombie đến, đừng ngẩn người!”
Lâu Linh nguýt anh một cái, giờ là lúc nào, sao anh nhìn chằm chằm cô rồi đờ ra thế?
Lâu Điện bật cười, ôn ôn hòa hòa nói: “Anh thấy rồi.”
Đồng  dạng ở lại chiến đấu, anh chàng tóc húi cua —— Dương Dịch nghe đoạn đối  thoại giữa hai người, không nhịn được tranh thủ liếc họ. Đến khi thấy  diện mạo hai người, anh ta sững sờ, thấy cả hai không giống anh em.
Cô  em gái có khuôn mặt rất thanh tú, ưa nhìn, nếu là trước tận thế chỉ  mờ nhạt trong biển người. Nhưng sau tận thế một cô gái sạch sẽ như thế  được xem là tiểu mĩ nhân, làm cho người ta không nhịn được nhìn thêm vài  lần. Còn người anh trai nho nhã dịu dàng, đến giọng nói cũng tạo cho  người ta cảm giác sạch sẽ nhu hòa, thuộc túyp đàn ông tốt dịu dàng.  Song, hai anh em cho chung một đặc điểm, vẻ ngoài quá mức sạch sẽ, dù  khí thế trên người không giống cường giả, lại khiến anh cảm giác họ  không đơn giản…
Nghĩ thế, Dương Dịch có ấn tượng tốt  với hai người. Không phải ai cũng có thể vì người xa lạ mà ở lại chặn lũ  zombie, tranh thủ cơ hội bỏ chạy cho họ.
Có điều là Dương Dịch hiểu nhầm rồi. Vì khi zombie đến gần, cô em gái đã đón đầu chúng, miệng kêu lên: “Lũ quái vật này dến quá nhanh, thật kỳ lạ, phiền toái, thịt sạch chúng!”
“…”
Lâu  Linh nói giết hết tất cả chính là đã cân nhắc tới sức chiến đấu của hai  người. Ở đây toàn zombie cấp một, cấp hai, với thực lực của cô và Lâu  Điện năng lực, có thể giết hết. Hơn nữa, bên cạnh có gốc cây biến dị  cuốn lấy zombie, chế tạo phiền toái nhất định cho chúng theo hướng có  lợi cho hai người chiến đấu.
Vì thế tình hình như  sau: Cây thanh sắt cuốn lấy thân thể tang thi, Lâu Linh bước lên, một  kiếm trực tiếp chặt bay đầu, sau đó tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp.
Bên  này Lâu Điện không cần dây biến dị hỗ trợ, không thèm sử dụng dị năng  mà kiếm trong tay anh, với tốc độ cực cao chém ra mấy đường kiếm loang  loáng, đầu vài con zombie tới gần anh đã bay lên cao.
Nguyên  bản tưởng rằng sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, Dương Dịch kinh ngạc  đến ngây người, trong tay cầm ống tuýp, cứ thế đứng sững tại chỗ, anh  chẳng có cơ hội ra tay. Hai anh em trong mắt anh ta nhìn thì vóc dáng  cao gầy, như đi giữa chốn không người, rất thích chém đầu zombie, sạch  sẽ lưu loát, đơn giản như chém dưa hấu.
Rất nhanh, thanh lý xong đám quái vật, không để sót một con đuổi theo những người thường đã chạy xa.
Hai người… mạnh dữ vậy?
Lâu  Linh lau mồ hôi, nắng chiều soi thẳng vào khuôn mặt cô đỏ bừng, cô lấy  kiếm dùng quần áo zombie lau sạch vết bẩn rồi cất nó vào vỏ. So với cô,  kiếm của Lâu Điện như mới tinh, không dính bất kì một vết bẩn, anh cất  luôn vào không gian.
Tầm một trăm con zombie, đều là  cấp một, hai; tương đương hơn một trăm tinh hạch. Lâu Linh đeo găng tay,  bắt đầu đi lấy tinh hạch. Về phần mùi khó chịu trong không khí? Gần một  năm ở tận thế, đã quen rồi.
Đến khi lấy hết tinh  hạch, chuẩn bị lên xe thì Lâu Linh nhìn về phía Dương Dịch ngây ngốc  đứng đó. Đây là một gương mặt rất trẻ, còn vẻ non nớt, hình như là sinh  viên chưa ra ngoài xã hội, chắc tầm tuổi cô.
“Anh làm gì thế, không đi à?”  Lâu Linh kỳ quái hỏi, bởi vì lúc trước Dương Dịch tình nguyện ở lại  ngăn cản zombie tạo cơ hội cho những người đó chạy trốn. Tuy anh ta  không biết tự lượng sức mình, nhưng Lâu Linh cảm thấy việc làm của anh  chàng “đức cha” này thật đáng khen, bất giác nở nụ cười trên môi.
Nụ cười trong ánh tà dương của người con gái ấy như bừng sáng, mặt Dương Dịch hơi đỏ, vội vàng đáp: “Tôi biết, ban nãy cảm ơn hai người.” Anh cảm kích nói.
“Không có gì.”
Đơn  giản khách sáo mấy câu, Dương Dịch chạy tới một chiếc xe bus khác đỗ  ven đường, do nhóm người lúc nãy bỏ lại, sau đó mở cửa xe bus đi theo xe  Lâu Linh.
Xe chạy hơn mười phút, đuổi kịp nhóm người vất vả dùng hai cái đùi chạy trốn, tốc độ hai chiếc xe đều chậm lại.
Thấy xe bus đến, sau đó Dương Dịch ló đầu ra, mọi người vui mừng không thôi, mấy người biết Dương Dịch, đồng loạt kêu: “Là Dương Tử, Dương Tử còn sống!” Bất giác có chút nghẹn ngào.
Dương  Dịch cười, anh biết mình không biết tự lượng sức, vốn định tranh thủ  cho mọi người có thời gian chạy trốn, sau đó khi kiệt sức, anh ta có thể  lái xe chạy trốn, chuyện này từng làm vài lần nên anh ta không quá chú  tâm. Có điều khi thấy mọi người vui mừng, khuôn mặt tươi cười vì mình  bình an trở về, anh cũng nở nụ cười.
Dương Dịch dừng xe, để những người đó lên xe, sau đó nối đuôi xe Lâu Điện, hướng đến thủ đô.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện