[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 277 : Trợ giảng

Người đăng: Tiếu hồng trần

Trong phòng thể dục, các học sinh đứng quây thành từng tốp, Dương Bác Dịch thì ở một bên chỉ đạo. Là giáo viên của trường trung học Hoa Đại, từng giật giải á quân của cuộc thi võ thuật lần 70, công phu của thầy Dương vô cùng vững chắc. Nhiếp Ngôn sống qua hai kiếp, dù xét về mặt kinh nghiệm cũng không kém gì nhưng thể chất thì lại thua xa Dương Bác Dịch. Dù là về quyền kình hay cước lực. Cũng bởi vì Nhiếp Ngôn vẫn đang trong độ tuổi đang lớn, đợi khi cơ thể hắn phát triển hoàn toàn thì chắc chắn thực lực sẽ vượt qua thầy Dương. Thấy Nhiếp Ngôn đến, Dương Bác Dịch gật đầu cười hỏi: - Muốn thử sức với ta một chút không? Hắn muốn biết trình độ hiện tại của Nhiếp Ngôn tới mức nào rồi, hôm trước nghe thấy Nhiếp Ngôn chỉ một chiêu đã đánh bại Lưu Thụy, nhưng vì không chứng kiến nên giờ muốn thử xem thân thủ của Nhiếp Ngôn như thế nào. Các học sinh xung quanh nghe Dương Bác Dịch muốn tự mình xuất thủ đều tỏ ra hưng phấn. Đám Lưu Thụy nghe vậy thì mừng thầm trong bụng, Nhiếp Ngôn mà giao thủ với Dương Bác Dịch chắc chắn sẽ thua thảm rồi, không biết hắn có thể chịu được mấy đòn đây. Nhiếp Ngôn hiểu Dương Bác Dịch không hề có ác ý gì, là giáo viên, thầy chỉ muốn biết được thực lực của học sinh mà thôi. - Mong thầy chỉ giáo! Nhiếp Ngôn cúi chào Dương Bác Dịch, nói. Dương Bác Dịch khẽ vuốt cằm, Nhiếp Ngôn rất lễ phép khiến hắn có chút ấn tượng tốt. Mọi người lập tức lui khỏi sân. Dương Bác Dịch và Nhiếp Ngôn sau khi giãn khoảng cách thì theo hành lễ theo đúng chuẩn chuẩn bị thi đấu. Tạ Dao mặc võ phục đứng trong đám người đứng xem xung quanh, cô thoáng chút ngạc nhiên vì vẻ mặt kiên định của Nhiếp Ngôn, khí thế của hắn cũng không thua kém gì Dương Bác Dịch. Phải biết rằng thầy Dương là á quân mùa giải trước, cũng vô cùng nổi danh trong giới võ thuật. Nhiếp Ngôn hít sâu một hơi, Dương Bác Dịch đúng là một trong những người mạnh nhất mà hắn từng gặp. - Tới đi, nhường ngươi ra chiêu trước. Dương Bác Dịch nói đầy khí phách. - Dạ, thầy Dương. Nhiếp Ngôn vừa nói vừa đột ngột tăng tốc, xông tới Dương Bác Dịch. Hai người đánh nhau, ngươi lui ta tới, phút chốc đã so chiêu đến vài hiệp, mọi người đứng xem hoa cả mắt. Nhiếp Ngôn tung một đòn đá ngang hung mãnh, nhắm tới cần cổ của Dương Bác Dịch, thầy Dương liền trở tay đỡ. Bịch một tiếng vang lên. Hai lực đạo mạnh mẽ đụng vào nhau khiến hai người đều thối lui vài bước. Dương Bác Dịch cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, thực lực của Nhiếp Ngôn quả kinh người. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần dùng năm phần sức đã có thể đỡ được công kích của Nhiếp Ngôn, không ngờ tên nhóc này lại có thể bức hắn ra toàn lực mới có thể chặn lại một cước này. Đối với một tên nhóc còn đang độ tuổi phát triển, sức vóc còn chưa viên mãn mà nói thì thế này đã vô cùng đáng gờm. Hơn nữa, Nhiếp Ngôn ra chiêu tàn nhẫn, như đã có kiến giải sâu về cận chiến. Điều đó khiến tâm tình Dương Bác Dịch trở nên xao động, thật đúng là một hạt mầm tốt. Nếu như được huấn luyện bài bản thì hẳn là giành giải quán quân võ thuật cũng không vấn đề gì. Cái Nhiếp Ngôn thiếu chỉ là lực lượng mà thôi. Mọi người xung quanh thì đã trợn đến lòi mắt, Nhiếp Ngôn vậy mà lại có thể chống đỡ lâu thế dưới tay của thầy Dương, đúng là khó ngờ. Bọn họ vốn tưởng rằng Nhiếp Ngôn chỉ mạnh hơn các bạn cùng trang lứa một chút thôi. Trong đám bọn họ, sự lý giải về võ thuật của đại đa số vẫn còn đang ở những chiêu thức hoa mỹ. Nhưng Nhiếp Ngôn thì đã vượt xa cảnh giới đó, mạnh hơn Lưu Thụy không chỉ là một chút. Ngay cả đám Lưu Thụy cũng nôn nóng. "Thừa tàn nhẫn nhưng yếu khí thế, thể lực vẫn cần phải rèn luyện thêm." Dương Bác Dịch sau khi đưa tay trái đỡ cú đá của Nhiếp Ngôn thì rất giật mình vì cả tay đều tê rần. Một cước này của Nhiếp Ngôn nếu như đá trúng ngực người bình thường thì chắc chắn sẽ đá gãy hết xương sườn của họ. Được nhiên vẫn còn kém tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều. Dương Bác Dịch trả lại một cước, đá thẳng tới ngực Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn vội vàng đưa hai tay lên đỡ, bịch một tiếng, hắn phải lùi lại năm sáu bước mới có thể đứng vững. Nhiếp Ngôn liền cảm thấy máu huyết nhộn nhạo, lực đá này quá thực vô cùng hung mãnh, không hổ là á quân võ thuật. Nhiếp Ngôn muốn đạt tới trình độ này, ít nhất cũng cần có hai năm rèn luyện nữa. Nhiếp Ngôn gần đây thấy tốc độ của mình rất tiến bộ, nghĩ là nhanh lắm rồi nhưng so với những tuyển thủ chuyên nghiệp này đúng là vẫn kém rất nhiều. - Xét tổng thể mà nói, được như ngươi là rất giỏi rồi. Hôm nay tới đây thôi, sau này lại luận bàn tiếp. Dương Bác Dịch sau khi khen Nhiếp Ngôn thì quay qua nói với đám học sinh: - Bình thường lúc ta không có ở đây, Nhiếp Ngôn sẽ là giáo viên thay ta, các ngươi có chỗ nào không hiểu cứ tới hỏi hắn. Dương Bác Dịch đã thừa nhận thực lực của Nhiếp Ngôn. - Nhiếp Ngôn, qua đây! Dương Bác Dịch gọi. Nhiếp Ngôn vừa bước qua thì nghe thấy Dương Bác Dịch nói: - Ngươi có hứng thú tha gia giải thi đấu võ thuật không? Ta giúp ngươi báo danh, xét thực lực ngươi muốn giành giải cũng không vấn đề gì. Dương Bác Dịch khi nói đến thi đấu võ thuật, trong mắt thoáng hiện sự cuồng nhiệt say mê. Nhiếp Ngôn lắc đầu, trả lời: - Ta vẫn chỉ là học sinh, không thích hợp với mấy cuộc thi kiểu này. Nhiếp Ngôn trái lại rất bình tĩnh, hắn không phải kiểu người ham thích hư vinh. - Ngươi không muốn tham gia? Dương Bác Dịch sửng sốt sau đó suy nghĩ lại một chút, học sinh của trường Hoa Đại, có người nào không có tiền, không có thế lực? Ai còn thèm quan tâm việc tranh giải ở một cuộc thi võ thuật? Nhiếp Ngôn gật đầu thay câu trả lời. Nghe thấy Nhiếp Ngôn không muốn tham gia, Dương Bác Dịch có chút mất hứng. Thấy thầy Dương thất vọng như vậy Nhiếp Ngôn vốn muốn nói mấy câu dễ nghe, dù sao Dương Bác Dịch cũng là thầy của hắn. Nhưng Dương Bác Dịch đã khoát tay: - Ngươi về đi, nhớ hướng dẫn thêm cho các bạn, không biết cái gì thì tới hỏi ta. Nhiếp Ngôn trở về, hắn chắc chắn sẽ không tham gia vào mấy cuộc tranh tài kiểu này. Còn việc trở thành trợ giảng, trái lại khiến Nhiếp Ngôn vô cùng hưng phấn. Như thế thì hắn sẽ có thể thuận nước đẩy thuyền mà tiếp xúc với Tạ Dao rồi, lấy công mưu tư lợi, cảm giá này đúng là không tệ. Cả đám học sinh thấy Nhiếp Ngôn có thể chống đỡ với Dương Bác Dịch lâu như vậy thì đều phục sát đất rồi. Ở đây không có ai có thể là đối thủ của Nhiếp Ngôn thì còn nói gì được. Có vài người đã bắt đầu tới xin Nhiếp Ngôn chỉ bảo, Nhiếp Ngôn cũng kiên nhẫn giải thích với từng người. Thấy Nhiếp Ngôn bình dị dễ gần như vậy, mọi người thoáng chốc đã thân cận hơn nhiều. Có thực lực lại không kiêu căng ngạo mạn giống Lưu Thụy, Nhiếp Ngôn nhanh chóng được bạn bè yêu thích. Còn bọn Địch Hạo đã mơ hồ đem Nhiếp Ngôn thành người cầm đầu. Trong những học sinh này không ít người có bối cảnh vô cùng lớn, quan hệ tốt với bọn họ tuyệt đối là hữu ích vô hại. Nhiếp Ngôn làm trợ giảng một lúc đã khiến mọi người cảm thấy hiểu được rất nhiều. Một lát sau, Nhiếp Ngôn đi tới phía nữ sinh. - Chào mọi người! Nhiếp Ngôn cất tiếng chào, nhưng có rất nhiều nữ sinh khá câu nệ. - Chào trợ giảng! Mọi người cũng chào lại. Nhiếp Ngôn đi tới chỗ Tạ Dao đang giao thủ với một nữ sinh khác. Nhìn các nữ sinh so đấu, nhất là Tạ Dao, liền sinh ra một cảm giác đang thưởng thức ý hay cảnh đẹp, từng đôi chân dài tung cước. Thấy Nhiếp Ngôn đứng bên cạnh quan sát, bước chân của Tạ Dạo liền sai nhịp. - Biên độ của động tác quá lớn, lực lượng không đủ, cước bộ phải nhanh hơn một chút. Nhiếp Ngôn nói. Nghe thấy Nhiếp Ngôn làm một tràng như vậy, Tạ Dao ngược lại càng thêm sơ hở, bị đối thủ quét trúng ngã ra sàn. Tạ Dao đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận. Nếu không phải Nhiếp Ngôn tự dưng xuất hiện cô làm sao mà thua được? Cô liền đưa mắt tìm nhưng làm gì còn thấy tăm tích của Nhiếp Ngôn nữa, hmm, chuồn cũng thật nhanh! Suốt buổi học, Nhiếp Ngôn cùng nói chuyện cười đùa với đám bạn học, rốt cuộc cũng xem như đã thân thiết hòa đồng với mọi người. Dương Bác Dịch thấy Nhiếp Ngôn quản đâu ra đấy như vậy, càng thêm nhàn hạ vui vẻ. Khi tới thời gian hoạt động tự do thì hắn cũng đi luôn. Mãi tới giờ tan học buổi chiều, mọi người mới thay lại võ phục chuẩn bị về. Nhiếp Ngôn đứng chờ mọi người chỉnh đốn lại hàng ngũ. Lúc này mọi người đều nhìn về phía hắn xem hắn muốn phát biểu gì? Nhiếp Ngôn rặn cả buổi, nói: - Ừm, hôm nay học cùng mọi người, ừm, rất vui vẻ, cứ vậy nhé! - Mẹ ơi, ta còn tưởng hắn nói cái gì, nghẹn cả ngày được mấy chữ! - Chào trợ giảng, bọn ta về nhé! Mọi người đều nhao nhao chào tạm biệt. Nhiếp Ngôn tới bên cạnh Tạ Dao, nói: - Để ta tiễn ngươi. Tạ Dao hơi chần chờ một chút rồi cũng gật đầu. Nhiếp Ngôn không ngờ được Tạ Dạo lại đồng ý, liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bởi điều này chứng minh được Tạ Dao đã phần nào tiếp nhận hắn. Hạ Linh ở phía xa làm mặt quỷ với Tạ Dao, túm đám chị em kéo đi chỗ khác. Trên con đường rợp bóng cây trong vườn trường, thi thoảng có vài người túm năm tụm ba đi qua, mọi người đều hơi tò mò nhìn về phía Tạ Dao và Nhiếp Ngôn. Không ngờ, thần nữ trong lòng mọi người lại đi chung với một nam sinh, tin tức này nếu truyền ra ngoài không biết sẽ làm bao nhiêu con tim tan vỡ đây. Sân trường rất đỗi tĩnh lặng và vô cùng bình yên. Hai người cứ lặng lẽ đi bên nhau, thảng hoặc sẽ nói đôi câu. Một thứ tình cảm giản dị đạm mạc cũng chậm rãi lan ra. Khiến người ta bỗng dưng cảm thấy đi mãi, đi mãi cũng không muốn đến cuối đường. Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao, hình bóng này ở trong tâm trí hắn đã khắc sâu đến vô cùng. Dù đã trải qua hai kiếp vẫn luôn ghi lòng tạc dạ. Nhớ kiếp trước hắn chỉ dám trốn ở trong góc lặng ngắm Tạ Dao, nhưng đời này đây đã có thể chung bước với cô rồi. Nghĩ lại một Tạ Dao lúc nào cũng u hoài của kiếp trước khiến Nhiếp Ngôn mong muốn đời này, sẽ luôn bảo vệ và làm cô vui vẻ. Khoảng thời gian bên nhau bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, đã sắp đến cổng trường, xe riêng của Tạ Dao cũng đã tới đón. Tạ Dao cười trong trẻo, nói: - Nhiếp Ngôn, cảm ơn đã tiễn. Nụ cười ưu nhã của Tạ Dao khiến Nhiếp Ngôn ngơ ngẩn, tâm hồn của cả hai kiếp sống của hắn cũng suýt nữa bay mất. - Không cần cảm ơn. Nhiếp Ngôn nói. Khi ở cạnh Tạ Dao, mọi nóng nảy xốc nổi của hắn cũng dần trở nên bình lặng, cảm giác như mọi ồn ào huyên náo đều trở nên lắng lại. Nụ cười của Tạ Dao đối với Nhiếp Ngôn mà nói, cũng tựa ánh bình minh lên trong đêm tối. - Nhiếp Ngôn, hôm nay ta rất vui. Tạ Dao vẫy tay chào Nhiếp Ngôn rồi lên xe. Nhiếp Ngôn cũng vẫy vẫy tay, nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh rồi biến mất ở góc đường. Trong lòng hắn thoáng dâng lên chút buồn bã vô cớ, nhưng phần nhiều vẫn là sự hưng phấn khó kìm nén được. Hắn cảm giác được khoảng cách giữa hắn và Tạ Dao đang dần dần xích lại, càng lúc càng trở nên hòa hợp. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang