[Dịch]Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ - Sưu tầm

Chương 68 : Quan trung tứ thưởng*! Trừng phạt Vương thị!

Người đăng: 

.
* Tứ phong chức quan. Edit: Ms Halloween Beta: Sally Các thái y cuống quít đến gần, Lưu ma ma vội vã đắp khăn lụa lên cánh tay Đinh Tử, thái y ngưng thần trầm mày một lát, thở dài một hơi: “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, Đinh tiểu thư thân thể không có trở ngại lớn, chỉ là vừa rồi mất máu quá nhiều vì thế thân thể rất suy yếu, điều dưỡng một khoảng thời gian sẽ không có chuyện gì, hiện tại chỉ cần băng bó cho Đinh tiểu thư là được” Hứa thái y lau mồ hôi, Đinh tiểu thư này đã cứu mạng Thái hậu a, nếu lúc này cứ thế mà đi (chết), thái y bọn họ đồng dạng cũng phải đi. Nhưng lúc này Thái hậu nhìn cánh tay Đinh Tử bị lây dính vô số máu tươi đến mức thấy không rõ màu da ban đầu, trầm mày gật đầu, thái y lập tức đem phương pháp nói cho Viên Nguyệt Viên Uyển, để hai người băng bó vết thương cho Đinh Tử, làm xong tất cả Thái hậu mới cho tất cả lui ra, mọi người vừa muốn lui ra, thanh âm Thái hậu bình thản lại không mất uy nghiêm truyền đến: “Tại đây, trong hoàng cung, ai gia trúng độc sinh tử chưa biết, tiểu nha đầu này vì ai gia y độc, lại thế nào làm bị thương , chẳng lẽ hoàng cung này có kẻ lớn mật bậy bạ như vậy, đem nàng đâm bị thương?” Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức châm rơi có thể nghe, nói như thế nào? Nói Đinh Tử vì cứu mạng Thái hậu, cam nguyện tự hủy thân thể, treo mệnh vì người (Thái hậu) chẩn trị, hơn nữa tại đây ngoại trừ Lam Thanh Lăng, không ai nguyện ý vì Đinh Tử trị liệu thậm chí ngay cả cầu thỉnh cũng không chịu. Chẳng lẽ muốn nói nữ hài quật cường này chính là vì trị liệu cho Thái hậu mất quá lâu, sau đó mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, nếu không phải nữ hài tử này thân thể vẫn hoàn hảo, mất nhiều máu như vậy không chỉ là hôn mê mà rất có thể bỏ mạng! Lời như thế muốn như thế nào nói ra, làm sao có thể nói ra khỏi miệng, Hoàng đế sắc mặt ủ dột, ánh mắt ở trên người Đinh Tử lưu chuyển một vòng, vẫn là không có mở lời. “Thế nào, trong hoàng cung không được an toàn như thế sao, vậy nuôi thị vệ để làm gì, hoàng gia nuôi không một đám phế vật sao?” Nghe Thái hậu truy vấn không chịu bỏ qua, Hoàng đế trầm mặc, nhìn Hoàng hậu liếc mắt một cái mới nói: “Đinh cô nương tự ứng cử vì mẫu hậu giải độc, thế nhưng ai cũng không biết y thuật nàng thế nào, Đinh cô nương vì mẫu hậu bài độc mà không lo lắng cho hình tượng của mẫu hậu, hai lại lấy đao lấy máu tổn hại thân thể thiên kim tôn quý của mẫu hậu, Hoàng hậu lo lắng cho an nguy của mẫu hậu, vì thế… Đinh cô nương liền tự hủy thân thể để cầu cùng mẫu hậu đồng sinh cộng tử, vì mẫu hậu giải độc.” Sự thực đúng là như thế, thế nhưng Hoàng đế nói xong, mọi người đều trầm mặc, nhìn sắc mặt yên lặng của Thái hậu, trong lòng lại khẩn trương gần chết. Thái hậu lúc tuổi còn trẻ tính cách cực kì mạnh mẽ vang dội, tính tình lại quật cường, lúc tuổi già bà ít để ý đến hậu cung tranh đấu, uy nghiêm mặc dù có, thế nhưng mọi người tựa hồ đều quên truyền kỳ của nữ nhân này. Lưu ma ma cùng Viên Nguyệt, Viên Uyển đã đem Đinh Tử băng bó đỡ lên giường, nằm ở bên người Thái hậu nghỉ ngơi, Thái hậu lúc này dựa vào gối đầu, sắc mặt tĩnh tĩnh lắng nghe, trên mặt vô hỉ vô giận, ánh mắt chuyển tới trên người Hoàng hậu, hiền lành cười nói: “Hoàng hậu quả nhiên là người hiếu thuận, nhìn tổng thể, con làm đúng.” Hoàng hậu lại giật thân thể, lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “An nguy của Thái hậu là điều các vãn bối quan tâm nhất, nhi thần chỉ mong Thái hậu trường mệnh trăm tuổi, Đinh cô nương phương pháp cứu người quá kỳ lạ, nhi thần lúc đó cũng là quá quan tâm thân thể Thái hậu sẽ càng thêm bị hao tổn, nhi thần sai lầm.” Thái hậu tiếu ý lại thâm sâu một tầng, chỉ lắc lắc đầu, vẫn chưa gọi Hoàng hậu đứng dậy, đôi mắt già nua lại phảng phất như giếng cổ thâm sâu, u tĩnh ẩn hiện mấy phần quang mang, hướng về phía các thái y nói: “Hoàng đế, trong hoàng cung không nuôi phế vật, các thái y không được việc như vậy, đều lôi ra chém đi!” Kỳ thực không cần nghĩ, Thái hậu cũng có thể tưởng tượng trong thời gian Đinh Tử cứu nàng, những thái y này ngăn cản như thế nào, Hoàng hậu lại bức bách như thế nào, Hoàng hậu là một quốc gia chi mẫu bà sẽ không dễ dàng động, nhưng mấy thái y này thì chết bao nhiêu bà cũng không quan tâm. “Phốc đông!” “Phốc đông!” “Phốc đông!” “Thái hậu tha mạng, cựu thần… cựu thần sau này nhất định tận tâm tận lực vì Thái hậu xuất lực, tuyệt không có nửa phần sai lầm.” “Thái hậu tha mạng a, lần này không phải chủ ý của vi thần a…” “Thái hậu!” Các thái y chờ ở bên ngoài lúc này cũng không cần biết những thứ khác, tất cả đều vọt vào trong phòng quỳ xuống dập đầu cầu tội. Thái hậu chỉ cười sờ sờ khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của Đinh Tử, nói: “Các ngươi cũng biết không tận lực sao? Đã không tận lực liền xin lỗi Hoàng đế trao trách nhiệm cho thái y viện các ngươi, xin lỗi cả triều văn võ đem sức khỏe Hoàng đế giao phó cho các ngươi, càng xin lỗi sự tín nhiệm của bách tính Đại Tề ta. Lão thái bà ta thân thể vừa già lại sắp chết cũng không sao cả, nhưng những phi tử thân kiều ngọc đắt tiền có chuyện, bị các ngươi không tận lực làm lỡ bệnh tình thì làm sao bây giờ? Trong hoàng cung ta đã bao lâu không có nghe được tiếng đứa nhỏ khóc cười, không phải trách nhiệm trực tiếp của các ngươi nhưng năm đó cung phi vì lưu sản qua đời cũng không ít a!” Thái hậu rõ ràng đang cười, nhưng mà lại khiến các thái y cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, Hoàng hậu quỳ trên mặt đất càng lung lay sắp đổ. Thái hậu mặc dù không nói rõ, còn khen nàng làm đúng, thế nhưng quỳ không cho nàng đứng dậy, hơn nữa châm chọc những năm gần đây cung phi trong cung mang thai thường xuyên mạc danh kỳ diệu không còn, càng ám chỉ nữ nhân hoàng cung quá ít. Như vậy, còn không bằng Thái hậu hung hăng mắng nàng một hồi, cười như vậy càng đục khoét tâm nàng, không chỉ làm cho nàng thống khổ, càng làm cho nàng sợ hãi. “Mẫu hậu, là nhi thần không phải, thỉnh mẫu hậu trách phạt.” Thái hậu tiếp tục cười nói: “Ngươi đoan trang khéo léo, có cái gì sai, nói vậy ngược lại có vẻ lão thái bà ta cố tình gây sự.” “Không không không, là nhi thần suy nghĩ không chu toàn, ngày gần đây liền sẽ an bài người mới vào cung tuyển tú.” Trên trán Hoàng hậu mồ hôi lạnh tuôn xuống cuồn cuộn, thật không nên ghi hận Đinh Tử rắp tâm, nhưng nàng cũng không ngờ biện pháp của Đinh Tử như vậy lại có thể cứu sống Thái hậu a, này thực sự là bồi phu nhân lại chọn binh* (gần như gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu), sắc mặt Hạ quý phi cũng không tốt lắm, vào lúc này cũng không dám nói chen vào để tránh rủi ro. “Ngươi là Hoàng hậu, muốn vì Hoàng đế mà tổ chức tuyển tú cho hậu cung thì chính mình nhìn làm đi. Những thái y này thế nào còn quỳ gối, không nghe thấy lời ai gia vừa nói à?” Các thái y mặt xám như tro tàn, dường như trước mắt đã nhìn thấy màu sắc tử vong, Hoàng đế thấy vậy nhíu mày, lại tận lực chậm giọng điệu lại: “Mẫu hậu các vị thái y lần này có hành sự tắc trách, thế nhưng hành y nhiều năm vẫn còn có chút y thuật , nếu giết hết bọn họ, trong lúc nhất thời cũng khó ở các nơi trên toàn quốc tìm nhiều thái y y thuật được như vậy, đến lúc đó trong cung có người sinh bệnh bị thương chẳng phải là rất phiền nhiễu.” “Hoàng đế nói phải, là ta lão bà tử này hồ đồ, nếu đem bọn ngươi đều giết, Đinh cô nương chẳng phải là không được ai trị liệu chết ở đây, vì lão bà tử ta mà chết oan uổng, người cứu sống ta mà chính mình lại chết, ai nghe thấy mà không làm cho người ta thất vọng đau khổ đâu. Aiz!” “Đinh cô nương nhất định sẽ khôi phục, đồng thời còn trưởng thành khỏe mạnh “ “Đúng vậy đúng vậy, vẻ mặt Đinh tiểu thư là một người có phúc tướng, nhất định không có việc gì” “Vậy như các vị thái y nói, mạng của các ngươi đều là vị tiểu thư này cho, nàng nếu là xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ai gia cũng không giúp được các ngươi a.” “Thái hậu nói cực kỳ hợp lý, vi thần tuyệt đối dùng hết mạng già làm cho Đinh cô nương mau chóng khôi phục.” “Mà thôi, ta mệt mỏi, Lưu ma ma hầu hạ ta nghỉ ngơi, những người khác đều đi xuống đi. Đinh cô nương cứu ai gia có công bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, để nàng ở chỗ ai gia dưỡng thương đi, Lưu ma ma ra cùng người nhà nàng nói một tiếng.” Lưu ma ma lĩnh mệnh đi ra, mà mấy thái y bị dọa mồ hôi chảy ròng ròng, phía sau ẩm ướt một mảng lớn, giống như ở địa ngục nơi khiến người kinh hãi đi dạo một vòng, việc này nếu như Thái hậu lại kiên trì, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hoàng cung sẽ thiếu thái y? Chỉ cần một đạo thánh chỉ đi xuống, bao nhiêu người đẩy phá cửa, cúi đầu tiến vào, làm sao sẽ thiếu, chỉ là người chưa từng làm thì không biết a, cái gọi là gần vua như gần cọp, hậu cung này cũng không so với con hổ kia hiền lành bao nhiêu, nơi chốn làm cho trong lòng người ta run sợ, ngươi không biết cẩn thận, đắc tội vị quý nhân nào nói không chừng ngày thứ hai sẽ là ngày chết của ngươi! “Hoàng đế, tiểu cô nương này cứu ai gia một mạng cũng coi như đối ai gia có ân, ban ân liền để ai gia chính mình hạ đi, chỉ là như thế nào hạ ai gia cần thời gian suy nghĩ “ Hoàng đế như có điều suy nghĩ liếc nhìn Đinh Tử trên giường, xin cáo lui nói, “Mẫu hậu, độc trong cơ thể mặc dù giải hơn phân nửa, nhưng còn cần uống nửa tháng thuốc giải mới có thể triệt để thanh trừ, mẫu hậu tốt hơn nên hảo hảo tĩnh dưỡng mới được” “Hoàng đế có lòng, mang người đều về đi, ai gia muốn tắm rửa .” Hoàng đế mang Hoàng hậu, Hạ quý phi và cung phi rời khỏi tẩm điện Thái hậu, Lam Thanh Lăng đi chậm nhất, nhìn Đinh Tử liếc mắt thật sâu một cái, xoay người rời đi. “Ai, ngươi nha đầu này, thế nhưng ác như vậy, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!” Sờ sờ mặt Đinh Tử, trong mắt Thái hậu hiện lên sự ôn nhu, lập tức khôi phục thành yên lặng ngày xưa, “Chuẩn bị cho Đinh tiểu thư một gian phòng, ở gần ai gia là được, các ngươi đều tỉ mỉ chiếu cố, không thể có một chút sai lầm” “Dạ, nô tỳ tuân lệnh!” Viên Nguyệt, Viên Uyển lập tức nhận lệnh, trong lòng đối với Đinh Tử có thêm cảm kích, chiếu cố Đinh Tử tự nhiên sẽ vô cùng cẩn thận. Lưu ma ma mang theo tin tức mới nhất về Thái hậu tới hồi bẩm cho quan viên phu nhân, tiểu thư chờ ở trước Trường Lạc cung, ban đầu chỉ là bán tín bán nghi, hiện tại từ trong miệng Lưu ma ma biết Đinh Tử thực sự cứu được Thái hậu thì thực sự không biết là tư vị gì, lại lập tức cười hướng Đinh Bằng, Vương thị đang chờ người mà chúc mừng, hai người cười híp mắt nhận lời, cười vui đến nhìn không thấy tròng mắt, Lưu ma ma nhàn nhạt nhìn rồi xoay người muốn đi. “Lưu ma ma, làm phiền nói cho biết một tiếng, Tử nhi có tốt không, vì sao chưa cùng ngài đi ra a.” Lam lão thái quân chống quải trượng được Vân Hi Văn, Vân Hi Vũ đỡ qua đây, theo lo lắng đến thả lỏng rồi đến vui sướng, Lam lão thái quân tử vừa buông lỏng, thân thể thậm chí có một chút chột dạ. Lưu ma ma thấy vẻ mặt của mọi người trong Hộ Quốc hậu phủ, trên mặt cười: “Đinh tiểu thư vì cứu Thái hậu mà bị liên lụy, sau khi Thái hậu tỉnh lại nàng liền mệt mỏi mà ngủ, Thái hậu nhớ ơn cứu mạng của Đinh cô nương nên muốn để cho nàng ở trong cung nghỉ ngơi hai ngày, cũng tốt cho quan sát thêm thân thể của Thái hậu, không được mấy ngày sẽ trở về.” Lưu ma ma tự nhiên không thể nói Đinh Tử vì cứu Thái hậu tự mình hại thân thể mình, lời này nói ra sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hoàng gia quá lãnh huyết vô tình, mặc dù đó là bị Hoàng hậu ép, thế nhưng người ở bên ngoài xem Hoàng hậu là con dâu hoàng gia, chính là quốc gia chi mẫu, không phải vạn bất đắc dĩ, kia thân phận Hoàng hậu cũng cần cố kỵ. Về phần những thái y này thì vừa mới thoát khỏi cái chết, lại nhiều năm ngây ngốc ở trong cung, tự nhiên cũng biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Đinh Tử hiện tại không thể trở về, cũng chỉ có nói là do quá mệt mỏi nên lưu lại mấy ngày. Lam lão thái quân rõ ràng không tin lắm, trong mắt nhiễm lo lắng, Lưu ma ma cười kéo tay Lam lão thái quân nói: “Đinh tiểu thư là một người có phúc khí, Lam lão thái quân đừng lo, mấy ngày nữa nhất định trả lại cho ngài một ngoại tôn nữ vui vẻ, khỏe mạnh.” “Lưu ma ma lời này nói rất đúng, Tử nhi đã có y thuật bậc này có thể giải độc cho Thái hậu, lúc này tự nhiên nên canh giữ ở bên người Thái hậu chiếu cố một chút, Thái hậu là thái tổ mẫu của một quốc gia, mẫu nghi thiên hạ, Tử nhi vừa lúc thay thiên hạ lo lắng thân thể Thái hậu, vì triều thần bách tính làm tròn hiếu đạo.” Vương thị vẻ mặt tươi cười đi tới chen miệng nói, nói vậy liền có vẻ Đinh Tử có y thuật như vậy, tất cả đều là công tổ mẫu như bà quản giáo thỏa đáng, làm cho Đinh Tử chăm sóc Thái hậu, giải độc hoàn toàn là công lao của Thị lang phủ. Lưu ma ma chỉ nhìn bà ta liếc mắt một cái, đối Lam lão thái quân gật đầu cười rồi xoay người trở lại Trường Lạc cung. Vương thị thấy vậy cứng mặt, sắc mặt trầm đáng sợ. Hừ, chẳng qua là một cẩu nô tài bên người Thái hậu, cho rằng có thể kiêu ngạo bao nhiêu, bà cũng biết Thái hậu tuy là xuất thân quan gia nhưng lại có nghĩa khí cùng quyết đoán như nữ nhi giang hồ. Tử nhi đã cứu tính mạng của người, Thái hậu tất nhiên sẽ đối với Tử nhi vô cùng tốt, đến lúc đó Tử nhi ra một chút yêu cầu người tự nhiên cũng sẽ đáp ứng, lấy thế lực của Thái hậu, thăng chức quan cho Bằng nhi có cái gì khó, đây chính là chuyện chắc như đinh đóng cột! (thực vô sỉ mà >”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang