[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 75 : Phong hồi lộ chuyển

Người đăng: Chất Độc

.
Nhiếp Ngôn chạy được một khoảng cách, nhưng không có lập tức đi xa mà đi một vòng lớn, nhìn lướt qua địa hình chung quanh, phát hiện cách đó không xa có một con dốc cao, bằng tốc độ nhanh nhất chạy lên đỉnh dốc, nhìn về phương hướng đám người Quang Ám Vĩnh Tội, bên kia chiến đấu còn đang tiến hành như nước sôi lửa bỏng. Lúc đầu Nhiếp Ngôn chỉ vì mạng sống, mới mượn tay đám người Quang Ám Vĩnh Tội đánh chết Xà tích. Nếu đám người Quang Ám Vĩnh Tội muốn giết Nhiếp Ngôn, thì hắn cũng không cần phải khách khí với bọn họ. Trang bị từ trên người Xà tích rơi xuống, không cách nào khiến người ta dễ dàng bỏ qua. Đám người Đường Quả hoàn toàn không biết, Nhiếp Ngôn đang ở một góc nhìn trộm bọn họ. Rốt cục đã đuổi đi tên Đạo Tặc đáng giận kia, đám người Quang Ám Vĩnh Tội thở nhẹ một hơi, vừa rồi Quang Ám Vĩnh Tội vẫn lo lắng đề phòng, bởi vì hắn bị Xà tích vây khốn không thể thoát khỏi, nếu Mục Sư đằng sau xuất hiện dù một chút vấn đề, hắn có thể sẽ xong đời. May mắn Đường Quả đúng lúc phát hiện Nhiếp Ngôn, làm cho bọn họ tránh thoát một lần nguy cơ bị diệt đoàn. - Huynh đệ, làm rất tốt. Quang Ám Vĩnh Tội nói trong kênh đoàn đội. - May mắn thôi, tên kia rất khó đối phó, về sau nếu gặp phải chú ý hơn. Đường Quả ngưng trọng nói. Quang Ám Vĩnh Tội cũng cho rằng thế, với kỹ thuật của Đường Quả mà ở trước mặt đối phương không chiếm được chút tiện nghi nào, có thể thấy được thực lực tên kia quả thật kinh người. Dồn ép Nhiếp Ngôn chạy đi, bọn họ đánh chết Xà tích sẽ thoải mái hơn. Ba ba ba, ba đạo ma pháp công kích lên người Xà tích, xoá sạch hơn một trăm sáu mươi điểm huyết lượng của Xà tích, lập tức sẽ đánh gục Xà tích. Đột nhiên nó phun ra một luồng khói độc, nhanh chóng khuếch tán ra, trong phạm vi hơn hai mươi thước tất cả đều là khói độc màu đen, so với khói độc bình thường dày đặc hơn nhiều lắm, đưa tay cũng không thấy năm ngón. Nhìn thấy khói độc dày đặc đến đây, đám người Tố Yên, Thệ Ngôn nhanh chóng lui lại phía sau, lúc Quang Ám Vĩnh Tội vung kiếm đột nhiên phát hiện, phía trước một cái bóng lóe qua, hắn công kích thất bại. Quang Ám Vĩnh Tội trong lòng nhảy dựng. - Ở bên kia, nó muốn chạy! Sinh vật á tinh anh mà chạy trốn thì là lần đầu tiên bọn họ thấy, nhưng cũng không phải không có, có ít BOSS tinh anh huyết lượng thấp đến một mức độ nhất định sẽ thi triển kỹ năng chạy trốn. - Ở đâu? Khói độc dày đặc, tầm nhìn là một vùng tối tăm, vài tên pháp hệ tìm không thấy mục tiêu. Thánh Ngôn Pháp Sư Tố Yên nhìn thấy lùm cây phía trước một cái bóng lóe qua, giơ pháp trượng lên chuẩn bị ngâm xướng ma pháp, vừa mới phát ra một âm tiết. Hệ thống: mục tiêu đã ở ngoài khoảng cách công kích. Tố Yên không thể không gián đoạn ma pháp. Khói độc dần dần tan đi, làm sao còn có bóng dáng của Xà tích? - Nó chạy rồi! Tố Yên buông pháp trượng nói. - Chạy về hướng nào?- Quang Ám Vĩnh Tội hỏi, bọn họ thật vất vả mới tiêu hao huyết lượng Xà tích chỉ còn lại có một chút, nếu để nó chạy như thế vậy chẳng phải quá thiệt sao. - Bên kia! - Chúng ta đuổi theo! Nhiếp Ngôn từ trên cao nhìn về hướng đám người Quang Ám Vĩnh Tội, một luồng khói độc che mất tầm nhìn của hắn, trái tim Nhiếp Ngôn cũng đập mạnh lên, quả nhiên không ngoài dự đoán Xà tích đã có động tác, bên trong khói độc một cái bóng chạy nhanh về hướng Đông Nam. Nhiếp Ngôn sớm đã biết Xà tích sẽ chạy trốn, cho nên hắn mới không có rời đi mà lựa chọn địa phương ẩn núp chuẩn bị chặn giết Xà tích. Xà tích tàn huyết khoảng cách chạy trốn cực hạn tuyệt đối sẽ không vượt qua tám trăm thước, tranh thủ giết chết Xà tích trước đám người Quang Ám Vĩnh Tội, có thể thu được thứ Xà tích rơi ra. Nhiếp Ngôn tính toán lộ tuyến truy kích một lúc, tìm đường gần nhất để chặn Xà tích lại. Có một câu nói là lấy người khác làm vật lót đường, e rằng cũng là hình dung đám người Quang Ám Vĩnh Tội. Nhiếp Ngôn dùng một Gia tốc quyển trục, hành động như gió xẹt qua đầm lầy. Giữa đầm lầy có rất nhiều Cự tích các loại động vật hoạt động, Nhiếp Ngôn rất nhanh từ bên người những con Cự tích xẹt qua, sau khi đám Cự tích phát hiện Nhiếp Ngôn, đuổi theo được một khoảng cách nhưng rất nhanh bị Nhiếp Ngôn bỏ xa một khoảng. Đám Cự thấy đuổi không kịp Nhiếp Ngôn lại khôi phục trạng thái đi dạo. Phía trước truyền đến một số tiếng ma pháp nổ đùng, Nhiếp Ngôn nhíu mày mày, nơi này còn có ngoạn gia khác sao? Nhiếp Ngôn lướt đi một khoảng cách, rất nhanh đã phát hiện một đám ngoạn gia khác đang đánh quái, tổng cộng có sáu người là một đội ngũ. Nhiếp Ngôn đối mặt với bọn họ, ánh mắt sáu người đề phòng rơi vào trong mắt Nhiếp Ngôn. - Có tặc, mọi người cẩn thận một chút! Sáu tên ngoạn gia kia bắt đầu cảnh giác. - Chắc hắn không phải nhắm tới chúng ta. Một ngoạn gia là đầu lĩnh nói, nếu Nhiếp Ngôn muốn đánh lén bọn họ, khẳng định đã sớm mở Tiềm hành sẽ không để lộ ra hành tung. - Không chừng là Đạo Tặc đến đây dẫn quái. Sáu tên ngoạn gia kia có vẻ cẩn thận, không có chủ động xuất thủ chặn Nhiếp Ngôn, vạn nhất Nhiếp Ngôn có đội ngũ thì bọn họ ngăn chặn Nhiếp Ngôn nói không chừng sẽ rước lấy phiền toái. Nhiếp Ngôn còn có việc, không cần thiết ở chỗ này dây dưa với những ngoạn gia này, bọn họ không uy hiếp được mình nên nhanh chóng chạy đi biến mất ở trong lùm cây. Sáu tên ngoạn gia kia ngạc nhiên nhìn Nhiếp Ngôn từ chỗ cách bọn họ không đến mười thước chạy nhanh qua. - Tốc độ thật nhanh! Nhiếp Ngôn tốc độ quá nhanh, mặc dù bọn họ có lòng chặn Nhiếp Ngôn lại cũng chỉ sợ ngăn không được, mấy tên ngoạn gia này kinh hãi không thôi. - Không có việc gì, chúng ta tiếp tục luyện cấp đi. - Quên đi, có huyết bình hay không, ta đã không còn, chi cho ta chút. Nhiếp Ngôn đi qua đối với bọn họ mà nói, chỉ là một lần bất ngờ. Nhiếp Ngôn chạy nhanh về phía trước được một khoảng cách, rốt cục phát hiện dấu vết Xà tích lưu lại khi bò trên mặt đất. Chính là hướng kia! Tốc độ Nhiếp Ngôn nhanh hơn, gần đây có rất nhiều ngoạn gia hoạt động, nếu như bị người khác nhanh trước một bước đánh chết Xà tích vậy thiệt là lỗ. Giữa bụi cây phía xa, thân hình to lớn của Xà tích rơi vào mi mắt của Nhiếp Ngôn. Xà tích phát hiện có người đến, tê tê phun xà tín, nhìn chằm chằm Nhiếp Ngôn, nhưng mà nó như là nỏ mạnh hết đà không còn khí lực, vừa rồi bôn chạy đã khiến nó hoàn toàn rơi vào trạng thái suy yếu, thậm chí ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có. Nhiếp Ngôn lấy ra cự nỏ nhắm ngay Xà tích, sưu sưu sưu, bắn ra ba mũi tên. -17, -18, -16. Xà tích phát ra tiếng thét thảm thiết, vặn vẹo thân mình một lúc. Nhiếp Ngôn thu hồi nỗ tiễn trong tay, nhào lên một chiêu Yếu hại công kích. -51. Một con số màu đỏ tươi từ trên trên đầu Xà tích bay lên, Xà tích giãy dụa một lát rốt cục ngã xuống mặt đất. - Nó chạy về bên kia! - Nơi này có dấu chân nó! Vài thanh âm nói chuyện từ phía sau truyền đến, là bọn người Quang Ám Vĩnh Tội, nhưng mà đã chậm Nhiếp Ngôn đã xoay người nhặt lên thứ Xà tích rơi xuống, hình như là một bản kỹ năng. Đám người Quang Ám Vĩnh Tội xuất hiện ở phía xa, bọn họ phát hiện Nhiếp Ngôn. - Là tên Đạo Tặc kia! - Ngăn lại hắn! Từng đạo ma pháp bắn tới chỗ Nhiếp Ngôn. Tạm biệt, Nhiếp Ngôn nhìn về phía đám người Quang Ám Vĩnh Tội, Đường Quả, mỉm cười nhảy qua một bụi cây, biến mất trong tầm nhìn của bọn họ. Lúc đám người Quang Ám Vĩnh Tội, Đường Quả đuổi theo, đã không nhìn thấy Nhiếp Ngôn, mấy người đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật vất vả đánh Xà tích thành tàn huyết, làm sao mà lại rơi xuống trong tay hắn chứ? Chẳng lẽ hắn vẫn ẩn núp ở gần bọn họ không có rời đi, đợi thời cơ đánh chết Xà tích này sao? Vậy tính nhẫn nại của hắn cũng thật đáng sợ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang