[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Chương 184 : Tranh chấp
.
Triệu Tự An có chút bất an. Ngay tại buổi chiều đàm phán, hai bên đã không thống nhất về việc sắp xếp chỗ ở của cư dân hai khu vực đó. Triệu Tự An là Chủ tịch quận, tự nhiên biết tình huống cụ thể trong khu. Các hộ gia đình ở đây, tuyệt đại đa số đều là nhóm công nhân viên chức xí nghiệp quốc doanh, còn có Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, mà khu tài chính gần mấy năm qua có thể nói đều là thu không bằng chi, hàng năm phúc lợi ít đến đáng thương, giống như muối bỏ biển, căn bản không có tác dụng gì. Về phần doanh nghiệp nhà nước trong khu này, cũng hơn phân nửa lâm vào khốn cảnh thua lỗ, phòng phúc lợi phân phối, gần mấy năm qua cũng lâm vào trạng thái trì trệ. Tuy rằng nói, trong phong trào tranh mua, khiến tài chính của họ có điều cải thiện, nhưng trong lòng Triệu Tự An hiểu rõ, đó chỉ là những tia sáng cuối cùng thôi. Nếu xí nghiệp không thể nắm bắt lấy cơ hội, tiến hành cải tạo sản nghiệp. Như vậy cái mũ thua lỗ rất nhanh sẽ đội lên một lần nữa. Tình hình ở đây, Triệu Tự An không hy vọng cũng không đề nghị bọn họ đem tiền dùng làm phúc lợi cho công nhân viên chức, sau đó lại miệng ăn núi lở, chờ trong khu cứu tế.
Cho nên, nói một câu, trong khu cũng thế, doanh nghiệp nhà nước cũng thế, đích thật là không có nhà để an trí các hộ gia đình.
Nói như thế, trong khu tình hình thực tế cũng đích thật là như vậy. Nhưng, nhưng nếu vì vậy, mà khiến nhà họ Quách và nhà họ Phương bỏ đầu tư, Triệu Tự An cũng hiểu được hậu quả là gì. Nhiệm vụ chính trị! Nhiệm vụ chính trị! Chuyện gì một khi nhắc tới chính trị, phí tổn sẽ quan trọng nhất, thậm chí không kiếm tiền hay không đều không quan trọng! Quan trọng là ... phải hoàn thành nhiệm vụ!
Triệu Tự An cũng chỉ có thể gởi gắm hy vọng vào nhà họ Quách và nhà họ Phương mong họ có thể thông cảm điểm khó xử của mình, mà nhượng bộ một ít. Có thể vì những người này sẽ bồi thường thêm một ít. Nhưng ông ta cũng hiểu được, nếu nhà họ Quách và nhà họ Phương nhất định không đồng ý, ông ta cũng không có nhiều đường sống để lựa chọn.
"Theo biểu hiện của nhà họ Phương trong phong trào tranh mua, có lẽ cũng không phải loại thương nhân bất nhân, nhà họ Quách ở Hongkong danh tiếng cũng không xấu.” Triệu Tự An lắc lắc đầu, ngoài tự an ủi mình thì không biết nói thêm gì nữa. Bản chất thương gia là trục lợi, muốn làm cho bọn họ đột nhiên có thiện tâm sao dễ dàng như vậy. Nhà họ Phương ở trong phong trào tranh mua, vì huyện Bình Xuyên ổn định giá hàng mà phải trả giá lớn, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cụ thể còn chưa thưởng xong, nay phải yêu cầu người ta lại ở Ly Sơn chịu thiệt một lần nữa, nếu thực là như thế này, chỉ sợ dân chúng đến là sẽ cảm thấy chính phủ khinh người quá đáng, không làm nổi người tốt, làm một lần người tốt sẽ cả đời phải gánh nặng.
Triệu Tự An trong lòng đang tính toán, trong khu còn có chỗ nào bồi thường một ít cho nhà họ Quách và nhà họ Phương. Nếu có thì cũng đủ lực hấp dẫn, tin rằng thuyết phục bọn họ trợ giúp trong khu giải quyết việc này cũng dễ dàng hơn.
- Cạch!
Ngay tại lúc gã khổ sở suy nghĩ hết sức, cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy mở ra. Triệu Tự An ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Chí vẻ mặt giận dữ đang đi đến.
Vương Chí cũng là vừa mới biết được nội dung đàm phán. Khi ông ta nghe nói đàm phán bởi vì không thể sắp sếp chỗ ở cho hộ gia đình trên hai khối đất mà bị bỏ dở, lập tức nổi giận.
Chính mình đã làm ra nhượng bộ, có thể nói đã đem thành tích chói lọi nhất tặng cho Triệu Tự An. Triệu Tự An lại vì chuyện này cùng nhà họ Quách giằng co không rõ, hiển nhiên là không phân chuyện nặng nhẹ.
Nhà họ Quách đầu tư là một khối thịt béo, bởi vì ý tứ chính trị hàm súc, lại là một khối thịt béo ngon mê người, người muốn ăn một miếng ở tỉnh Tần Tây, ở thành phố Phụng Nguyên thật không ít. Ít nhất Vương Chí biết hiện tại, ở thành phố, vài vị lãnh đạo khu khác xin ý kiến Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận phê bình ở tính toán thế nào để có thể đem dự án này đầu tư kéo đến khu của mình. Tuy nhiên do áp lực của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, bọn họ cũng không dám manh động. Nếu một khi tin tức đàm phán vỡ tan lan truyền đi ra ngoài, những người này tuyệt đối sẽ giống như mèo nghe mùi mỡ, lập tức tới Ly Sơn, lấy điều kiện ưu đãi hơn lôi kéo nhà họ Quách đầu tư vào khu của họ. Đến lúc đó, tổn thất của mình không chỉ có là một cơ hội phát triển kinh tế của khu mà tất nhiên trong mắt lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ có từ kém năng lực, điều đó cũng có nghĩa là mình không còn hy vọng lên chức lên chức. Kết quả như vậy, đối với khát vọng tiến bộ trên con đường làm quan của Vương Chí mà nói tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
- Chủ tịch quận Triệu, nghe nói đàm phán đã bế tắc. Là như thế này sao?
Vương Chí đi thẳng vào vấn đề, gã thậm chí còn lười không muốn nghe Triệu Tự An nói thêm cái gì.
Triệu Tự An đứng dậy, vội vàng nhường chỗ ngồi nói:
- Bí thư Vương, tôi đang muốn tìm anh để báo cáo tình hình, mà anh đã đến rồi. Mời anh ngồi!
Vương Chí phủ đầu một hơi, ngồi xuống ghế, có thư ký đi lên rót cho hai người tách trà.
-Vương bí thư, đàm phán hơi bế tắc. Vấn đề mấu chốt ở chỗ nhà họ Quách và nhà họ Phương chọn hai khối đất có nhiều hộ gia đình, khu chúng ta mấy năm qua tài chính vẫn căng thẳng. Hiệu quả và lợi ích kinh tế của các xí nghiệp cũng vẫn đình trệ. Phòng phúc lợi thành phố chỉ có thể giải quyết một chút. Phiền toái nhất là nhu cầu được ở đàng hoàng, cho dù ta có lòng giải quyết nhưng trong tay căn bản là không có nhà dự trữ. Mà hai khối đất này có mấy trăm hộ gia đình, số lượng lớn như vậy, trong khu thật sự là không có khả năng giải quyết.
Triệu Tự An bình tâm tĩnh khí nói.
-Trong khu có khó khăn này là thật, nhưng anh cũng không thể nghĩ đem khó khăn giao cho nhà họ Quách và nhà họ Phương. Vấn đề nhà ở cho vài trăm hộ, chính phủ còn giải quyết không được, người ta có thể dễ dàng giải quyết sao? Hơn nữa tin này nếu lan truyền đi ra ngoài, uy tín Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận sẽ bị đả kích, anh có nghĩ tới không? Thương nhân đầu tư bản chất là trục lợi, ccòn anh phải vì nhân dân phục vụ, ít nhất cũng phải có tiền lương nuôi sống gia đình, anh vốn không có tính toán, cứ như vậy, người ta sẽ gia tăng phí tổn đến bao nhiêu? Nếu nói nhà họ Quách và nhà họ Phương bởi vậy mà bỏ đầu tư cho Ly Sơn, tôi nói cho anh biết các khu khác trong thành phố có khi là ước gì như thế!
Vương Chí vẻ mặt mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu không vì lúc trước đắc tội với Phương Minh Viễn, ông ta thật muốn đem Triệu Tự An một cước đá văng ra, tự mình ra trận.
- Tôi cũng không đem vấn đề này giao cho nhà họ Quách đi giải quyết toàn bộ, chỉ có điều hy vọng bọn họ có thể giúp trong khu.
Triệu Tự An giải thích nói.
- Giúp? Giúp như thế nào? Tôi nói anh, nhà họ Quách đó là nhà quyền quý ở Hongkong, dậm chân một cái bốn phía run rẩy. Lực ảnh hưởng lan đến Đông Nam Á, nếu nói bọn họ có ý kiến gì với Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận về Ly Sơn chúng ta, lan truyền đến Hongkong, công tác thu hút đầu tư ngày sau còn làm như thế nào? Nếu bởi vậy ảnh hưởng công tác của thành phố, anh và tôi đều gánh vác không nổi! Gánh vác không nổi!
Vương Chí căn bản là không nghe ông ta giải thích, tiếp tục rít gào.
Ngoài cửa thư ký của Triệu Tự An tuy rằng không nghe rõ lắm bên trong nói gì, nhưng loáng thoáng lại có thể nghe được tiếng gầm gừ của Vương Chí, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng. Nhân vật số một số hai trong khu là muốn đem mâu thuẫn công khai hóa sao? Thân là thư ký của Triêu Tự An đương nhiên biết Vương Chí và Triệu Tự An quan niệm chính trị bất đồng, nhưng từ trước tới nay, Triệu Tự An và Vương Chí còn có thể vẫn duy trì vẻ hòa hợp bên ngoài, nay là vì cái gì, hai người phải xé rách mặt ?
Triệu Tự An đau đầu với thái độ hung dữ của Vương Chí, gã thật không ngờ, Vương Chí tích tình kích động như vậy. Gã nhíu nhíu mày nói:
- Bí thư Vương, xin ngài nghe tôi nói xong có được không?
Vương Chí thở phì phì mà đóng chặt miệng. Tuy rằng ông ta là Bí thư Quận ủy, nhân vật số một Ly Sơn, nhưng không mạnh mẽ, cứng rắn đến nỗi có thể khiến Chủ tịch quận không thể nói được.
-Trước tiên, tôi cũng không có định đem chuyện này hoàn toàn mà giao cho nhà họ Quách, lúc đàm phán tôi cũng cũng không có nhấn mạnh điểm này, nhà họ Quách cũng không vì vậy mà phẩy tay áo bỏ đi; thứ hai, nếu là đàm phán, thì phải là cả hai bên liệt kê ra yêu cầu chính mình, mọi người cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, sau đó đi từng bước một mà đạt thành nhận thức chung, cũng không phải đối phương nói cái gì, chúng ta đáp ứng cái đó, nếu không đây không phải là đàm phán. Đó là ký tên trên hiệp ước chiến bại!
Trong lòng Vương Chí lập tức cuộn lên giận dữ. Họ Triệu ngươi đây là ý tứ gì, quanh co mắng ta là quân bán nước phải không.
- Thứ ba, nhà họ Quách trợ giúp trong khu giải quyết vấn đề này, trong khu cũng không tính toán bạc đãi bọn họ, tôi không phải đang suy xét có nên bù lại một chút phí tổn ở địa phương khác cho bọn họ sao?
- Còn có thể ở địa phương nào bù lại? Thu nhập từ thuế sao? Đã theo chính sách quốc gia xuống, thực hành một năm miễn thuế với bọn họ, hai năm giảm phân nửa, về chuyện giảm miễn, đừng nói trung ương nơi đó không qua được. Chính là ở thành phố cũng không có khả năng đáp ứng.
Vương Chí tức giận phản bác. Ở thành phố làm đến nước này, đã không dễ. Nơi này dù sao cũng là thành phố Phụng Nguyên, không phải là nơi khỉ ho cò gáy, làm quá mức, bọn họ làm sẽ không có cách giải thích với lãnh đạo. Hơn nữa tài chính trong khu này vài năm nay liên tục căng thẳng, thu hút đầu tư trước mắt là vì cái gì, không phải để kinh tế địa phương sống lại, nâng cao thu nhập tài chính của chính phủ sao. Lại giảm miễn đi nữa, chỉ sợ tiếp theo Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng không còn thu được bao nhiêu tiền thuế. Vương Chí tuy rằng là người chẳng sau khi chết gặp phải địa ngục, nhưng cũng phải suy xét đến làm như vậy có ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của ông ta hay không.
Triệu Tự An đau đầu nhắm mắt, Vương Chí nếu nói chuyện với mình kiểu này thì thật là không có cách nào nói nữa.
- Nói tóm lại, chuyện này trước mắt còn đang đàm phán, chưa thể định đoạt, không ai có thể nói đàm phán đã thất bại. Nếu nói cuối cùng không có lựa chọn, tôi sẽ đồng ý do khu đến giải quyết vấn đề chỗ ở của các hộ gia đình nơi đó. Như vậy có được không? Vương bí thư?
Triệu Tự An lạnh lùng nói
- Nếu Vương bí thư vẫn đang cảm thấy không hài lòng, như vậy tôi liền kiếm người tài từ Quận ủy đến tiến hành đàm phán lần này, như thế nào?
Vương Chí nhìn Triệu Tự An sau một lúc lâu, cười lạnh đứng dậy nói:
-Nếu nói đàm phán thất bại, anh chính là tội nhân của Ly Sơn, tội nhân của thành phố Phụng Nguyên. Tôi lại muốn thấy anh đến lúc đó xong việc như thế nào! Sự tình hôm nay tôi sẽ báo cáo với thành phố! Tự anh xem cách giải quyết đi!
Dứt lời, Vương Chí nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện