[Dịch] Trùng Sinh 1973
Chương 13 : Xuân tâm nhộn nhạo!
                                            .
                                    
             Nghe được tiếng cười như chuông bạc của Cổ Tiểu Nguyệt. Ngo Huy càng  thêm ngượng ngùng. Nhưng tất cả lại làm cho Văn Mạn Lệ mất hứng.
Bản  thân mình lần đầu tiên có cảm tình với một người đàn ông, người đàn ông  này lại có đạo đức, năng lực tốt như vậy, đương nhiên không thể để hắn  thích người khác. Người đàn ông này nhất định là của mình, dù mất mặt  cũng được, nhưng người đàn ông mình vừa ý nhất định phải lấy về.
Qua  thật, là do Văn Mạn Lệ suy nghĩ nhiều. Cuộc đời này của Cổ Tiểu Nguyệt  cho tới bây giờ, trừ Lý Quang Hoa cũng không động tâm với bất cứ ai  khác. Chẳng qua cô cười là do thấy Ngô Huy thú vị, giống như em trai của  cô thôi.
Ngô Huy cũng nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng mới chỉ gặp Cổ  Tiểu Nguyệt một lần. Mặc dù Cổ Tiểu Nguyệt lớn lên cực đẹp, người cũng  rất tốt nhưng cậu vẫn thấy không quen, cho nên không có ý tưởng nam nữ.
Cổ  Tiểu Nguyệt nhìn Văn Mạn Lệ vểnh miệng nhỏ, hai gò má phình ra, biết  rằng bạn tốt của mình đã động tâm với Ngô Huy, bây giờ đang ăn vị dấm.
Buồn  cười nhìn Văn Mạn Lệ, Cổ Tiểu Nguyệt chớp chớp đôi mắt nói: “Mạn Lệ à,  bên này là hướng nhìn về phía trước tàu chạy, tớ hơi chóng mặt một tý,  hai chúng ta đổi chỗ cho nhau đi!” Nói xong nháy mắt với Văn Mạn Lệ.
Nhận  ra ý của bạn tốt, tâm trạng của Văn Mạn Lệ nhanh chóng chuyển từ u ám  sang ánh sáng, miệng nhỏ cười duyên nói: “Được, Tiểu Nguyệt cậu qua bên  này ngồi, tớ không có bị say, ha ha!”
Ngô Huy dĩ nhiên cũng cảm  nhận được sự nhiệt tình Văn Mạn Lệ, lúc trước có liếc qua Văn Mạn Lệ  nhưng cũng chỉ vô ích, thật đáng yêu. Được một cô bé thích mình như vậy,  trong lòng cảm động không thôi, hình như cũng chưa từng có cô gái nào  thích cậu.
Cười cười, đứng dậy nhường chỗ. Cảm nhận được cô gái  bên cạnh nhìn mình chằm chằm, Ngô Huy càng ngượng ngùng. Văn Mạn Lệ đắc ý  nhìn hình ảnh Ngô Huy mặt đỏ tim đập, bộ dạng này có thể nói rằng anh  ta cũng có ý với mình đi.
Cổ Tiểu Nguyệt buồn cười nhìn Văn Mạn  Lệ dùng sự dịu dàng bắt nạt người có da mặt mỏng như Ngô Huy. Ho nhẹ một  tiếng nói bên tai Văn Mạn Lệ: “Mạn Lệ, cậu không hỏi người ta ở nơi  nào, đang muốn đi đâu sao? Đừng để người ta xuống tàu rồi mới hối hận”.
Văn  Mạn Lệ nghe xong sốt ruột nói: “A, Ngô Huy nhà anh ở đâu, anh đang muốn  đi đâu vậy? Chúng ta còn gặp lại không?” Cổ Tiểu Nguyệt không nghĩ bạn  tốt của mình mới gặp đã mạnh mẽ như vậy, nhìn Ngô Huy ngại đến mức muốn  cúi đầu thấp, thật sự là có thể vui mừng!
Ngô Huy không nghĩ rằng  Văn Mạn Lệ lại nhiệt tình và thẳng thắn như vậy. Anh cố kìm xuống sự  ngượng ngùng, nhìn về phía Văn Mạn Lệ nói: “Nhà anh ở thị trấn bên kia,  lần này anh muốn xuống nông thôn hoạt động, không biết bên đó muốn đi  đâu? Không biết chúng ta có khả năng gặp lại hay không?” Nói cũng chút  cảm giác vương vấn.
Văn Mạn Lệ nhìn ánh mắt Ngô Huy trog suốt,  trong lòng nhảy lên. Chỉ cảm giác rằng lần này nếu không thể nói rõ ràng  với anh ta thì sau này có lẽ cũng không còn cơ hội gặp lại.
Văn  Mạn Lệ dùng thái độ ngoan hiền, nhìn Ngô Huy nghiêm túc nói: “Em tên Văn  Mạn Lệ, nhà ở thành A, lần này tham gia xuống nông thôn hoạt động. Sẽ  đi Hà Nam tới thôn gọi là Miêu Thạch. Anh xuống chỗ nào nông thôn vậy,  hãy nói cho em biết!”
Ngô Huy bị sự nhiệt tình và thẳng thắn của Văn Mạn Lệ làm cho cảm động, cũng đem tất cả mọi chuyện của mình nói ra.
Lúc  nghe được Ngô Huy cũng xuống thôn Miêu Thạch, Văn Mạn Lê vô cùng mừng  rỡ, còn Cổ Tiểu Nguyệt thiếu chút nữa thì bị sặc bởi nước miếng của  mình.
Cô ho khan không ngừng, trong lòng suy nghĩ: Kiếp này tại  sao lại thay đổi lớn như vậy. Kiếp trước cho tới giờ cũng chưa từng biết  rằng Văn Mạn Lệ cũng đi thôn Miêu Thạch. Bản thân cô khó khăn lắm mới  tiếp nhận được, bây giờ lại nghe có thêm một Ngô Huy nữa. Vì sao vận  mệnh lại kỳ lạ như vậy!
Văn Mạn Lệ vỗ nhẹ lên lưng Cổ Tiểu Nguyệt sốt ruột nói: “Tiểu Nguyệt, cậu sao vậy, không sao chứ, đừng dọa tớ”.
Cổ Tiểu Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, ho khan một chút sau đó nói: “Không sao đâu, vừa giờ bị sặc một chút, cậu đừng lo”.
Ngô  Huy nhìn hai cô gái thân thiết như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ. Cậu  biết rằng trong một thời gian dài mình sẽ sống bên hai cô gái lương  thiện đáng yêu đó, nhất là cô gái thẳng thắn Văn Mạn Lệ!
Chờ Cổ  Tiểu Nguyệt bình thường trở lại, Văn Mạn Lệ thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ  trong đầu Cổ Tiểu Nguyệt rất rối loạn, cô cần phải điều chỉnh lại nên  nói với Văn Mạn Lệ: “Mạn Lệ à, tối hôm qua tớ lo lắng nên ngủ không  ngon, bây giờ hơi mệt một chút, các cậu cứ nói chuyện đi, tớ ngủ một  lát!” Nhìn Văn Mạn Lệ gật đầu, Cổ Tiểu Nguyệt nhắm mắt lại suy nghĩ xem  tương lai phải làm sao?
Mọi chuyện đã thay đổi lớn như thế, sau  này cuộc sống ở thôn Miêu Thạch nhất định sẽ không giống như lúc trước,  cô pahỉ suy nghĩ thật kỹ xem về sau nên như thế nào!
Nhưng mà cẩn  thận suy nghĩ lại, tình huống bây giờ tốt hơn kiếp truóc rất nhiều. Có  Văn Mạn Lệ đáng yêu ở bên cạnh, cô nhất định sẽ không cô đơn. Lại có  thêm một Ngô Huy dũng cảm chính nghĩa, như vậy mình ở thôn Miêu Thạch  cũng an toàn hơn, rốt cuộc cũng không cần phải sợ đôi cẩu nam nữ Tôn Văn  Nghiễm và Trần Tú Mai.
Sau này, không cần biết mọi chuyện thay  đổi như thế nào, chỉ cần kẻ ngốc kia còn ở đây, bản thân mình còn phải  lo lắng điều gì chứ. Chỉ cần đề phòng để sống tốt, còn chuyện khác thì  không cần lo lắng!
Sau khi nghĩ thông suốt, tinh thần Cổ Tiểu  Nguyệt cũng khá hơn, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Ở bên Văn Mạn Lệ  và Ngô Huy nói chuyện với nhau tình ý triền miên, cô cũng dần dần ngủ  thiếp đi.
Nhìn khuôn mặt Ngô Huy luôn ngượng ngùng, lại có bạn  tốt ở bên cạnh nên Văn Mạn Lệ thấy mình vô cùng may mắn khi đưa ra quyết  định xuống nông thôn lần này. Nếu không quyết định như vậy, cô làm sao  có thể gặp được Ngô Huy, một người đàn ông tốt như vậy nếu bỏ qua, sau  này cuộc đời cô liệu có thể tìm được người phù hợp, chung tình hay không  thì thật khó nói!
Cảm tạ ông trời đã săó xếp cho mình như vậy!  Văn Mạn Lệ vô cùng hạnh phúc nói chuyện với Ngô Huy. Ngô huy cũng thấy  may mắn vì có thể gặp được một cô gái đáng yêu như vậy, nên trong lòng  cũng thầm cảm ơn ông trời.
Ba người đều hy vọng vào một tương lai  tốt đẹp nên có thêm dũng khí để đối mặt với tương lai gian khổ trong  tương lai, chỉ cần có người yêu ở bên, khó khăn gì đó cũng không cần lo  lắng.
Nhìn Ngô Huy cùng Văn Mạn Lệ tình cảm phát triển nhanh,  trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cũng vui mừng thay cho bạn. Cuộc đời con người  có thể gặp được người mình thật lòng thích không phải là một chuyện dễ  dàng gì, càng khó hơn chính là người đó cũng phải thích mình!
Đắm  chìm trong không khí ngọt ngào. Văn Mạn lệ cảm nhận được ánh mắt của Cổ  Tiểu Nguyệt. Thấy bạn tốt đã tỉnh, cô cười nói: “Tiểu Nguyệt, cậu tỉnh  rồi! Cậu đã ngủ khá lâu, qua hai trạm nữa là chúng ta tới nơi!” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện