[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Chương 183 : Có đạo lý thì giữ lấy
.
- Heo cái mũi của mày có hai cái lỗ, có phải bị cảm không mà cứ chảy nước mũi. Heo, mày có mắt tối đen như mực nha nhìn hoài nhìn hoài cũng không thấy gì…
- Đầu heo não heo thân heo cái đuôi heo. Là em bé chưa bao giờ kén ăn, mỗi ngày ngủ đến sáng sau khi nắng lên ba sào. Cũng không đánh răng cũng không đánh nhau…
Xem Phương Minh Viễn ở đó dạy con gái ca hát, Vu Thu Hạ ngồi ở trước cửa sổ, khóe môi duyên dáng mỉm cười động lòng người, hiện tại nàng không nghi ngờ Phương Minh Viễn có khả năng âm nhạc thiên phú, bài hát “cười đắc ý” làm cô giạt mình còn chưa bỏ qua, một « bài ca của heo » lại xuất hiện ngang hông, quả thực làm nàng lúc ấy nghe xong cười đến eo thẳng không dậy nổi. Con gái càng lại ưa thích vô cùng. Muốn hắn dạy không thể. Cũng không biết thằng nhóc này nghĩ như thế nào, không ngờ có thể biên ra ca từ như vậy.
- Heo cái mũi của mày có hai cái lỗ, có phải bị cảm không mà cứ chảy nước mũi. Heo, mày có mắt tối đen như mực nha nhìn hoài nhìn hoài cũng không thấy gì… Đầu heo não heo thân heo cái đuôi heo. Là em bé chưa bao giờ kén ăn, mỗi ngày ngủ đến sáng sau khi nắng lên ba sào.
. Âm thanh trẻ con của Tình Nhi và tiếng ca của Phương Minh Viễn cứ quanh quẩn trong phòng sánh đôi với nhau rất thú vị.
- Cũng không..
- Cũng không đánh răng cũng không đánh nhau.
Nhìn bộ dáng mắc kẹt của Tình Nhi, Phương Minh Viễn hiểu ý mà tiếp tục nhắc.
- Cũng không đánh răng cũng không đánh nhau.
Tình Nhi hát xong rồi, quay đầu nhìn Vu Thu Hạ
- Mẹ, có hay không?
- Mẹ, vậy khi quay về nhà chúng ta nuôi heo nha!
Tình Nhi sôi nổi, còn ở trước mặt Vu Thu Hạ, ôm chân của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong mà nói.
- Phương Minh Viễn. Thật lâu, Vu Thu Hạ mới thét to, còn Phương Minh Viễn trong thời gian nàng bị bất ngờ đã lánh đi ra ngoài, đứng ở trong nội viện cất tiếng cười to.
- Cậu Phương chuyện gì cao hứng như vậy?
Theo sau hòn non bộ, Quách Ngọc Thành cùng Tôn Chiếu Luân bước ra, nhìn thấy Phương Minh Viễn tại trong nội viện cười to, không khỏi kinh ngạc nói.
¬- Ha ha, Tình Nhi nói lời trẻ con không sợ gì cả. Thế nào, nói được kết quả gì chưa?
Phương Minh Viễn lúc này mới cố nén cười nói. Bọn hắn đã ở lại tại đây ba ngày, việc đàm phán cùng Triệu Tự An tự nhiên là giao cho Quách Ngọc Thành cùng Tôn Chiếu Luân.
- Có chút thành quả, đây không phải nên tới tìm phu nhân cùng cậu Phương báo cáo sao.
Quách Ngọc thành mỉm cười nói. Anh ta đã biết, mình sau khi khai trương trại an dưỡng suối nước nóng vẫn sẽ ở lại Phụng Nguyên, một mặt là phụ trách nghiệp vụ tại đây, mặt khác cũng là trợ giúp Phương Minh Viễn triển khai, mở rộng nghiệp vụ mới tại Ly Sơn. Vu Thu Hạ suy xét thấy Quách Ngọc Thành cùng Phương Minh Viễn cũng coi như quen thuộc, hơn nữa xem ra hai người quan hệ cũng không tồi, đổi lại những người khác đến, còn cần một lần nữa thích nghi, không đơn giản bằng để cho Quách Ngọc Thành tiếp tục ở lại. Quách Ngọc thành tất nhiên cũng vui mừng ra mặt. Ở Hongkong, anh ta bất quá là nhân viên bên ngoài nhà họ Quách sao có thể so với ở việc nở mày nở mặt ở Phụng Nguyên.
- Mọi người vào trong hãy nói.
Từ trong phòng truyền đến thanh âm Vu Thu Hạ.
Vu Thu Hạ ôm Tình nhi, trợn mắt nhìn Phương Minh Viễn, nhưng Quách Ngọc Thành và Tôn Chiếu Luân ở đây, cô cũng không thể vì sự tình vừa rồi mà hỏi tội Phương Minh Viễn, chỉ có điều đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy tính sát thương, Phương Minh Viễn căn bản là không thèm để ý.
- Chúng tôi đã cùng Chủ tịch quận Triệu trên cơ bản đã nhất trí, chúng ta đầu tư được hưởng ưu đãi của chính phủ Trung Quốc với các công ty liên doanh. Đồng thời thành phố Phụng Nguyên và Ly Sơn lại tặng kèm một năm miễn thuế, ưu đãi hai năm giảm phân nửa. Bây giờ chỉ còn vấn đề chưa thể xác định chính là tuyển chọn địa điểm khách sạn và siêu thị Carrefour. Vấn đề này Chủ tịch quận Triệu cung cấp cho chúng ta mấy địa điểm, chúng tôi có chút khó có thể quyết đoán, cho nên muốn phu nhân và cậu Phương nhìn xem nơi nào thích hợp.
Quách Ngọc Thành cung kính nói.
Trải qua hai ngày này khảo sát, kiến trúc hiện có của đường phố Ly Sơn cũng không thích hợp làm mặt tiền cửa hàng siêu thị Carrefour. Hiện nay, tài chính của Phương Minh Viễn đã dồi dào, hơn nữa hiện giờ đất Ly Sơn mặc dù là ở khu trung tâm, cũng dễ dàng có được, tất nhiên là hy vọng có thể chọn chỗ tốt chứ không dùng kho hàng cải tạo, coi như là ở Phụng Nguyên nổ phát súng đầu tiên cho thương hiệu của mình. Cho nên cần phải tính đến lâu dài. Về phần địa điểm khách sạn, Vu Thu Hạ và hắn hai ngày nay cũng có mục tiêu.
Vu Thu Hạ tùy ý mà lật xem tư liệu Quách Ngọc Thành đưa tới, thuận miệng hỏi:
- Mấy địa điểm này có ưu khuyết điểm gì, sao lại làm cho hai người đều khó có thể lựa chọn?
- Phu nhân, cô xem này.
Tôn Chiếu Luân rút ra một tờ trong tài liệu, đưa cho Vu Thu Hạ nói
- Nơi này ở phố Tân Kiều, cách phố Tần Lăng và phố Ly Sơn, phố Hoa Thanh không xa lắm. Nơi này có một nhà máy máy móc linh kiện Ly Sơn. Có diện tích cũng đủ dùng cho siêu thị Carrefour, Chủ tịch quận Triệu hứa hẹn nếu chúng ta lựa chọn nơi đó, sẽ dời nhà máy máy móc linh kiện đến địa phương khác, nếu chúng ta lựa chọn nơi này, phí tổn không thể nghi ngờ là thấp nhất, nhưng suy xét đến vị trí và vấn đề giao thông, tôi cũng không có khuynh hướng chọn nơi này.
Vu Thu Hạ khẽ gật gật đầu, nhìn thoáng qua Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn chỉ cười nói
- Chị Thu Hạ tầm mắt rộng lớn em, giúp em quyết định cũng tốt.
- Chị thật ra hy vọng mua đất ở phố Tần Lăng để xây dựng chi nhánh. Đây là phố chính của Ly Sơn, cho dù đi đâu cũng phải đi qua đường này, hơn nữa không chỉ có người dân Ly Sơn, ở đây cũng có rất nhiều du khách nước ngoài. như vậy có thể bảo đảm đượng lượng khách của chúng ta. Hơn nữa tôi nghe Giám đốc Quách nói, phu nhân và cậu Phương lựa chọn địa điểm khách sạn cũng ở gần nơi này?
Tôn Chiếu Luân lại rút ra một tờ tư liệu đưa cho Vu Thu Hạ.
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Quả nhiên nơi này vô cùng gần chỗ địa điểm khách sạn bọn họ tuyển chọn.
- Nhưng nơi này là khu dân cư Ly Sơn, đa số là nhà trệt. Nếu nói chọn nơi này, như vậy như thế nào giải quyết vấn đề chỗ ở cho những người này là điểm rối rắm lớn nhất giữa hai bên. Nếu nói chúng ta chọn nơi này, như vậy phải giải quyết vấn đề nhà ở của những người này. Chủ tịch quận Triệu thái độ rất kiên quyết, cho dù là nhà bọn họ đơn độc hay nằm trong khu dân cư đều không có dư nhà và dư tiền đến giải quyết. Nói cách khác, chúng ta không chỉ có phải trả tiền đất, mà còn phải giúp những người này giải quyết nhà ở mới được.
Tôn Chiếu Luân chỉ vào tư liệu nói
- Cứ như vậy, phí tổn của chúng ta sẽ tăng.
Vu Thu Hạ trầm ngâm sau một lúc lâu, thương nhân đầu tư tự nhiên là vì cầu lợi, tuy rằng nói không mua bán vô lương tâm, nhưng cũng muốn dùng hết khả năng theo đuổi lợi nhuận. Chính như theo lời Tôn Chiếu Luân, nếu nói gánh vác vấn đề nhà ở những người này, tiền vốn không thể nghi ngờ sẽ tăng lên. Nhưng vị trí này cũng là tương đối tốt, đứng ở góc độ cao bảo đảm lưu lượng khách và ngạch buôn bán ngày sau của siêu thị Carrefour . Giữa hai bên, lấy hay bỏ, lại là có chút khó có thể quyết đoán.
- Phu nhân, tuyển chọn địa điểm khách sạn cũng là như thế, chúng ta có ý địnhxây dựng ở vùng ngoại thành. Đất thì dễ có, nhưng là nếu như nói muốn xây dựng trên hai khu nhà trệt ở đây, cũng cò nghĩa là phải giúp giải quyết vấn đề nhà ở của những người này. Theo tôi thấy, chủ tịch quận Triệu là thà nhượng bộ ở mặt khác, cũng không chừa nơi nào sắp xếp cho những người này.
Quách Ngọc Thành ở một bên bổ sung nói.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, quả nhiên là không ngoài sở liệu của hắn, tình huống này kỳ thật hắn trước đó đã nghĩ tới.
Trung Quốc năm 88, thị trường nhà cửa gần như là có thể xem nhẹ, bất kể mọi người muốn giải quyết vấn đề nhà ở đều dựa vào đơn vị. Hơn nữa nhà ít người nhiều, các lãnh đạo đơn vị căn bản là không có dư phòng. Hơn nữa loại chuyện này dính líu đến nhiều đơn vị. Chính là trong khu muốn giải quyết, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
- Cậu Phương xem ra đã là định liệu trước?
Tôn Chiếu Luân giương mắt nhìn đến Phương Minh Viễn khóe miệng mỉm cười, bỏ tư liệu xuống cười nói.
Phương Minh Viễn tìm bản đồ đường phố Ly Sơn trong tài liệu, đặt ở trên bàn. chỉ vào, nói:
- Thật ra về địa điểm mà nói, tôi còn là có khuynh hướng đem siêu thị Carrefour và khách sạn đặt ở chủ yếu trên ba con đường này, trước mắt vấn đề chủ yếu là ở chỗ chúng ta phải chiếm nơi này, nhất định phải giải quyết vấn đề nhà ở cư dân nơi này, trong khu hiện giờ là vô lực cũng không thể giải quyết, chỉ có thể nghĩ biện pháp giao cho chúng ta. Mà chúng ta nếu là phải giải quyết vấn đề nhà ở cho những người này, lại sẽ khiến chúng ta tăng phí tổn lên rất lớn, nhưng không chọn nơi này, lại sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích của chúng ta ngày sau, cho nên vấn đề mấu chốt chính là thế nào an trí cư dân nơi này.
Triệu Tự An cũng là cái lãnh đạo yêu dân. Trong đời trước, vì thu hút đầu tư, việc xâm chiếm đất dân chúng, cưỡng bức giải phóng mặt bằng quả thực là quá nhiều. Vì giải phóng mặt bằng, các loại thủ đoạn đê tiện hạ lưu giống như xã hội đen không chỗ nào không cần, không biết có bao nhiêu dân chúng trôi giạt khắp nơi, thậm chí còn vì thế đã mất cả tính mạng. Kiếp trước Phương Minh Viễn mỗi khi nhìn đến tin tức như thế, đều bọn hận đến nghiến răng nghiến lợi bọn quan viên tham lam mà lại chẳng biết xấu hổ. Hiện giờ chính mình đứng ở trên lập trường khai thương, lại phải làm như thế nào?
Phương Minh Viễn tin tưởng, chỉ cần chính mình giữ vững hai khu này và từ chối công tác phụ trách an trí bình dân, nếu không sẽ từ chối đầu tư, Ủy ban nhân dân quận Ly Sơn cuối cùng cũng chỉ có con đường thỏa hiệp. Triệu Tự An mặc dù là phản đối nữa, cuối cùng cũng sẽ khuất phục áp lực quan trên. Loại chuyện này, ở kiếp trước hắn ở trên mạng nhìn thấy rất nhiều, số ít cán bộ không phù hợp, tự nhiên sẽ bị thượng cấp điều chuyển ngang hoặc là cho đông lạnh luôn, thay thế bằng người biết nghe lời.
Ánh mắt Phương Minh Viễn dõi theo ba con đường đến điểm cuối:
- Giám đốc Tôn, Giám đốc Quách, nếu nói chúng ta muốn một khu trong này, ý trong khu giải quyết ra sao?
- Đồng ý, sao lại không đồng ý?
Quách Ngọc Thành kỳ quái nói
- Nhưng là chúng ta phải tới nơi đó làm gì? Vị trí rất tệ.
Phương Minh Viễn mỉm cười, lấy tay điểm chỉ vào nơi đó nói
- Đồng ý là tốt rồi! Ngày mai, các anh ra điều kiện với người trong khu, chúng ta phụ trách an bài cư dân nơi đó cũng có thể, nhưng phải phê chuẩn cho chúng ta một mảnh xây dựng mà dùng ở đây. Nơi này, chúng ta sẽ xâu một tòa lầu sáu tầng, cư dân trong vùng bị giải tỏa đều có thể lấy diện tích nhà trệt bọn họ hiện tại đổi thành trong một căn trong khu lầu này, diện tích hạn định cao nhất là sáu mươi mét vuông, nhà nghèo hơn thì ba bốn mươi mét vuông. Dựa vào sự chênh lệch diện tích mà tính giá cả. Anh nói những người ở nhà trệt này có đồng ý dời hay không?
Vây thì còn nói gì nữa, một đổi một mà. Từ nhà trệt đến nhà lầu, chỉ lấy phí tổn giá cả trên diện tích dư ra, không muốn mới là thằng ngốc. Nhưng cứ như vậy, giá thành của chúng ta cũng không thấp đâu.
Quách Ngọc Thành tính toán sau một lúc lâu nói.
- Vậy phải xem chúng ta tranh thủ được mảnh đất thế nào, nếu an trí xong cho cư dân hai khu này, còn có thể dư đi ra một phần bán ra bên ngoài, phí tổn này có thể cân đối.
Tôn Chiếu Luân trầm giọng nói
- Như vậy cũng khả thi. Nhưng ba chỗ đồng loạt khởi công, áp lực tài chính đối với chúng ta rất lớn. Điểm này cậu Phương có nghĩ tới chưa?
- Muốn đổ tiền vào khu dân cư thì phải luân phiên cấp, kỳ thứ nhất tốt nhất có thể kéo dài tới chủ thể xây dựng hoàn công 70%, nói như vậy, tôi dần dần có thể lại gom góp quay vòng đồng vốn, hơn nữa tới lúc đó, cũng có thể vay ngân hàng, phương diện tài chính không phải là vấn đề lớn!
Phương Minh Viễn tự tin nói.
Vu Thu Hạ khẽ nhếch môi, nhưng cuối cùng là một chữ đều không có nói ra. Phương Minh Viễn này nhắc tới đề nghị, cô đã có thể nghĩ đến, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Ly Sơn khẳng định cùng ý giải quyết, dùng một khu đất không quan trọng gì đổi lấy việc khởi động toàn bộ đầu tư, phí sử dụng đất tất nhiên là được lùi lại, giải quyết được một gánh nặng lớn, như vậy là hoàn hảo, bọn họ còn sợ không đủ sao.
Nhưng là cứ như vậy, áp lực tài chính với Phương Minh Viễn sẽ rất lớn. Theo Vu Thu Hạ biết, các công ty Hong Kong tiến vào Trung Quốc, các nơi đầu tư đàm phán, đều chiếm cứ địa vị chủ đạo, chính phủ đều là bị bọn họ cung cấp như tất cả mọi người, tất cả chướng ngại trong việc đầu tư chính quyền địa phương đều đã thay họ bình định, hợp đồng như vậy chỉ sợ là có một không hai.
Tuy nhiên cô lại nghĩ tới lời nói của Phương Minh Viễn ngày đó, nếu thành phố Phụng Nguyên này thật sự như Phương Minh Viễn sở đoán vậy, chỉ cần đất vào tay, nhiều nhất là năm đến mười năm, giá đất là có thể tăng vọt, như vậy bất kể hiện tại có trả giá bao nhiêu, đều cũng có kiếm lời vô số . Nếu đã như vậy, chút tiền bạc ấy cũng không là gì.
- Tôi từng xem qua một đoạn thế này: "Kiếm một triệu là tốt, kiếm một trăm hai trăm ngàn cũng là có thể, nhưng chỉ lấy chín trăm ngàn, sẽ mang đến cho ngươi càng nhiều cơ hội kiếm tiền”, tôi cảm thấy rất có lý.
Phương Minh Viễn lấy danh ngôn trong trí nhớ để kết thúc.
Tôn Chiếu Luân và Quách Ngọc Thành ánh mắt chuyển hướng về phía Vu Thu Hạ vẫn đang lặng yên không tiếng động.
Vu Thu Hạ thản nhiên cười nói:
- Mọi người nhìn tôi làm gì, Minh Viễn mới là đại cổ đông, tôi chỉ nắm ba mươi phần trăm cổ phần tiểu nhỏ nhoi thôi. Đương nhiên là hắn định đoạt!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện