[Dịch]Trùng Sinh Chi Độc Phi - Sưu tầm
Chương 7 : Chương 4 (3) Mẫu thân và đệ đệ
.
“Các người đang nói chuyện gì thế?” Phùng di nương vốn ở cùng một chỗ với Tú di nương, lúc này đang bưng một đĩa điểm tâm vào phòng.
“Cảm ơn Phùng tỷ tỷ”, Tú di nương vội đứng dậy đáp tạ.
An Cẩm Tú cũng đứng dậy, thấy mẫu thân tạ ơn vì một đĩa điểm tâm thì chợt thấy lòng xót xa. An thị là gia tộc lớn, người ngoài nào có ai ngờ được, phận làm thiếp, ngay cả một đĩa điểm tâm nhỏ cũng phải đợi Đại Phu nhân ban thưởng mới có.
“Nhị Tiểu thư”, Phùng di nương cười với An Cẩm Tú, “Ta nghe nói Đại Phu nhân sắp xếp để Đại Thiếu gia cõng người ra cửa, đây chính là điềm tốt.”
An Cẩm Tú vẫn duy trì nụ cười không đổi trên mặt, đáp lại, “Bà ấy đùa đấy, làm gì có chuyện ấy? Cõng ta ra cửa, nên là Nguyên Chí vẫn hơn.”
Phùng di nương nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Nhị Tiểu thư xưa nay tính tình kiêu ngạo, luôn coi trọng sĩ diện, bây giờ sao lại trở nên khác biệt? Nàng ta mà chịu để mắt tới đệ đệ ruột này sao?
“Con thật sự muốn Ngũ Thiếu gia cõng con ra cửa sao?” Tú di nương cũng không tin vào tai mình.
“Nguyên Chí không làm, thì ai sẽ làm chứ?” An Cẩm Tú cười với đệ đệ.
Gương mặt tuấn tú của An Nguyên Chí chợt đỏ lên, hắn nhíu mày nhìn tỷ tỷ, “Nhị tỷ đây là muốn gả đi sớm sao?”
“Ngũ Thiếu gia!” Tú di nương vội hét lên. Khó khăn lắm hai tỷ đệ mới nói được với nhau vài câu, bà không muốn họ cãi vã.
An Nguyên Chí nói xong thì chợt thấy hối hận, hắn và tỷ tỷ cùng một mẫu thân thân sinh cơ mà? Hắn tự hiểu được, có lẽ là vì từ trước tới nay hắn và nàng ta không thân không thiết. An Cẩm Tú là ai? Một vị Tiểu thư ham hư vinh, coi trọng danh dự, luôn muốn đứng trên cơ kẻ khác…
Lúc này, An Cẩm Tú bất thình lình nhìn An Nguyên Chí rồi giậm chân một cái, làm bộ như xấu hổ, “Mẫu thân xem kìa! Hắn khi dễ con!”
Tú di nương và Phùng di nương ngây người tại chỗ.
An Nguyên Chí cũng ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì.
Nhị Tiểu thư từ trước tới nay luôn tự cho là mình thông minh, thích lên mặt với người khác, có khi nào lại như hôm nay, trưng ra bộ mặt làm nũng như vậy?
Phùng di nương không sinh được con, lúc này nhìn An Cẩm Tú và Tú di nương một cái rồi thầm tặc lưỡi. Mẫu tử hai người không chút khác biệt, dung mạo khuynh thành tuyệt diễm. Nhưng mà, xinh đẹp như vậy, nghiêng nước nghiêng thành thì thế nào chứ? Là nữ nhi của tiểu thiếp, lớn lên phải gả cho Tướng quân lỗ mãng, thực là hồng nhan bạc mệnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện