[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Chương 186 : Ngàn vàng mua ngựa.
.
Lựa chọn của nhà họ Phương và nhà họ Quách cố nhiên là từ trên xuống dưới trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Ly Sơn đều nhất trí, ai cũng thật không ngờ, yêu cầu "Vô lý" của Triệu Tự An, đối phương không ngờ đã có đối sách. Tuy rằng phải trả thêm một mảnh đất, hơn nữa phí đất sử dụng cũng phải lùi lại, nhưng mà đàm phán chung quy là có thể tiếp tục. Hơn nữa ai cũng phải thừa nhận, nhà họ Phương và nhà họ Quách cho các hộ gia đình điều kiện tương đối hậu đãi, một đổi một, chỉ tính phí trên diện tích dư thừa, các hộ gia đình chỉ cần trả giá một ít tiền đã có thể rời khỏi nhà trệt rách tung toé ẩm thấp bẩn loạn nhiều năm đến nhà lầu điện nước nhà vệ sinh phòng bếp đầy đủ, chuyện tốt như vậy chỉ sợ là rất nhiều người nằm mơ đều không thể tưởng được .
Không cần phải nói, tin tức đầu tiên khi truyền ra, các hộ gia đình trên hai khu đất này hoan hô vui sướng cỡ nào, đã không biết có bao nhiêu người động tâm tư, ở trong nhà bàn tính. Tuy rằng nói khu đất ở vào cuối quảng trường, theo vị trí địa lý quả thật là có chút chênh lệch, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng là nằm ở trên con đường phồn hoa nhất Ly Sơn kéo dài, hiện giờ khu trung tâm Ly Sơn chiếm diện tích mặt đất cũng là có hạn, đầu phố đến cuối phố, tổng cộng tuy là ba đến năm km, nhưng là đời sau đã có bảy tám trạm giao thông công cộng, còn tính toán gì. Hơn nữa nghe nói đó là một toà nhà sáu tầng nam bắc thông suốt, ở bên trong đó tinh thần thoải mái là điều không cần phải nói. Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu người, bằng nhiều cách, muốn chen vào chia một chén canh.
Còn có các công ty thèm nhỏ dãi công trình này, cũng đều khai thác mối quan hệ để tìm phương pháp, hy vọng có thể sang lại bản hợp đồng này, nếu có thể nhận được, chẳng những kế tiếp có lợi nhuận vào tay, còn có thể tạo lập mối quan hệ cùng nhà họ Quách, vì quy mô các nhà đầu tư Hong Kong sau này vào Phụng Nguyên sẽ nhận được các công trình đặt cơ sở kiên cố. Người có thể nói với người nhà họ Quách không nhiều lắm, nên không ít người đã tìm tới Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận Ly Sơn và nhà họ Phương.
Triệu Tự An ngoài mừng rỡ, cũng không nhịn được lòng có vài phần cảm kích, ông ta cũng hiểu được nhà họ Quách và nhà họ Phương nhượng bộ tương đối lớn, ai cũng hiểu được đạo lý nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Có thêm một tiểu khu, nhà họ Quách và nhà họ Phương công việc sẽ nhiều hơn, áp lực tài chính cũng không ít. Cho nên lúc Tôn Chiếu Luân và Quách Ngọc Thành đề xuất điều kiện mới, tất nhiên là tán thành toàn bộ, hơn nữa diện tích mặt đất được cấp thật ra cũng dư dả. Nếu sau khi xây dựng xong tòa nhà sáu tầng, đến lúc sử dụng đủ để chứa hai lần số lượng hộ gia đình trên mảnh đất ấy.
Mấy người Tôn Chiếu Luân nóng lòng ký tên hợp đồng bắt đầu thi công, dù sao hiện giờ đã là tháng mười, qua một tháng nữa Tần Tây sẽ vào mùa đông, muốn đào đất và vân vân có thể sẽ phiền toái. Triệu Tự An cũng vậy, tự nhận là đã vớ bở, cũng sợ hãi đêm dài lắm mộng, nhà họ Quách và nhà họ Phương sẽ đổi ý, cho nên kế tiếp tiến trình đàm phán rất thuận thuận lợi lợi, rất nhanh chóng trao bản ký kết, chính thức đạt thành hiệp nghị đầu tư.
Vương Chí, Triệu Tự An, các lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cố nhiên là mừng rỡ, vội vội vàng vàng. Phương Minh Viễn trong lòng cũng vui sướng không ngừng. Có thể nói ba khu đất này ở tương lai đều nằm trong khu trung tâm Ly Sơn, ngày sau giá trị đất tăng tự nhiên là không cần nói cũng biết. Chỉ một dự án này, tiền lời mà hắn kiếm được cũng dồi dào.
Vu Thu Hạ sau khi ký kết xong liền dẫn Tình Nhi quay lại Hongkong, ở nơi đó cô còn có rất nhiều việc, còn phải giúp Phương Minh Viễn xem xét chọn người quản lý mới, trại an dưỡng suối nước nóng đã vào giai đoạn hậu kỳ chỉnh trang , nếu mọi việc đều thuận lợi, ở qua Tết Nguyên Đán sẽ chính thức kinh doanh. Việc ở Ly Sơn toàn bộ giao cho Phương Minh Viễn. Lưu Hân cũng như ý nguyện, chiếm được hợp đồng công trình, tuy nhiên trong quá trình này, gọi là mở một đường máu cũng không đủ. Nếu không phải bùa hộ mệnh là công ty công trình trực thuộc bộ Đường sắt, hơn nữa trước đó Tô Ái Quân đã sớm cùng Phương Minh Viễn nói chuyện, khẳng định đã sớm bị đá ra ngoài.
Tháng mười ở Phụng Nguyên, sau giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người không còn là ánh sáng mùa hè khiến cho con người không thể chịu được sức nóng, ấm áp dào dạt, khiến tinh thần uể oải
Phương Bân và Phương Minh Viễn bước chậm trên đường phố Ly Sơn, phía sau, cách chỗ bọn họ năm sáu mét, Trần Trung đi theo, cảnh giác mà nhìn người đi đường qua lại Vệ Hưng Quốc lái xe chậm rãi đi theo sau khoảng mười mét.
Hiện giờ, đội cảnh sát giao thông Ly Sơn ghi nhớ số xe này, sai phạm bình thường cũng không còn bị cảnh sát giao thông phản ứng.
Phương Minh Viễn hai tay để ở trong túi quần, vừa đi vừa đá lon nước Coca Cola không biết ai vứt xuống bên đường, Phương Bân mỉm cười mà nhìn hắn chơi, có lẽ lúc này anh ta có thể xác nhận đứa cháu tài năng của mình vẫn là một thiếu niên. Tuy nhiên hiện giờ Phương Minh Viễn đã cao hơn đám bạn cùng tuổi một cái đầu, giống thiếu niên đã mười lăm mười sáu tuổi.
- Chú út, chú biết không? Vào những năm cuối thế kỷ, Coca Cola bắt đầu sản xuất ở thành phố Thượng Hải, lúc ấy tên tiếng Trung là "Châm châm gặm sáp" có thể nghĩ tình trạng tiêu thụ loại đồ uống này là phi thường kém. Vì thế nghiệp vụ chuyên môn phụ trách thương hiệu của công ty ở hải ngoại công khai đăng báo treo giải thưởng trưng cầu tên dịch. Lúc ấy một vị giáo sư Thượng Hải đang ở Anh quốc được chọn.
- Bốn chữ Coca Cola đánh bại tất cả, được những người già dặn kinh nghiệm khen ngợi, trở thành câu biên dịch kinh điển. Coca Cola, vẫn được cho rằng là tên thương hiệu quảng cáo giới thiệu mình tốt nhất. Chẳng những duy trì âm tiếng Anh, so với tiếng Anh càng có ngụ ý. Một điểm mấu chốt là bất kể văn bản hay là miệng đều dễ dàng truyền tụng.
Phương Minh Viễn một cước đá lon nước vào đống rác nói.
- Châm châm gặm sáp?
Phương Bân khó tin kêu lên, châm có thể là ếch, cũng có thể là con cóc, không liên quan gì đến sáp, đồ uống nếu có tên như vậy có thể tồn tại ở thi trường tiêu thụ Trung Quốc mới là lạ.
- Dạ, nghe có chút không thể tin nổi.
Phương Minh Viễn hiểu tâm tình Phương Bân, đời trước khi hắn thấy tin tức này, cũng là cảm thấy lúc ấy người phiên dịch khẳng định là nước vào đầu óc, sao lại nghĩ đến tên gọi như vậy. Như thế sao có khả năng kích thích người trong nước mua, có chết cũng phải lẽ thôi.
- Không thể tin nổi.
Phương Bân liên tục lắc đầu. Thương hiệu Coca Cola này anh ta cũng không xa lạ, cũng có uống qua, tuy rằng anh ta cảm thấy hương vị này có chút là lạ, nhưng cũng biết thứ này hiện tại cũng tương đối được giới trẻ hoan nghênh.
- Bởi vậy có thể thấy được, tiêu chuẩn quảng cáo theo góc độ nào đó có thể quyết định sinh tử của một công ty. Mặc dù là nhãn hiệu lâu đời của công ty ngoại quốc cũng không ngoại lệ.
Phương Minh Viễn nhẹ giọng mà thở dài, mấy ngày này hắn đã nghĩ tới lời nói của ông Quách vô số lần. Hắn cũng hiểu được một thương nhân không có khả năng cứng cỏi đều đặt chỉ đứng ở giữa, nhưng hiện giờ Trung Quốc, các ngành đều hái ra tiền, chỉ cần bước vào chính là có cơ hội lớn, nếu có thể chiếm cứ địa vị hàng đầu, thì phải là mười mấy năm thậm chí còn vài chục năm huy hoàng. Hắn biết rõ mục tiêu của chính mình, nhưng để đạt thành mục tiêu này, giai đoạn đầu cũng không thể bỏ qua từng cơ hội kiếm tiền. Nếu không ngày sau hắn lấy gì cạnh tranh với công ty đa quốc gia đã phát triển hơn mười năm thậm chí còn là trăm năm?
Nhưng đối với hắn trước mắt mà nói, tài chính và nhân tài là hai tấm ván gỗ ngắn nhất, mặc dù là hắn người biết trước, không có nhân tài thích hợp triển khai hoạt động cũng không tốt! Chính hắn lại là một nhà lý luận thuần túy, chỉ huy dứt khoát không có vấn đề, nhưng nếu là khiến hắn tự mình đi thao tác, chỉ sợ cũng không bằng cả chú út hắn.
- Chú út, chú cứ để quán ăn nhà họ Phương đấy đi, đến đây cùng Giám đốc Tôn, Giám đốc Quách cùng lo liệu nơi này.
Phương Minh Viễn lại một lần nữa tiếc là trong nhà thật sự là không có ai, cha mẹ hắn thì không thể trông cậy vào, dượng ngồi ở cơ quan càng cảm thấy hứng thú hơn. Dù sao trong nhà chia hoa hồng cũng đủ bọn họ hằng ngày chi tiêu, thật sự có thể chống đỡ chỉ có chính mình và chú út.
- Như thế không thành vấn đề, nhưng tiệm cơm kia giao cho ai?
Phương Bân không chút do dự nói. Đối với "Mệnh lệnh" cháu mình, anh ta hiện tại đã phục tùng vô điều kiện . Hơn nữa luôn hạn chế ở tiệm cơm, anh ta là đàn ông, thời gian đầu cũng không phiền chán, nhưng quán ăn nhà họ Phương hiện giờ cũng không phải giống như lúc trước, chỉ có ở thị trấn Hải Trang và huyện Bình Xuyên hai nơi, từ sau phong trào tranh mua qua đi, siêu thị Carrefour còn quay lại chiếm dụng tài chính, Phương Bân tích cực ra trận hiện giờ ở thành phố Duy Nam, thành phố Phụng Nguyên cũng có chi nhánh quán ăn nhà họ Phương, đang chuẩn bị trang hoàng để khai trương, trễ nhất trước Tết Nguyên Đán đã có thể khai trương. Như vậy tính ra, quán ăn nhà họ Phương cũng là công ty gia đình có được sáu cửa hàng mặt tiền, ở tỉnh Tần Tây ngành tư doanh ăn uống, coi như là công ty gia đình không nhỏ. Mà trọng yếu nhất là, người sáng suốt đều hiểu được quán ăn nhà họ Phương ngày sau tiềm lực phát triển không thể hạn lượng! Đừng nhìn các chi nhánh đã mở, thư mời trong tay Phương Bân đến từ các nơi ở Tần Tây đã không dưới mười cái.
- Đăng quảng cáo thông báo tuyển dụng lương cao, lương một năm khoảng mười hai ngàn đi.
Phương Minh Viễn cũng muốn bỏ ngàn vàng mua ngựa, hấp dẫn sự chú ý của nhân tài, chiêu thức ấy kiếp trước nổi danh nhất.
- Mười hai ngàn!
Phương Bân gào to líu lưỡi không nói nên lời, tiền lương một ngàn tệ ở Tần Tây năm 88 tuyệt đối là lương cao, người Phụng Nguyên bình thường lương ba trăm tệ đã xem như không tồi. Trong đó còn phải bao gồm một ít phúc lợi và thu nhập chất xám, quang minh chính đại tháng lương được một ngàn, có thể so sánh với lãnh đạo cao cấp của Uỷ ban nhân dân tỉnh.
- Cuối năm tiền thưởng tính riêng! Cam đoan không thua kém hai tháng tiền lương!
Phương Minh Viễn lại nói thêm. Phương Bân không phải người ngốc, trải qua vài năm trên thương trường, vừa mới rồi Phương Minh Viễn lại chuyện quảng cáo với anh ta, vậy còn có thể không rõ cháu mình tính toán gì sao.
- Tốt, không thành vấn đề. Chú quay về tìm Nhật Báo Tần Tây hỏi thăm.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới trước một ngôi nhà đã di dời, bức tranh sơn nước thật to trên tường giáp mặt đường viết chữ "Hủy đi".
- Chính là nơi này?
Phương Bân là lần đầu tiên đến nơi này khảo sát.
- Chính là nơi này, nơi này toàn bộ phải dỡ xuống, siêu thị Carrefour xây dựng ở đây. Bên kia, cách khoảng hai ba trăm mét, một căn phòng ở tương đối chính quy, hơn nữa, nơi học viện cũ này, định sửa lại thành khách sạn.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, nhìn một mảnh đất tương lai thuộc về chính mình, trong lòng cũng không nhịn được có chút kích động.
- A?
Đột nhiên từ con đường nhỏ trong khu nhà trệt mười mấy người dũng mãnh tiến ra, vài chàng trai ở giữa còn nâng cái giường, bên cạnh còn có vài nam nữ trung niên hoảng loạn nhìn về phía đường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện