[Dịch] Trùng Sinh Chi Cẩm Niên

Chương 1 : Cẩm Niên

Người đăng: tamthuy204

Yến Bình năm thứ mười ba, tháng chạp. Tuyết đầu mùa đông đã dần tạnh. Trên đường vào kinh thành, Bình Châu mới dễ đi một chút. Cũng khó trách, trận tuyết lớn này ước chừng rơi hơn mười ngày. Bằng không, xe ngựa tới đón phu nhân cũng sẽ không trì hoãn mấy ngày nay ở trên đường. Thu Đường vén rèm cửa sổ lên, thăm dò bên ngoài xe. Dường như sợ cái rét lạnh, trên đường cũng có bao nhiêu người đi đường. Sinh thêm vài phần lạnh lẻo, phẫn nộ rụt trở về, vội vàng tựa ở than củi ấm áp bên cạnh chà xát bàn tay nhỏ bé, lạnh lẻo mới rồi đi hơn phân nửa: "Phu nhân, cái lạnh này trong kinh có thể sánh bằng Bình Châu" Mạnh Vân Khanh lười biếng ngước mắt. Bên trong xe chỉ có một chiếc đèn. Ngũ quan xinh xắn ở nơi này trở nên mờ nhạt, phác họa ra một đường nét tuyệt đẹp. Thu Đường xem không khỏi ngây người. Phu nhân sinh ra đã cực kỳ xinh đẹp, cặp mắt như nước mùa thu mênh mông, không cần thoa phấn trang điểm cũng rực rỡ động lòng người. Dáng người uyển chuyển, trong lúc giở tay nhấc chân không cần trau chuốt cũng có thể lôi cuốn. Nàng xem đều động tâm, huống hồ là nam tử. Thu Đường nhếch môi cười nói: "Từ khi đại nhân vào kinh thành, rất lâu đều chưa thấy qua phu nhân, nhất định là rất tưởng niệm. Thân xiêm y này chính là cố ý sai người đưa tới, dặn phu nhân khi nào đến kinh thành thì mặc. Vân thiều phường thủ công, đại nhân sợ là phí không ít tâm tư rồi. Phu nhân ngày thường đã đẹp như vậy xem, mặc vào thân xiêm y này rồi, sợ là các quý phụ trong kinh đều không sánh bằng. . ." Chân mày Mạnh Vân Khanh cau lại. Trâm ngọc giấu trong tay áo càng nắm chặt hơn. Phút chốc, yếu ớt buông xuống. Lông mi thon dài nhắm lại, nhìn không ra nửa phần tâm tình. . . . Hôm nay xe ngựa dường như đi thật chậm, Thu Đường hỏi qua, xa phu chỉ nói tuy là ngưng tuyết nhưng trên đường vẫn đông lại lớp băng thật dầy, cẩn thận một chút ổn mới thỏa. Đi tới cửa thành, đã nửa đêm. Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thuận theo thị bên trên can thiệp, ngọn đuốc từ bên ngoài xe ngựa xuyên thấu vào. Mạnh Vân Khanh tự tay nhấc rèm cửa sổ lên, may là trong lòng hiểu rõ, đập vào mắt là tường thành mênh mông rộng lớn, khí thế dâng cao, khiến nàng nhìn có chút ngây người. Đây là kinh thành? Tuy nàng là phu nhân khuê phòng, dù nhìn thoáng qua, đều có thể tưởng tượng được giữa ban ngày trong thành ngựa xe như nước, tươi đẹp phồn hoa, huống chi bản thân ở bên ngoài cũng nghe nhiều nên có chút hiểu biết. Mạnh Vân Khanh đầu ngón tay hơi dừng lại. Đúng lúc Hành thị vệ tiến lên, nộp tín vật trong tay. Thủ thành liếc mắt liền nhận ra, sau đó cung kính hành lễ, vừa phân phó mở cửa thành cho đi, vừa tò mò nhìn xe ngựa. Mạnh Vân Khanh buông rèm cửa sổ tránh né. Vào kinh thành đã là nửa đêm, thủ thành cung kính hỗ trợ, nơi nào có gia quyến quan lại kinh thành tam phẩm đương nhiên có phú quý? Vào trong thành, phố xá hai bên treo đèn lồng thật cao. Nóc nhà cùng ngọn cây đều phủ tuyết, cũng vui mừng treo cờ màu cùng đèn lồng, năm mới tựa như muốn từ không gian giữa đường tràn tới. "Hôm nay là hai mươi bảy tháng chạp rồi". Thu Đường mừng thay cho nàng, gần sát cửa ải cuối năm rồi, cho nên trong kinh khắp nơi giăng đèn kết hoa, đèn đuốc rực rỡ: "Phu nhân, năm nay có thể cùng đại nhân đón giao thừa rồi!". Mạnh Vân Khanh khẽ run. Cảnh Thành vào kinh thành ba năm, trước đây không có tiếng tăm gì từ lục phẩm, thẳng đến hôm nay là Tòng tam phẩm. Người bên ngoài nhìn thấy một bước lên mây, nàng lại biết được hắn từ một thư sinh nghèo, từng bước gian khổ đi tới hôm nay. Hắn muốn làm rạng rỡ tổ tông, hắn muốn trở nên nổi bật. Mặc dù lúc đầu cương trực, về sau biến thành tả hữu xu nịnh, vẫn phải âu sầu thất bại. Cho đến sau ngẫu nhiên được dịp vào kinh, được quan viên trong triều xem trọng, Vì vậy ở kinh thành liền ba năm. Hắn vào kinh thành ba năm, nàng ở Bình Châu đón giao thừa một mình. Nàng và Cảnh Thành thành thân sáu năm, vẫn không có con. . . . "Phu nhân, đến rồi". Xe ngựa dừng lại, Mạnh Vân Khanh thu hồi suy nghĩ. Thu Đường xuống xe trước, sau đó quay lại dìu nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn nàng, cắn cắn môi không nói lời nào. Không phải đi vào cửa chính phủ đệ. Cũng không phải là cửa hông. Giống như là cửa nhỏ ra vào phủ của tạp dịch. Thu Đường chóp mũi ửng đỏ: "Đây là thế nào? Phu nhân đã tới, trái lại phải đi cửa nhỏ như vậy hay sao?". Hành thị vệ đưa ánh mắt cổ quái nhìn về phía Mạnh Vân Khanh, thoáng chốc cứng đờ. Lúc trước nàng vẫn trong xe ngựa, hắn chưa từng nhìn thấy. Lúc này, nơi cửa nhỏ, ngọn nến tuy là có chút mờ tối, nàng đúng là quyến rũ động lòng người, dù cho Nga Mi vi túc cũng thẳng tắp câu tâm hồn người. Thị vệ cúi đầu, nuốt nước miếng: "Đêm đã khuya, đại nhân đang chờ, đừng làm trễ nãi". Mạnh Vân Khanh thu hết vào mắt, nâng xiêm y, từng bước đi vào. Ở kinh thành, tạp dịch ra vào nơi này, đều vượt xa phủ đệ ở Bình Châu của nàng. Giấu đi sự hiếu kỳ trong mắt, nàng theo thị vệ nhanh bước đi vào. Dọc theo đường, đình đài lầu các, màn lụa mỏng, bố trí phong lưu thanh nhã, nội tâm cho là có nữ chủ nhân. Không biết qua bao lâu, đi tới vườn hoa bên ngoài, thị vệ dừng bước: "Phu nhân, đến rồi". Ngoài phòng tỳ nữ cũng không có ai, nàng quan sát trên dưới tỉ mỉ một phen mới tiến đến đẩy cửa phòng. Trong phòng một trận ấm áp truyền đến, trộn lẫn hương thơm ngào ngạt, làm cho người khác thần sắc thư thái. Thu Đường giúp nàng cởi áo khoác ngoài, đóng cửa lui ra ngoài. Mạnh Vân Khanh chuyển mắt quan sát. Ngừng nghỉ mấy ngày, ngoài cửa sổ, không trung nổi lên trận đại tuyết, một gốc cây mai vàng ở trong gió lạnh hiu quạnh lung lay, trong cảnh tuyết rơi đầy trời, thật là tiên diễm loá mắt. Trong phòng bày trí xa hoa, cẩm thạch lung linh trước mắt, lộ ra quý khí bức người. Không biết qua bao lâu, cửa phòng "Kẽo kẹt" đẩy ra, phía sau vang lên tiếng bước chân vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nàng ngừng thở, phía sau tiếng bước chân ngừng lại. Tư thế thướt tha nhẹ nhàng cầm tóc đen vén lên, lộ ra cái gáy trắng ngần như tuyết trong đêm đông, đẹp đến rung động lòng người. Trong phòng than củi ấm áp rung động, sau ngọn nến một thân hoa phục vẫn duy trì trầm mặc nhìn nàng. Nàng chậm rãi xoay người, ngừng thở, khẽ gọi: "Cảnh Thành". Sau ngọn nến mờ nhạt, yên lặng không nói phảng phất vẻ tĩnh mịch, một lúc lâu sau, mới nhàn nhạt mở miệng: "Cẩm Niên, ta lấy vợ". Cẩm Niên là khuê danh của nàng. Lấy nghĩa gấm vóc tươi đẹp hàng năm, phúc thuận an khang. Mạnh Vân Khanh nhàn nhạt buông xuống. Bên tai còn phảng phất lời nói trước đây, hắn vô cùng vui mừng nhấc khăn trên đầu nàng lên, vui sướng khấp khởi nói: "Cẩm Niên, hôm nay nàng cùng ta kết tóc làm phu thê, ta nhất định sẽ cho nàng một đời an ổn". Mà trong miệng hắn một đời, vỏn vẹn kéo dài bất quá sáu bảy năm. Mạnh Vân Khanh nắm chặt lòng bàn tay. Hắn chậm rãi tiến đến, ánh nến xẹt qua, trong con ngươi đen sẫm phảng phát chiếm đoạt dường như không còn: "Vân Hàn là thiên kim phủ thượng thư, sinh cho ta một đôi nhi nữ. Mông nhạc phụ nhiều lần chỉ điểm, trong thời gian ba năm, ta từ lục phẩm nhảy tới Tòng tam phẩm. Giờ phút này, ta kiên quyết không thể để người bên cạnh biết được ta đã có thê thất, Chính thê của ta từ đầu đến cuối chỉ có một người là Vân Hàn. \ " Một đôi nhi nữ. . . Chính thê chỉ có một người là Vân Hàn. . . Vậy còn ta là gì? Nàng nâng đôi mi lên, ánh mắt đón nhận trước mắt phu quân kết tóc, năm xưa thanh dật tuấn lãng bây giờ lại băng lãnh như thâm cốc hàn đàm. "Vậy chàng đón ta đến kinh thành làm cái gì?". Tống Cảnh Thành yếu ớt nhìn nàng, trong mắt trầm tĩnh như không hề bận tâm: "Nhạc phụ nghe nói ta ở Bình Châu nuôi một phòng cơ thiếp, dung nhan mỹ lệ, thướt tha duyên dáng. Hỏi ta có nguyện dâng cho Tề vương, đổi lấy tương lai tươi đẹp." Cho nên mới đem nàng từ Bình Châu đến đây. Còn đưa xiêm y Vân thiều phường. Mạnh Vân Khanh chợt mỉm cười, thảo nào muốn nàng tránh cửa trước, phải tránh người bên ngoài, ban đêm mới vào thành, muốn nàng đi cửa nhỏ của tạp dịch để vào phủ. Từ đầu đến cuối, hắn làm mọi chuyện đều kiêng kỵ, cho tới bây giờ đều tính toán chu toàn từng chút không chút sơ suất. "Cẩm Niên, vốn là muốn tặng nàng cho Phương gia làm thị thiếp, Tề vương không phải càng tốt sao? ". "Nàng lớn lên Yến Hàn, lại không thân không thích, còn có thể đi nơi nào?" hắn thâm trầm xoay người, từ trong tay áo đưa ra một hộp bạc: " Đáp ứng nàng từ trước, ta tìm được." "Tống lang." sau cùng, khẽ gọi một tiếng, giống như lúc mới gặp gỡ, nâng đôi mắt sáng ưu ái, rồi lại không còn chút rung động nào. Đến gần sát cửa phòng, hắn hơi dừng lại. Nhưng không quay đầu. . . . Lúc còn trẻ, toàn bộ gia sản của hắn chỉ vỏn vẹn có một cây trâm, toàn bộ dâng tặng trước gót chân nàng: "Một cây trâm ngọc, tình cảm cả hai không thay đổi". Nàng rõ ràng thích, lại giả bộ không vui: "Thiếp không muốn cây trâm, thiếp muốn mai vàng làm son". Chính là cất đi tình cảm cố tình làm khó dễ hắn, hắn quả nhiên kinh ngạc, sợ là khó tìm. Nàng nhíu mày. Hắn nhấp nhẹ môi mỏng, ôm nàng ở trong ngực: "Vậy ta sẽ dốc cả đời, vì nàng lấy". . . . Kinh thành tuyết rơi mười ngày, sân nhà đã đóng tuyết trắng xóa. Đầu ngón tay lướt qua hộp bạc trắng, tô chút son nhẹ, hương thơm mai vàng liền như rung động nhè nhẹ tỏa ra ở giữa bờ môi. Nàng chậm rãi đem trâm ngọc đính ước, từng tấc từng tấc đâm vào ngực...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang