[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 275 : Cha con

Người đăng: Tiếu hồng trần

Nhiếp Ngôn xử lý xong mấy chuyện trong công hội, nhìn đồng hồ thì cũng chỉ còn cách thời gian log-out khoảng bốn, năm phút, bèn tắt máy luôn. Lúc xuống dưới lầu, Nhiếp Ngôn mới biết là ba mẹ đã đi làm rồi, hai người mỗi ngày đều đi sớm về trễ như vậy, lúc nào cũng bận bịu vì chuyện của công ty. Gia đình Nhiếp Ngôn cũng có một cuộc sống sung túc khá giả hơn, dưới sự giúp đỡ của ba mẹ, rất nhiều thân thích bằng hữu cũng đã thoát khỏi nghèo khó. Mọi người cùng nhau giúp đỡ ba mẹ Nhiếp Ngôn kinh doanh. Còn đám cô và cậu mợ kia vẫn ở Ninh Giang, cuộc sống cũng không khó khăn gì, nhưng không thể nào sung túc, xa hoa giống như kiếp trước. Công ty của ba mẹ không có đám sâu mọt đó, chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn. Điện thoại của Nhiếp Ngôn đổ chuông. - Nhiếp Ngôn, con gây sự gì ở trường thế hả? Giọng của ba trầm thấp, khiến cho Nhiếp Ngôn hơi sợ, lúc hơn hai mươi tuổi của kiếp trước, hắn vẫn rất sợ cha mình. Cha Nhiếp Ngôn là một người hết sức nghiêm khắc, sự kính sợ đối với cha mình này đã ăn sâu vào trong xương tủy. Hắn cũng giống như rất nhiều người khác, dù có đụng phải đối thủ mạnh mẽ tới đâu cũng không sợ, nhưng cha mình chỉ cần giơ tay lên thôi cũng đủ để hắn sợ chạy té khói. Trên thực tế, hắn vốn là yêu kính cha mình quá mà đâm ra sợ. - Nghe nói con đánh một bạn học tới trọng thương, phải nằm bệnh viện mất mấy ngày? - Đó là thi đấu vật lộn, hai bên đã hành lễ, cũng đã nói rõ bị thương thì tự chịu trách nhiệm. Hắn đã vượt qua bài trắc nghiệm của Đệ nhất Học viện quân sự, ai biết lại yếu như vậy. Một đá cũng chịu không nổi.. Nhiếp Ngôn lầm bầm nói, chỉ là Lưu Thụy đúng là đã bị hắn chơi cho một vố. - Lại còn cãi! Cha Nhiếp Ngôn hừ một tiếng. Nhiếp Ngôn lập tức im miệng, không dám nói tiếp. Hắn cũng không dám chọc cha mình lại rước lấy xui xẻo. - Chờ bạn đi học lại thì lên xin lỗi người ta. Con có biết là đã dây phải phiền phức lớn không hả? Người con đánh là con của một đại cổ đông của tập đoàn Long Dược đấy! Tập đoàn Long Dược ở khu Hoa Nam này có thể nói là một tay che trời biết không hả? Cha Nhiếp Ngôn mắng. - Hắn tìm tới gây sự ạ? Nhiếp Ngôn hỏi. Trong mắt thoáng hiện lên sát khí. Nếu như Lưu Thụy dám tới gây sự với ba mẹ hắn, Nhiếp Ngôn nhất định sẽ không bỏ qua. - Không có, may mà tổng giám đốc của Tập đoàn Long Dược đứng ra giảng hòa. Với lại, dù sao đây cũng là bị thương trong khi thi đấu thể thao, nên bên kia không có nói gì. Sau này làm việc gì cũng chừng mực thôi. Giọng nói của ba khá nghiêm nghị. - Dạ! Nhiệp Ngôn chỉ có thể đáp đầy ảo não. Nhiếp Ngôn cúp điện thoại, cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không biết làm gì. Lúc này, hắn nghĩ rất nhiều. Ở hiện thực, chỉ dựa vào sức một người để đơn đả độc đấu đúng là không đủ. Hắn còn phải xây dựng thế lực của mình mới được. Phải bắt đầu từ đâu đây? Nhiếp Ngôn chợt nghĩ tới Ngụy Khải. Tên này kiếp trước cũng từng phất lên một đoạn thời gian nhưng sau vì không có hậu thuận vững chắc mà sa chân. Trước đây, Ngụy Khải từng xin gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc nhưng Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu vẫn chưa đồng ý. Nghĩ một chút, có lẽ cũng nên đi gặp hắn, chờ hết khóa này rồi tính vậy. *** Phòng làm việc của cha mẹ Nhiếp Ngôn được thiết kế và bài trí vô cùng đơn giản, trên bàn lúc này đang bày đầy các văn kiện và tài liệu. Sau khi cúp máy, vẻ mặt lạnh lùng của ba Nhiếp Ngôn cũng nhanh chóng biến mất, khóe miệng còn khẽ cong lên. - Chuyện gì mà anh cười vui vẻ thế, còn chưa khép miệng nữa? Mẹ Nhiếp Ngôn ở bên cạnh rót cho ba Nhiếp một chén nước, hỏi. - Em đã sinh cho anh một đứa con trai quá được, tên nhóc này mới ngày đầu nhập học đã đánh người ta đến trọng thương, phải nằm viện chắc cũng vài ngày. Ba Nhiếp cười nói. - Con đánh người mà anh còn vui được? Mẹ Nhiếp Ngôn liếc mắt. Đúng là không có lý lẽ mà. - Đấy là thi đấu! Ai thua thì phải chịu, nói cái gì! Đây chính là hổ phụ không sinh khuyển tử. Tên kia là Lưu Thụy gì đó, là con trai Lưu Đỉnh - cổ đông thứ hai của tập đoàn Long Dược, nghe đâu đã vượt qua kiểm tra của Đệ nhất Học viện quân sự. Thế mà con mình đá cho một cú đã nằm thẳng cẳng, chứng tỏ con mình mạnh hơn cả nó. Thế thì chắc chắn sẽ đậu vào Đệ nhất Học viện quân sự, thế thì sao anh không vui được chứ? Anh còn phải đi uống vài chén ăn mừng đây! Ba Nhiếp Ngôn cười to, vô cùng vui vẻ. Còn chuyện đánh nhau ấy à, con trai đứa nào chẳng có chút máu me mấy chuyện này? Đánh nhau trên sàn đấu là chuyện quá bình thường. - Nhưng chúng ta đắc tội với Lưu Đỉnh có sao không? Tiểu Ngôn cũng có chút lỗ mãng. Mẹ Nhiếp Ngôn lo lắng nói. - Đánh thì đánh! Dù trời có sập xuống thì cũng đã có cha hắn đây chống đỡ. Cùng lắm thì anh tìm thêm vài chiến hữu cũ tới nữa, chắc gì đã ngán Lưu Đỉnh? Huống hồ, bên ban giám đốc của tập đoàn Long Dược cũng đã lên tiếng, đây bình thường chỉ là thi đấu thể thao. Bọn họ cũng không nắm được điểm yếu nào của chúng ta, có gì phải sợ? Ba Nhiếp Ngôn cao giọng. Hắn dù sao cũng đã trải qua cuộc sống ở chiến trường, kiểu người gì còn chưa gặp qua, mưa bom bão đạn gì mà chưa từng trải? Còn chưa đến nỗi vì một chút việc như thế này đã luống cuống tay chân. Những người đã từng đi lính, trên người luôn toát ra một luồng sát khí, áp chế cũng không áp chế được. Mẹ Nhiếp Ngôn không còn nói được gì. Ba Nhiếp mặc dù rất nghiêm khắc với Nhiếp Ngôn, ngày trước lúc Nhiếp Ngôn còn nhỏ hay quậy phá, lúc nào cũng mắng mỏ Nhiếp Ngôn nhưng thật ra trong lòng rất yêu con. - Hai chiến hữu cũ của anh mặc dù đều là tham mưu bên quân đội nhưng chưa chắc họ đã chịu giúp. Mẹ Nhiếp nói. Đã qua thời gian dài như vậy, dù giao tình có sâu đậm cỡ nào sợ đã phai nhạt. - Những chiến hữu đã cùng nhau trải qua sinh từ, loại giao tình này còn hơn cả tính mạng. Nếu bọn họ dám trở mặt anh liền đánh bọn họ. Mà không chỉ anh, bọn lão Lưu cũng sẽ không bỏ qua. Mẹ Nhiếp Ngôn mặc dù lo lắng nhưng sau khi nghe ba Nhiếp nói vậy cũng đã yên tâm hơn nhiều. Lập tức gọi điện thoại cho Nhiếp Ngôn, nhắc nhở Nhiếp Ngôn đừng gây sự ở trường học. Dù sao đây cũng là trường của con em quý tốc, tùy tiện chỉ vào người nào cũng đều là "hoàng thân quốc thích." (*) P/s: (*) nguyên văn là: người nào mà không có bối cảnh đằng sau. Nhiếp Ngôn nhận hai cuộc điện thoại liên tiếp, chỉ biết cười khổ. Sau khi nghe ba ba nói cũng kinh hãi về thân thế của Lưu Thụy, không ngờ lại là con trai của Lưu Đỉnh, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Long Dược. Hắn cũng kín kẽ thật, vậy mà không hề khoe khoang gì. Chẳng trách kiếp trước Tạ Dao lại nói, nhà nàng với nhà Lưu Thụy quen thân, hóa ra đều thuộc tập đoàn Long Dược. Xem ra, hắn đã đánh giá thấp đối thủ của mình rồi. Một cước kia, đá quả thật rất sảng khoái nhưng lại dẫn tới một chút phiền toái. Sau này làm việc gì cũng phải cẩn trọng mới được, không thể hành động theo cảm tính nữa. Nếu đã gây ra phiền phức rồi, hẳn phải nên nghĩ xem đối phó thế nào mới được. Nhiếp Ngôn còn muốn xây dựng thế lực của bản thân nữa, nếu không có ngày bị người khác ăn đến một mẩu xương cũng chẳng còn. Nếu như có thể đậu vào Đệ nhất Học viện quân sự thì tốt rồi, vào được Đệ nhất Học viện quân sự thì người khác cũng không dám động vào. Lưu Thụy phải nằm viện vài hôm nên những ngày này chắc chắn sẽ không thấy mặt hắn. Nhiếp Ngôn lên xe đi học. Lúc Nhiếp Ngôn bước vào lớp, trong lớp cũng chỉ lác đác vài người. Tạ Dạo ngồi ở bàn học không biết đang làm gì, hôm nay nàng mặc áo tay ngắn màu hồng nhạt phối với váy trắng khiến người ta cảm giác đầy vẻ thanh xuân tươi đẹp. Tóc buộc lên phía sau kiểu đuôi ngựa, không mang trang sức gì. Trong ánh nắng ban mai đang rọi từ cửa sổ vào, nom nàng như một thiên sứ. Cảnh tượng đầy ảo mộng như đang ở trong Tín Ngưỡng vậy. Không biết giai nhân ngồi cùng bàn đang nghĩ cái gì, nhìn từ một bên thấy gương mặt trái xoan của nàng vô cùng nõn nà, tựa dương chi bạch ngọc vậy, dung mạo đẹp như tranh vẽ. Nhiếp Ngôn ngồi xuống bàn, nhìn sang Tạ Dao, giai nhân vẫn là giai nhân thuở trước, khiến cảm xúc của hắn chìm sâu. Hai kiếp làm người, kiếp trước hắn chỉ dám len lén mà ngắm nàng, còn đời này đây, tâm thế của hắn đã vô cùng khác biệt. - Tạ Dao, chào buổi sáng. Nhiếp Ngôn cười. Tạ Dao quay sang nhìn Nhiếp Ngôn, cũng cười nói: - Chào buổi sáng. Nhìn Nhiếp Ngôn, nàng vẫn có đôi chút ngẩn ngơ. Một Niết Viêm trong game và một Nhiếp Ngôn ngoài đời, vẫn có chút khác biệt. Nàng đột nhiên nghĩ ra cách đối đãi với Nhiếp Ngôn rồi, nàng sẽ dùng hai thân phận khác nhau để tiếp cận Nhiếp Ngôn, không biết khi Nhiếp Ngôn cuối cùng biết được hai người là một thì sẽ cảm thấy thế nào? Trong lòng nàng tự dưng xuất hiện ý nghĩ tà mị như vậy. - Lịch học hôm nay hình như là vật lộn? Thấy Tạ Dao thất thần, Nhiếp Ngôn liền lên tiếng. - A, đúng rồi, còn hai mươi phút nữa mới tới giờ học. Tạ Dạo bình tĩnh lại nói. Nhiếp Ngôn nhớ lại mỗi lần học vật lộn, Tạ Dao lúc nào cũng rất tích cực. Kiếp trước lúc học cao trung, Nhiếp Ngôn mạnh hơn Tạ Dao một chút, dù sao cũng là con trai, chỉ đọ sức không thôi cũng đã hơn con gái nhiều rồi. Chỉ là Nhiếp Ngôn của thời điểm đó, đến nhìn cũng không dám nhìn Tạ Dao, huồng hồ là đánh nhau trực diện với nàng. Rất nhanh sẽ tới giờ lên lớp, Nhiếp Ngôn không khỏi có chút chờ mong, nhớ lại một Tạ Dao trong bộ trang phục thi đấu vừa anh khí lại xinh đẹp. Đúng lúc này thì đám Địch Hạo và Lý Duệ bước vào lớp, thấy Nhiếp Ngôn lập tức hưng phấn chạy tới. - Ầy, huynh đệ, vừa nghe chuyện hôm qua của các ngươi, đúng là quá dữ. Địch Hạo hưng phấn nói. Hắn nghe phong thanh được vài chuyện của Ngưu Nhân Bộ Lạc, trừng đến lòi mắt, lại càng thêm phục Nhiếp Ngôn, hắn chưa từng thấy một ai bá đạo như vậy. Hội trưởng công hội Ngưu Nhân Bộ Lạc, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết, vậy mà giờ đây lại người thật việc thật đứng ngay trước mắt, khiến hắn thấy như nằm mơ, ngay sáng thức dậy cũng phải tự véo mấy cái để chứng thực. Dù sao thì Địch Hạo cũng biết phải giữ bí mật nên không hề đi rêu rao thân phận của Nhiếp Ngôn. Đám Lý Duệ cũng nhao nhao trò chuyện với Nhiếp Ngôn, rồi nhìn qua Tạ Dao bên cạnh, liền kéo kéo Địch Hạo. Địch Hạo lập tức hiểu ý, liền nói: - Lát nói chuyện tiếp nha. Còn hai mươi phút nữa mới tới giờ học, đây cũng chính là thời khắc tốt để Nhiếp Ngôn và Tạ Dao trò chuyện với nhau. Bọn họ muốn nói gì thì đợi lát nữa vào học tha hồ nói. Mọi người đều trở về chỗ của mình. Liền đó có một người xông tới chỗ Địch Hạo làm le: - Ê Địch Hạo, ta vừa lên cấp 27 mới lấy được một đồ bạc đó nha, lần sau online đánh một trận không? - Không đánh với ngươi. - Sợ à? - Có cháu ngươi mới sợ ngươi. - Thế đánh cược đi? - Cược thì cược. Địch Hạo cười thầm, cái ngữ mới cấp 27 đã khoe khoang, haha, để anh đây đùa chết ngươi, cho ngươi giãn gân giãn cốt một chút. Nghe thấy bọn Địch Hạo nói chuyện, Nhiếp Ngôn cười. Kiếp trước hắn cũng hay tham gia pk với bạn học như vậy, thi thoảng còn kiếm được chút đồ. Nhiếp Ngôn quay lại, Tạ Dao bèn quay đầu đi, nàng đang gõ máy tính, cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Ngôn đang nhìn sang đây, khẽ chớp lông mi mấy cái, biểu hiện tâm trạng không được bình tĩnh của nàng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang