[Dịch] Trùng Khải Mạt Thế

Chương 2 : Bạo lực đánh chết

Người đăng: 

.
Lâm Thi Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Đệ đệ thân ái, đệ nhất định bị đám thương nhân lòng dạ hiểm độc lừa gạt rồi, chờ mấy tiếng sau tận thế mà đệ nói không xuất hiện, đệ phải nhớ kĩ giáo huấn lần này, biết không?" "Đệ đã biết." Lâm Siêu chẳng muốn giải thích nữa không khéo lại phí công vô ích, hắn quay trở về phòng mình. Đợi tận thế đến. Lấy tốc độ khuếch tán của virus, nó sẽ bao trùm mọi ngõ ngách của thành phố trong chớp mắt, căn bản không chừa thời gian cho con người phản ứng, khắp thành phố sẽ hoảng loạn thành một đống lộn xộn, tất cả đèn điện sẽ từ từ cúp hết, biến thành một bãi hoang tàn đổ nát, vĩnh viễn tối tăm và lạnh lẽo! "Hy vọng sức khỏe bản thân đủ mạnh, sẽ không bị nhiễm bệnh..." Lâm Siêu âm thầm cầu nguyện trong lòng. Số người bị lây nhiễm ở thời gian đầu, đại đa số là người già, trẻ con, cùng một số người đang mang bệnh, hoặc thanh niên cơ thể yếu ớt do bệnh tật từ nhỏ, mà 90% thanh niên khỏe mạnh, đều miễn dịch với virus trong không khí, dù sao, phạm vi mầm bệnh phát tán là toàn cầu, độ đậm đặc bị pha loãng vô số lần, lấy vắc-xin phòng bệnh có sẵn trong cơ thể mỗi người, vừa đủ đề kháng mầm bệnh đã loãng bên trong virus, đến khi thích ứng. Kim đồng hồ di chuyển chậm chạp. "A —— " Chợt, một tiếng thét kinh hãi vanh lên từ tiểu khu. Lâm Siêu mở to mắt, phát hiện thân thể mình không xảy ra tình trạng bất thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn đến cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống đường. Chỉ thấy một phụ nữ đang dắt chó tản bộ trong tiểu khu, mắt chú chó lông xù ngoan ngoãn đột nhiên đỏ ngầu, lông dựng thẳng lên như kim thép, sủa lên rồi tấn công về phía nàng. Ban đầu, nàng tưởng nó đang làm nũng, dang hai cánh tay đón nhận, nhưng nhanh chóng kinh hoàng khi phát giác ra, thú nuôi táp một cái lên cổ họng mình! Răng nanh sắc nhọn và nóng rực, hung hăng đâm thủng cổ họng, nàng cảm thấy có luồng chất lỏng ấm áp chảy xuống cổ và gáy, nàng trừng to mắt sợ hãi, bàng hoàng nhìn thú nuôi trong lòng mình. Phực! Yết hầu trực tiếp bị cắn đứt, đầu như quả bóng rớt xuống, máu từ cổ phún ra ồ ạt, văng tung tóe khắp nơi, tô điểm cho màn đêm tối tăm thêm những bông hoa máu diễm lệ! Màn tương tự như vậy còn xảy ra ở nhiều nơi khác trong tiểu khu, chỉ thấy một phụ đang đẩy xe nôi trẻ sơ sinh, giờ phút này đang nhào vào người bảo vệ trị an cổng bắc, điên cuồng cắn xé, sức mạnh to đến thần kỳ, làm cho người nam nhân bảo an bất luận vùng vẩy thế nào cũng không thể thoát khỏi, thẳng đến lúc bị cắn chết. Mà đứa bé trong chiếc xe đẩy, gương mặt dữ tợn nổi đầy gân xanh, hai bên miệng mọc đầy răng nanh, đang bò ra khỏi xe đẩy... Hỗn loạn, thế giới hoàn toàn hỗn loạn! Lâm Siêu sớm đã dự liệu, sau khi tận mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong tiểu khu, liền đóng kín cửa sổ, khép tấm màn lại, tắt hết ánh đèn, ngăn ngừa xác thối chú ý tới. Lâm Thi Vũ nghe tiếng kêu cứu hoảng loạn, nàng kinh hoảng chạy đến, sốt sắng hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Siêu thấy nàng bình yên vô sự, không bị virus lây nhiễm, vô thức thở nhẹ, lập tức vén màn cửa sổ lên: "Tỷ xem đi." Lâm Thi Vũ liếc mắt nhìn, lập tức giật nảy người! Lúc này, khung cảnh tiểu khu trở nên rất lộn xộn, rất nhiều người đang liều mạng chạy trốn, mà đuổi theo họ, phần lớn là người già đang tản bộ buổi tối, cùng trẻ con đùa giỡn trên bãi cỏ của tiểu khu, giờ bọn hắn như người điên, gặp người là cắn, diễn cảm dữ tợn được dọa người, nhãn cầu biến thành trắng dục, không có đồng tử, trên làn da nổi mụt nhọt giống như cóc, đây là biểu hiện độc tố tích tụ quá nhiều mà không thể bài tiết. Phía ngoài tiểu khu, tại một giao lộ ngã tư, từng chiếc taxi đâm sầm vào nhau, lốp xe phát nổ bắn ra những tia xẹt lửa, tất cả mọi người hốt hoảng chạy loạn xạ, nơi nơi đều là tiếng la khóc, cùng tiếng kêu sợ hãi và tiếng gào thét. "Đây, đây là có chuyện gì?" Lâm Thi Vũ có chút mộng. Lâm Siêu khẽ thở dài: "Như đệ nói, tận thế đã đến, những người này đã bị virus lây nhiễm, biến thành xác thối ăn thịt người, sau này, chúng ta phải chiến đấu cùng với chúng, mới sinh tồn được!" "Cả thế giới đều bị như thế này?" Sắc mặt của Lâm Thi Vũ tái nhợt. Lâm Siêu gật đầu, nói: "Không tin, tỷ gọi một cuộc điện thoại đi nơi khác sẽ biết." Lâm Thi Vũ không có thử, lòng nàng đã gần như tin lời của Lâm Siêu, nàng kinh nghi bất định hỏi: "Tiểu Siêu, vì sao đệ biết sự kiện này sẽ xảy ra?" Lâm Siêu ho nhẹ một hơi, nói : "À, nói ra thì dài dòng..." Rầm rầm rầm! Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên bị đập ầm ĩ, cánh cửa dường như sắp bị đập vỡ tung. Lâm Thi Vũ lùi về sau hai bước theo bản năng, khẩn trương nói: "Tiếng động lớn như vậy, hẳn không phải hàng xóm sát vách của mình, chẳng lẽ là..." Lâm Siêu khẽ nhăn mày, lúc trước hắn quên dùng vải bịt lại khe cửa, kẽ hở này khiến cho khứu giác linh mẫn của xác thối nhận ra mùi của con người. Hắn cầm thiết côn, đi tới cạnh cửa, tiếng phá cửa thật to cùng tiếng gầm rừ trầm thấp truyền từ cửa vào, hắn càng đến gần cửa, tiếng phá cửa càng thêm kịch liệt, dường như thứ gì đó bên ngoài đã ngửi được mùi vị máu tươi trên người hắn. Lâm Thi Vũ trắng bệch cả mặt, nói: "Đệ, đệ định làm gì?" Lâm Siêu thần sắc ngưng trọng, nhìn qua lỗ ngắm trên cửa, lộ ra trước lỗ là khuôn mặt dữ tợn cùng cái miệng đầy máu tươi, vừa nhìn chính là mới xơi tái người. Thấy xung quanh nó không có xác thối khác, Lâm Siêu mới yên tâm hơn, hắn lập tức đi tới bàn trà trước ghế sôpha, khuân vác nó đặt phía sau cửa, để sát vách tường, sau đó nắm chặt thiết côn, tháo chốt móc cửa ra. Grào! Theo chốt cài cửa vừa mở, cửa chống trộm chợt bật tung ra, đập thật mạnh vào bàn trà, lực lượng to lớn đẩy bàn trà dài một thước rộng một thước, cuối cùng mới dừng lại tại vách tường. Xác thối kinh dị bổ lao vào từ ngoài cửa, nước bọt sền sệt chảy qua kẽ răng, muốn tấn công về phía Lâm Siêu, thân thể đột nhiên ngã nhào! Chân của nó vấp phải bàn trà! Lâm Siêu biết rõ, xác thối sơ kỳ trí lực rất thấp, gần bằng trẻ em, chỉ có dục vọng ham ăn, cho nên mới lợi dụng ngay điểm này. Thấy nó bị vấp ngã trên bàn, Lâm Siêu lập tức vung lên thiết côn trong tay, đánh quyết liệt vào đầu lâu của nó! Bang! Bang! Bang! Từng côn từng côn liên tục ra sức nện xuống, con xác thối này muốn ngọ ngoạy đứng dậy, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên, liền bị Lâm Siêu tức tốc đập xuống, tiếng đập trùng trùng điệp điệp lên mặt bàn, làm cho lớp kính thủy tinh mặt ngoài bàn tan nát, mảnh vụn đâm vào trán nó, lẫn lộn cùng máu thịt. Grào! Đầu xác thối này hoàn toàn mất cảm giác đau, cánh tay cào loạn xạ, vô tình quét qua đùi Lâm Siêu, sức mạnh to lớn khiến cho cơ thể Lâm Siêu chao đảo một hồi, nhưng thiết côn trong tay vẫn tiếp tục bổ xuống! Rốp, đầu xác thối ngay lập tức nổ tung, hỗn hợp tương trắng não hồng rơi vãi trên sàn nhà, phối hợp với màu nâu của gỗ nhìn rất nổi bật. Sau khi đầu xác thối nát bấy, nó cuối cùng cũng ngừng cựa quậy. Lâm Siêu dùng túi nilông đen bọc bàn tay lại và mò mẫm trong lồng ngực của nó một hồi nhưng không sờ dính vật gì, hơi thất vọng rút tay về, tiếp đó hắn vứt thi thể của nó ra ngoài cửa, sau cùng thu dọn đống tương não, rồi đổ cùng chỗ với cái xác. Xử lý ổn thỏa mọi chuyện, Lâm Siêu khóa cửa lần nữa, hơn nữa còn lấy vải bố bịt kín khe hở ở viền cửa, đề phòng lũ xác thối lại phát giác hơi người sống ở đây. Lâm Thi Vũ thấy cửa đóng lại, nàng hoàn hồn từ cơn sốc nói: "Thứ vừa… vừa rồi, dường như là Trương thúc thúc hàng xóm, vì sao hắn lại biến thành như vậy, thật sự giống y như zombie trong điện ảnh, thật đáng sợ..." Zombie? Lâm Siêu cảm thấy buồn cười, không thể không nói, thời đại này vô cùng thú vị, loài người ở đây tưởng tượng ra nhiều thứ có vẻ ngoài kì dị, trong đó có film thể loại sinh hóa, tình tiết trong đó quả thật có phần tương tự ngoài đời lúc này, đều do một loại virus thần bí gây ra tận thế. Khác biệt duy nhất, chính là zombie trong film, so sánh với đồ chơi cũng không sai lệch nhiều, động tác chậm chạp không nói, còn không thể tiến hóa, cũng không có trí tuệ, toàn dựa hình dạng ghê tởm để dọa người, chỉ cần vượt qua nỗi sợ, kỳ thật có thể giết chết nó dễ dàng. Mà thực tế lại tàn khốc. Xác thối chân chính có sức mạnh và tốc độ gấp ba người thường, tuy hệ tuần hoàn trong cơ thể bọn nó tê liệt, nhưng virus như chất kích thích, thay đổi tính chất xương cốt, giúp bắp thịt nâng cao thật lớn, người thường bị vồ trúng, căn bản là không thể giãy giụa, chỉ có thể bó tay chịu chết! Hơn nữa, bây giờ là giai đoạn ban đầu, chờ qua thêm một thời gian, virus ẩn núp trong cơ thể bọn chúng sẽ biến chất lần thứ hai, khi đó, lực lượng của bọn chúng lại tăng lên mạnh mẽ, trong số đó có vài đầu xác thối đặc thù tiến hóa sẽ có thêm trí lực đơn giản, chẳng những biết chạy, biết nhảy mà còn biết tránh né chướng ngại vật. Xác thối có trí tuệ và không có trí tuệ, tuyệt đối là hai khái niệm bất đồng! "Vì sao chúng ta không bị lây nhiễm?" Lâm Thi Vũ bỗng nhớ đến vấn đề này, có chút ngạc nhiên hỏi. Lâm Siêu mỉm cười trả lời: "Bị lây nhiễm đa phần là người già và trẻ nhỏ, thanh niên thông thường sẽ có thể lực chống cự, không bị lây bệnh." "Ra là vậy a..." Lâm Thi Vũ tỉnh ngộ, "Sau thực nghiệm lần đó, sức đề kháng thân thể tỷ gia tăng thật to, ít sinh bệnh cảm vặt, tuy cơ thể như trẻ em, nhưng phương diện đề kháng không kém người trưởng thành." Lâm Siêu lúc này đã thoải mái hơn. "Chúng ta nên làm gì đây, hay đợi quân đội đến cứu viện?" Lâm Thi Vũ thắc mắc. Lâm Siêu lắc đầu, quân đội về sau vẫn là tồn tại cường đại như cũ, nhưng thời kỳ đầu vẫn không chiếu cố được tất cả dân chúng, suy cho cùng, thảm họa này mang tính toàn cầu, với lại một chút dấu hiệu, quân đội đồng dạng hỗn loạn không chịu nổi, cần một khoảng thời mới chỉnh đốn ổn định. Mà khi đó, xác thối lại biến chất! "Trong thời gian ngắn, quân đội không rảnh quan tâm đến." Lâm Siêu nhìn ánh mắt nàng, nói : "Chúng ta phải tự lực cánh sinh, số lương thực tại đây, có thể giúp chúng ta sống ít nhất hai tháng."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang