[Dịch] Trùng Sinh Chi Cẩm Niên

Chương 2 : Trùng sinh

Người đăng: tamthuy204

"Nhìn xem, đứa nhỏ này, làm sao mà không biết chăm sóc chính mình vậy? Aiiii!". Phu nhân trước mắt khẽ than thở một tiếng, trong giọng nói tuy mang theo trách cứ nhưng yêu thương như muốn tràn ra từ khóe mắt. Mạnh Vân Khanh ngước mắt nhìn bà. Phu nhân trước mắt chừng ba mươi tuổi, kém xa dáng người đẩy đà trong trí nhớ của đời trước. Lưu thị một mặt tiến lên dìu nàng, một mặt trách cứ nha hoàn bên người: "Đồ vô dụng! Ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi như thế nào vậy?" Nha hoàn ở bên cạnh liền cúi đầu nức nở. Lưu thị tiếp tục: "Sớm nên đem ngươi bán đi, đỡ phải ở đây làm hại tiểu thư nhà ngươi. Đồ không có mắt". Mạnh Vân Khanh sợ sệt. Tiểu nha hoàn đúng lúc ngẩng đầu. Cặp mắt kia, trong mắt chứa sự mờ mịt, trong trí nhớ dáng dấp kia tình cờ trùng hợp. Sính Đình. . . Mạnh Vân Khanh chóp mũi ửng đỏ. "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Sính Đình rõ ràng bị dọa sợ, cuống quýt tiến đến đón, từ trong tay Lưu thị nâng nàng lên. Còn suýt nữa đụng vào Lưu thị. Ngươi! Lưu thị có chút tức giận, đang muốn mở miệng quở trách, lại nghe Mạnh Vân Khanh mở miệng gọi: "Đại bá nương." Lưu thị sửng sốt. Một tiếng này gọi này không nóng không lạnh, khách khí lại mang thêm vài phần xa lánh. Lưu thị kinh ngạc, giọng nói cùng bộ dáng Mạnh Vân Khanh, bà chưa từng thấy qua? Sau đó lại chăm chú nhìn nàng không rời mắt, tựa như muốn nhìn thấu nàng. Lưu thị trong lòng có chút rụt rè, run rẩy nói: "Vân Khanh. . . Con nhìn ta như vậy làm gì?" Mạnh Vân Khanh quả nhiên thu hồi ánh mắt, nắm tay Sính Đình muốn đứng dậy, chân lại lảo đảo hai bước. Sính Đình nghẹn ngào không ngừng được: "Tiểu thư liên tiếp quỳ mấy ngày, lúc này làm sao đứng ổn. . ." Mạnh Vân Khanh lờ mờ nhớ rõ. Chậm rãi ngước mắt, đập vào trước mắt tang phục cùng linh đường, tựa như kiếp trước đều giống nhau. Nhiều năm trước, mẫu thân nhiễm bệnh mất, nàng đang ở đường tiền liên tiếp quỳ mấy ngày, Sính Đình cứ như thế coi chừng nàng. Nàng quỳ ở nơi này, dường như cả một đời dài như vậy. Vừa đem cây trâm lạnh như băng đẩy mạnh vào lồng ngực, lạnh lẻo ngay lập tức quấn lấy toàn thân. Thấy nàng có vẻ sợ sệt, Lưu thị sắc mặt càng khó coi hơn, lại hướng Sính Đình nói: "Còn lo lắng cái gì? Còn không mau dìu tiểu thư của ngươi ngồi xuống." Mới vừa rồi va chạm đều quên so đo. Sính Đình lập tức nghe theo. Lưu thị nói vào trọng tâm, dắt tay Mạnh Vân Khanh nói: "Đệ muội đi lần này, cứ như vậy ra đi để lại mình con lẻ loi hiu quạnh, làm sao ta yên tâm được?" Chạm vào đau khổ trong lòng, còn lấy khăn tay ra, tự cố vuốt ve khóe mắt hơi ướt, "Nương con lúc còn sống, gọi ta một tiếng tẩu tử, con lại một mực kêu ta đại bá nương. Ta đây đại bá nương, thật đau lòng cho con." Dừng một chút, dường như nghìn vạn câu đều nghẹn ở cổ họng, không nơi thổ lộ, đành phải vừa đúng quay đầu đi chỗ khác: "Hài tử, chính con phải chú ý thân thể, đại bá nương ngày mai trở lại thăm con." Sính Đình nâng Mạnh Vân Khanh đứng dậy, cúi chào Lưu thị. Lưu thị thoả mãn gật đầu. Sau cùng, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, nàng cũng biết nghe lời phải, Sính Đình thay nàng đưa tiễn. Lúc rời đi, Lưu thị đi mấy bước lại quay đầu, hướng Sính Đình xua tay. Đợi bà đi xa, Mạnh Vân Khanh kìm nén nắm chặt bàn tay, trên đầu ngón tay đau đớn truyền đến rõ ràng. Không phải nằm mộng. Lấy tay che ngực, Mạnh Vân Khanh lặng lẽ nhắm mắt. Nàng là trùng sinh. Trùng sinh trở lại mười năm trước. Khi đó tháng giêng vừa qua, trong huyện chợt ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, mẫu thân bệnh lâu nằm trên giường không qua khỏi sau đó qua đời. Nàng mặc đồ tang, quỳ trọn bảy ngày ở linh đường. Khóc đến thiên hôn địa ám. Lưu thị mỗi ngày đều đến xem nàng, hỏi han ân cần, giúp nàng sắp xếp hậu sự của mẫu thân. Gần như toàn bộ mọi việc trong nhà đều là Lưu thị giúp đỡ xử lý. Nàng mới mất mẫu thân, Lưu thị an ủi nàng, chiếu cố nàng. Nàng lúc ấy xem Lưu thị là người thân nhất. Lưu thị thu dưỡng nàng, nàng theo Lưu thị rời khỏi củng Huyện, dọn tới Thanh Bình. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Lưu thị trăm phương ngàn kế lập mưu đem gia sản của Mạnh gia làm của riêng. Đến Thanh Bình, cơn ác mộng đời trước của nàng bắt đầu. Nàng cũng là ở Thanh Bình quen biết Tống Cảnh Thành. Mạnh Vân Khanh siết chặt lòng bàn tay. Tuy ngực không có vết sẹo nhưng vẫn còn mơ hồ đau đớn. Ban đêm, bên trong phủ đóng chặt cửa. "Tiểu thư, quỳ một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi! Phu nhân nếu như dưới suối vàng biết được, cũng không muốn nhìn thấy tiểu thư khổ cực như vậy" Sính Đình tiến lên dìu nàng. Lúc mẫu thân qua đời, nàng chỉ mới mười hai tuổi. Cộng thêm đời trước trôi qua hơn mười năm, nàng đối với mẹ ấn tượng kỳ thực đã mờ nhạt không rõ. Nhớ mang máng, là cái ôm dịu dàng động lòng người, ở bên trong vườn dưới tàng cây hoa lê, khẽ vuốt cái trán của nàng, gọi nàng một tiếng Cẩm Niên. Bây giờ, cái ôm kia lại không còn. Phụ mẫu đi rồi, không có người gọi nàng là Cẩm Niên rồi. . . . Cẩm Niên, ta lấy vợ. . . . Cẩm Niên, ta và nàng kết tóc làm phu thê, ta nhất định sẽ cho nàng một đời bình an. Mạnh Vân Khanh đầu ngón tay hơi dừng lại, ngực mơ hồ co rút đau đớn, mờ mịt lại đặt lên mí mắt. "Tiểu thư…" Sính Đình lo lắng. Một lúc sau, nàng thu lại tâm tình, lưng thẳng tắp, hai tay nâng cao đặt lên trán, hướng về phía bài vị, trịnh trọng dập đầu hành lễ. Từ biệt phụ mẫu, mới vừa dập đầu hành lễ. Sính Đình có chút bất ngờ. Mấy ngày nay, tiểu thư vẫn khóc không ngừng, cho dù ai khuyên đều không khuyên được. Lúc phu nhân hạ táng, tiểu thư khóc thiên hôn địa ám, sau khi tỉnh lại, tiểu thư rõ ràng là tiểu thư nhưng tựa như thay đổi tâm tính thường ngày. Mạnh Vân Khanh đưa tay, an tĩnh đứng dậy. Mồng bảy tháng ba, mưa phùn nhè nhẹ, mẫu thân nhập thổ vi an. Hai mươi lăm tháng ba, Lưu thị mang nàng đến Thanh Bình. Lúc này là ngày mùng 10 tháng 3, nàng muốn tránh ngày hai mươi lăm tháng ba của đời trước. Ở đời trước, một mình nàng túc trực bên linh cữu, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác. Sau khi mẫu thân hạ táng, Lưu thị lợi dụng việc chiếu cố nàng, đường hoàng tiếp quản Mạnh phủ, ngầm chiếm hết tài sản cùng khế đất trong phủ, còn phân tán trên dưới hơn mười miệng ăn của Mạnh phủ. Sính Đình lúc đầu không chịu đi, nàng cũng muốn để lại Sính Đình. Nhưng mấy ngày sau, Lưu thị lại ra mặt mang Sính Đình đi, chỉ nói tìm được gia đình tốt thu dưỡng Sính Đình, là nha đầu kia có phúc khí. Sau đó nàng cũng không nhìn thấy Sính Đình nữa. Lưu thị thế nào sẽ đối xử tử tế với Sính Đình? Rất lâu sau đó, nàng và Tống Cảnh Thành ly khai rời khỏi Thanh Bình, đến Kim Châu lánh mặt. Lúc nàng đang ở Kim Châu gặp được Sính Đình. Lưu lạc nơi trăng hoa dơ bẩn, mặt mũi tiều tụy trát đầy phấn son, tùy ý người khác chà đạp. "Mạnh Vân Khanh, ta vì sao không nên hận ngươi?" Nàng nhận ra nàng ấy, lúc đó trong mắt đầy oán hận, làm cho người khác không rét mà run. "Ta thà rằng khi đó ngươi đuổi ta đi!" Trở lại đời này, bi kịch cũng không cần phát sinh nữa. Mạnh Vân Khanh thu hồi tâm tư, vừa lúc đi tới đông uyển. Mạnh phủ không lớn, gian phòng của mẫu thân ở bên trong đông Uyển. Đầu ngón tay đẩy cánh cửa phòng ra, Sính Đình tiến lên cầm đèn, Mạnh Vân Khanh hốc mắt hơi ướt. Trong phòng tất cả đều giống như trong trí nhớ khi còn bé, gỗ đàn hương mùi thơm nhàn nhạt, bày biện đơn giản mộc mạc, nhưng lại tỉ mỉ khác biệt hiếm thấy. Trên bàn đặt một cái gương đồng, mẫu thân sinh thời đều ở chỗ này trang điểm. Nàng còn nhớ rõ khi còn bé, phụ thân cũng ở chỗ này vẽ chân mày cho mẫu thân, cột tóc cho mẫu thân. Từng hình ảnh như lướt qua. Tự tay mơn trớn gương đồng, khuôn mặt trong gương còn chưa trưởng thành, ở tuổi này không tương xứng với vẻ yên tĩnh trầm ổn. Buông xuống gương đồng, mở hộp gỗ màu đỏ ở bên cạnh. Trong hộp đều là di vật của mẫu thân, mẫu thân lưu lại cho nàng đồ trang sức cùng tín vật đều đặt ở trong hộp gỗ này. Buồn cười là khi nàng ở đời trước, tất cả đều giao cho Lưu thị bảo quản. Ngay cả ngọc bội tùy thân của mẫu thân cho đều không để lại. Lưu thị tất nhiên là vui mừng. Trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, đều không che giấu được. Đợi nàng dung nhan nẩy nở, Lưu thị lại nổi lên lòng tham lam, muốn đem nàng đưa cho phụ tử Phương gia hai người làm thị thiếp. Phương gia hoang dâm vô đạo, bức tử cơ thiếp nhiều không kể xiết. Nàng quỳ gối trước mặt Lưu thị, dập đầu hành lễ. Nhưng căn bản Lưu thị không để mắt. Lưu thị nhốt nàng vào phòng củi, bỏ đói nàng hai ngày hai đêm. Nếu không nhờ Tống Cảnh Thành, chỉ sợ là Lưu thị đánh chết, cũng muốn đem nàng cho Phương gia. Lúc đó Tống Cảnh Thành, vốn là đỗ tú tài, là môn sinh nghèo tha thiết mơ ước lối thoát khỏi. Tống Cảnh Thành mang theo nàng chạy trốn tứ phía, vì tránh né Phương gia cùng Lưu thị, ngay cả công danh đều ném đi. Hắn sợ nàng lo lắng, đem hết tích góp đổi lấy ngọc trâm làm tín vật đính ước đưa cho nàng, tựa như trong lòng hắn hoàn toàn xem nghèo túng là việc bình thường. Thành thân lúc đầu, hồng y nến đỏ, thiên địa làm mối. Hắn vén tóc mai bên tai nói nhỏ, tình nồng ý mật. Nàng không hề nghĩ rằng, có một ngày, hắn sẽ vì tiền đồ, đưa nàng vào hố lửa. Đau đớn vì ngọc trâm đâm vào ngực dường như vẫn còn trước mắt. Trùng sinh một đời, nàng muốn vì mình mưu cầu một đời Cẩm tú niên hoa. Còn có vài người, vẫn là không nên gặp lại. Cài lại hộp gỗ lim, Mạnh Vân Khanh chậm rãi ngước mắt: "Sính Đình, ngươi bảo An Đông chuẩn bị xe ngựa, sáng mai chúng ta đi gặp Phùng thúc thúc."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang