[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 276 : Yêu tinh
Người đăng: Tiếu hồng trần
.
Khó mà có được khoảng thời gian ở riêng với Tạ Dao như vậy nên Nhiếp Ngôn im lặng hưởng thụ thứ cảm giác tĩnh tại ấm áp này, thi thoảng nói đôi câu đã cảm thấy vô cùng dễ chịu. Dù sao chuyện tình cảm cũng không vội được, cứ từ từ bồi đắp.
- Vào học rồi, đi thay đồ thôi mọi người.
Một bạn nam nhìn đồng hồ nói.
Cả đám liền nhao nhao đứng lên, tụm thành từng tốp vừa trò chuyện ầm ĩ vừa ra khỏi lớp.
Phòng thể dục ở ngay cạnh lớp học, vô cùng rộng rãi, đến năm, sáu trăm mét vuông, sức chứa lên tới mấy trăm người, có ùa hết cả lớp vào cũng dư sức. Cả lớp cộng lại có hơn ba mươi người thôi.
Có rất nhiều người Nhiếp Ngôn không nhận ra, có cả những người chưa bao giờ gặp qua nữa. Dù sao việc đi học cũng không bắt buộc, mọi người tới cũng được, không tới mà đi làm cũng chẳng sao. Chỉ khi nào kiểm tra thi cử mới bắt buộc phải có mặt thôi.
- Chúng ta cũng đi học thôi?
Nhiếp Ngôn nói với Tạ Dao.
- Tớ còn phải đi thay đồ nữa, tí gặp ở phòng thể dục.
Tạ Dao chần chờ rồi từ chối một cách uyển chuyển.
Nếu hai người đi cùng nhau thì sẽ khiến mọi người bàn tán thế nào chứ?
Tạ Dao đứng lên, Nhiếp Ngôn theo phản xạ quan sát nàng, dáng người của Tạ Dao rất đẹp, đôi chân thon dài, cánh tay thì trắng nõn, tuy không nóng bỏng bốc lửa nhưng các đường cong vẫn rất gợi cảm khiến người ta không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung. Lại còn thêm mấy từ nhạy cảm như thay đồ, làm Nhiếp Ngôn không khỏi không nghĩ tới cảnh tượng lúc Tạ Dao thay quần áo thì sẽ kiều diễm mê người đến mức nào.
Thấy ánh mắt của Nhiếp Ngôn thẳng thừng như vậy, Tạ Dao cảm thấy hơi bối rối. Cái nhìn của hắn cũng không khỏi sỗ sàng quá đi, trong đó lại có chút trêu chọc, lại ẩn cả tư vị thưởng thức khiến lòng nàng run lên.
- Tớ đi trước!
Tạ Dao hơi hốt hoảng nói.
Trước giờ nàng chưa ở gần một nam sinh nào đến thế này.
Nhìn thấy Tạ Dao thất thố, Nhiếp Ngôn hơi buồn cười.
- Ừ, lát nữa gặp.
Nhiếp Ngôn cười nói. Cùng lúc đó, một làn hương thoang thoảng khẽ lướt ngang chóp mũi hắn lúc Tạ Dao đi qua.
Lúc Tạ Dao đi ra tới cửa lớp thì thấy Tưởng Oánh Ngữ đi về phía Nhiếp Ngôn. Nàng dẩu môi, trong lòng thoáng chút khó chịu nhưng lỡ ra tới đây rồi cũng không thể quay ngược lại được, chỉ đành bước ra luôn.
- Hi, chào bạn học mới, bạn đã quen lớp chưa?
Tưởng Oánh Ngữ mỉm cười chào Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhìn cô, Tưởng Oánh Ngữ là lớp phó văn-thể-mỹ của lớp, xét về tướng mạo thì hơi kém hơn Tạ Dao nhưng bởi vì cô thường xuyên tập múa mà vóc người vô cùng mềm mại lại nóng bỏng, gây cho người khác một cảm giác yêu mị, phải nói thuộc vào hàng yêu tinh. Cô cũng chính là giấc mơ của vô số nam sinh trong lớp.
Kiếp trước, kiểu người như Tưởng Oánh Ngữ chắc chắn không bao giờ chủ động bắt chuyện với Nhiếp Ngôn, thế nên Nhiếp Ngôn cũng không biết nhiều về cô. Chỉ nghe có người nói sau khi tốt nghiệp trung học thì nàng lấy một phú thương, mà phú thương đó gấp đôi tuổi nàng. Lúc ấy, mọi người đều kêu gào đáng tiếc, nếu như được một lần với Tưởng Oánh Ngữ thì có giảm thọ mười năm cũng đáng.
Nhưng Nhiếp Ngôn thì trái lại, không có chút cảm giác đặc biệt gì với cô, với hắn cô cũng chỉ là một cô gái theo đuổi tiền tài mà thôi. Kiếp trước, trái tim Nhiếp Ngôn đã bị Tạ Dao choán hết rồi. Hắn nói chưa tới mấy câu với Tưởng Oánh Ngữ nữa nên bất quá cũng chỉ là một người xa lạ.
- Ừ cũng được, các bạn đều rất nhiệt tình.
Nhiếp Ngôn cười đáp. Người khác bắt chuyện, hắn cũng không cần tỏ ra lạnh lùng làm gì, với bạn cùng lớp thì hòa hợp êm thắm là tốt nhất.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua cửa lớp thấy Tạ Dao đã đi rồi, bỗng nhiên buồn vô cớ.
- Hoa khôi của lớp đã đi lâu rồiii. Trong lớp nhiều mỹ nhân như thế, sao phải nhìn chằm chằm một người nha. Cậu xem Hạ Linh, Chung Hinh... người nào người nấy đều không thua kém nha.
Tưởng Oánh Ngữ đứng dựa vào bàn trêu Nhiếp Ngôn. Cả vóc dáng xinh đẹp đều phô bày ra hết. Cô nhìn Nhiếp Ngôn, đúng là rất phù hợp với yêu cầu của cô nha: đẹp trai, dáng dấp ngon lành, nhiều tiền lại có tài. Trước kia nàng nhắm tới Lưu Thụy, ai ngờ lại nhảy ra một người điều kiện còn tốt hơn.
Nhiếp Ngôn chỉ cười không giải thích, nói:
- Đi học thôi nào, tớ còn phải đi thay đồ nữa. Xin lỗi, tớ đi trước nhé!
- Được, nói chuyện sau.
Tưởng Oánh Ngữ cười gượng, có chút xấu hổ.
Còn Nhiếp Ngôn thì đã đi thẳng ra cửa lớp.
Hạ Linh ngồi ở chỗ mình nhìn sang thấy cảnh đó trộm cười không ngớt, không ngờ người như Tưởng Oánh Ngữ cũng bị đụng đầu vào tường, nàng đi mê hoặc nam nhân khắp nơi, lúc này lại tự tìm mất mặt. Hạ Linh không nghĩ Nhiếp Ngôn lại có thể chống lại sự mê hoặc của mỹ nữ, phẩm cách đúng là không tệ, khiến nàng càng thêm có ấn tượng tốt về Nhiếp Ngôn. Hạ Linh nghĩ nghĩ một chút, phải nói chuyện này cho Tạ Dao mới được.
Tưởng Oánh Ngữ không hài lòng hừ lạnh một tiếng rồi cũng xoay người bỏ đi.
Nhiếp Ngôn ra khỏi lớp, cuối cùng thì cũng tới giờ học vật lộn, có thể giãn gân cốt một chút rồi. Hắn khá hứng thú với môn học này, vật lộn cũng là môn để rèn luyện thân thể, rất tốt cho việc tăng cường thực lực bản thân.
Phòng thể dục nằm đối diện với phòng thay đồ nữ, một bạn nữ có riêng một gian để thay quần áo. Từng gian đều được lắp thiết bị bảo vệ cẩn thận, có thể làm nhiễu bất cứ thiết bị ghi hình nào. Như gian của Tạ Dao, khoảng năm sáu chục thước vuông, hai bên là các ngăn tủ tinh xảo, bên trong đủ các loại y phục, bất cứ lúc nào cần cũng đều có sẵn để mặc. Trong gian còn có một giường nhỏ, nếu mệt cũng có chỗ để nghỉ ngơi.
Tạ Dao vào gian thay đồ thì đóng cửa lại, lấy bộ võ phục rồi cởi váy ngoài, tự ngắm mình qua gương. Hiện tại cô chỉ mặc áo ngực và quần trong, vóc người thon thả không chút tì vết, bộ ngực căng tròn đầy đặn.
Dáng dấp này thật ra không kém bao nhiêu so với Tưởng Oánh Ngữ.
Cô vừa bực bội vừa cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại ánh mắt nóng rực của Nhiếp Ngôn ban nãy. Cảm giác khác thường này không thể xua đi được, tên kia đúng là sắc lang mà, phải quan sát kỹ hắn mới được.
Tạ Dao vừa nghĩ vừa cảm thấy khó chịu vô cớ, cô không thừa nhận cũng không được, thân hình của Tưởng Oánh Ngữ đúng là rất đẹp, đến mức không thể đẹp hơn, khiến vô số đàn ông con trai phát điên lên. Nhất là lúc cô ta khiêu vũ, sự nhu mì mị hoặc đó thật là khiến người khác khó lòng dời mắt.
Tạ Dao sau khi thay võ phục rồi buộc tóc cao lên thì trông khác hẳn với hình ảnh nữ sinh ban nãy. Trong bộ đồ võ phục màu trắng khiến cô vừa dịu dàng lại vừa anh khí, thần thái hồng hào sáng sủa.
Tạ Dao buộc đai lưng, vừa định bước ra ngoai thì chuông điện thoại chợt reo.
- Ông ngoại!
Tạ Dao cười vui vẻ.
- Dao Dao, việc con nhờ ông đã cho người đi làm rồi nhé, đang liên lạc phía bên kia.
Lưu Hồng Triết nghe tiếng của cháu gái, không khỏi cười sảng khoái. Tạ Dao ngay từ nhỏ đã rất bám ông, hai ông cháu vô cùng thân thiết. Hơn nữa, cô cũng là cháu gái duy nhất của ông, đương nhiên là được ông vô cùng yêu quý.
Sự hiếu thuận của con cháu khiến một người đã nhuốm chút cô đơn của tuổi già như ông phần nào nguôi ngoai đi, khiến ông cảm nhận được thân tình ấm áp. Đối với đứa cháu gái duy nhất này, ông chỉ hận nỗi không thể lót ánh trăng ngà dưới mỗi bước đi của cô. Chờ khi ông tạ thế, toàn bộ cổ phần của ông chắc chắn cũng sẽ để lại hết cho Tạ Dao.
Tạ Dao lẫn cha mẹ của cô thật ra không phải kiểu người xem trọng tiền bạc, bởi dù giàu có đến đâu cũng có nhiều thứ không thể mua được, như tình thân!
- Con cảm ơn ông!
- Dao Dao, vì sao con lại muốn đầu tư vào Ngưu Nhân Bộ Lạc?
Lưu Hồng Triết cười híp mắt hỏi.
- Dạ bởi vì Ngưu Nhân Bộ Lạc rất có tiềm lực ạ, dù chỉ mới kiến thiết nhưng lại phát triển lại vô cùng mạnh mẽ. Tập đoàn Long Dược chúng ta đầu tư vào chắc chắn sẽ kiếm bộn luôn ấy chứ.
Tạ Dao chỉ e ông biết tỏng mọi chuyện nên hơi hốt hoảng.
- Thật là vì vậy hả?
Lưu Hồng Triệt hỏi lại đầy thâm ý.
Tạ Dao đỏ mặt:
- Dạ tất nhiên rồi, vì lợi ích của tập đoàn, đầu tư vào Ngưu Nhân Bộ Lạc chắc chắn không sai đâu ạ.
Lưu Hồng Triết chỉ cười, không nỡ vạch trần Tạ Dao. Chuyện của bọn trẻ thì để tụi nó tự giải quyết thôi. Tuy rằng con trai của Lưu Đỉnh không tệ nhưng quan trọng nhất phải là Tạ Dao thích mới được. Còn nếu Tạ Dao thích người khác ông cũng sẽ không can thiệp.
- Chuyện này không liên quan gì tới tập đoàn, đây là quyết định đầu tư của mình ông.
Lưu Hồng Triết cười nói. Nếu như để tập đoàn đầu tư, riêng trong nội bộ thôi cũng đã có nhiều trở ngại, còn nếu như chỉ là quyết định của riêng ông thôi thì lại không vấn đề gì.
- Còn chuyện người phụ trách nữa.
- Để con làm cho.
Tạ Dao bật thốt.
- Được, vậy con làm đi. Đừng có khiến ông thua cả của hồi môn cho cháu gái luôn là được!
- Ông ngoại!
Tạ Dao xấu hổ dậm chân. Nghe thấy hai chữ "hồi môn", lòng cô hơi nôn nao.
- Được rồi, không nói, không nói nữa.
Lưu Hồng Triết cười ha ha. Một người đạo mạo uy nghiêm như ông khi ở trước mặt cháu gái cũng sẽ cởi bỏ hết những lớp ngụy trang thường ngày.
- Đầu tư vào Ngưu Nhân Bộ Lạc chắc chắn sẽ không thua lỗ đâu ạ, hiện nay tài sản ảo đang khuếch trương một cách thần tốc cộng thêm việc Tín Ngưỡng lại nóng sốt như vậy, là nơi giải trí lúc rảnh rồi, ảnh hưởng tới rất nhiều người. Đây đúng là mảnh đất vô cùng màu mỡ, tiềm năng rất lớn đấy ạ. Với lại, Ngưu Nhân Bộ Lạc đã chiếm cứ hơn nửa Tạp La Nhĩ Thành, chỉ cần sau này lại hạ được cứ điểm, rồi xây dựng hệ thống tín dụng điểm nữa thì hẳn ông ngoại sẽ kiếm được đầy mặp luôn đấy ạ.
- Haha, ông của cháu đã sắp xuống lỗ rồi còn tính gì mà mặp với không mặp nữa. Chuyện của Ngưu Nhân Bộ Lạc cháu cứ quyết đi, đừng hủy luôn bộ xương già của ông là được.
Lưu Hồng Triết cười nói thoải mái. Tạ Dao đi theo ông, dù sao cũng đã học qua một chút công việc quản lý, ứng đối mấy chuyện này hẳn là không vấn đề gì. Dù sao, mô hình quản lý công hội trong game với ngoài đời cũng na ná như nhau, coi như là dịp để rèn luyện kinh nghiệm cho Tạ Dao luôn.
Hai ông cháu trò chuyện thêm một lúc, hết việc nhà việc cửa rồi Tạ Dao còn hỏi han sức khỏe của ông xong mới cúp máy.
Tạ Dao ôm tâm trạng vui vẻ khoái trá ra khỏi phòng thay đồ.
Sau này khi Nhiếp Ngôn biết cô chính là người phụ trách hạng mục mà tập đoàn Long Dược cử tới không biết sẽ giật mình thế nào đây? Khi cô nghĩ tới đó thì chợt cười đầy vẻ nghịch ngợm láu lỉnh, cô nhất định phải trêu đùa tên kia một phen cho đã mới được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện