[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

Chương 176 : Khiến chúng ta phải ba hoa một phen

Người đăng: 

.
Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân nhìn nhau cười, quả nhiên không ngoài dự đoán, màn kịch bắt đầu rồi đây. Hai người không xa lạ gì Li Sơn, chỉ có điều khác nhau ở chỗ, Tô ái Quân hiểu rõ về nó trước đây, còn Phương Minh Viễn, không chỉ hiểu rõ về khu vực này trước đây, mà càng hiểu rõ hơn về tương lai của nó. Khu Li Sơn nằm ở vùng đồng bằng trung bộ của tỉnh Tần Tây, là cửa đông của cố đô Phụng Nguyên. Lịch sử lâu đời, trải qua các triều đại Chu, Tần, Hán, Đường đều chọn nơi đây là kinh đô. Giai đoạn đầu xây dựng đất nước, đây là vùng trực thuộc quản lý của thành phố Duy Nam, có thể nói rằng là cùng thuộc một khu trực thuộc với Bình Xuyên trước đây. Mãi cho đến năm 1983, mới bắt đầu trở thành một trong những khu có diện tích lớn nhất của thành phố Phụng Nguyên. Nơi đây có rất nhiều những di tích lịch sử và khu danh lam thắng cảnh, có tượng chiến binh Tần Thủy Hoàng, hồ Thanh Hoa, Li Sơn, lăng mộ Tần Thủy Hoàng...trong đó có lăng Tần Thủy Hoàng và tượng binh mã thời Tần sau này còn trở thành di sản văn hóa thế giới. Có thể nói rằng nơi đây có tiềm năng phát triển ngành công nghiệp du lịch rất lớn. - Chủ tịch quận Triệu, xem thấy dễ, nhưng khi thực hiện thì lại không hề đơn giản như vậy, hơn nữa có một vài cách nghĩ, cần quy hoạch trong thời gian dài. Việc phối hợp thực hiện với chính quyền mới có thể mang lại hiệu quả. Không biết chủ tịch quận Triệu cảm thấy Ủy Ban nhân dân quận Li Sơn có thể ủng hộ được bao nhiêu? Phương Minh Viễn cười nói. Trong lòng Triệu Tự An chấn động, chỉ cần Phương Minh Viễn đồng ý đàm phán là tốt rồi, y chỉ sợ Phương Minh Viễn tránh né. - Cậu Phương, nếu cậu có ý đầu tư vào Li Sơn, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, nỗ lực phối hợp. Các vị ở đây xin làm chứng, nếu sau này tôi không giữ lời, cậu Phương cứ đứng trước bất kỳ người nào chửi mắng tôi cũng được. Tôi không hề nói hai lời, chỉ cần khiến cho vùng Li Sơn phát triển, khiến cho nhân dân có được cuộc sống sung túc, cậu Phương, cậu muốn hành hạ tôi ra sao tôi cũng không có nửa câu oán trách. Nếu oán trách nửa lời, tôi sẽ không là Triệu Tự An nữa. Mọi người ở hiện trường đều cảm thấy vui vẻ. Dương Quân Nghĩa cười mắng: - Lão Triệu, anh đúng là người thô tục, chuyện chửi mắng anh cậu Phương có khi nào làm được. Tuy nhiên, anh đã nói những lời này, chúng ta là đàn ông Tây Bắc Tần Tây, ngay cả nước bọt cũng là đinh, nếu ngày sau nuốt lời, ngay cả người làm chứng như chúng tôi cũng thấy mất mặt, đến lúc đó đừng trách tôi không nhận anh là bạn học cũ. Thật ra Phương Minh Viễn khá thích thú những lời nói của Triệu Tự An. Hắn lớn lên ở nhà máy Thiết bị cán ép Tần Tây, có lời thô tục kiểu nào chưa từng nghe qua, so với tiếng Quan Thoại trống rỗng như vậy, càng hợp với khẩu vị của hắn. - Nói đến Li Sơn không thể không nói đến Phụng Nguyên. Thành phố Phụng Nguyên của chúng ta là một trong bốn nền văn minh cổ đại của thế giới cùng với Rome, Athens và Cairo, nổi tiếng trên toàn thế giới. Từ những thế kỷ trước Công nguyên, Chu Văn Vương Cơ Xương đặt kinh đô ở đây. Từ đó về sau, Phụng Nguyên trở thành trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của Trung Quốc. Hơn bốn trăm năm sau, các vương triều lần lượt đặt kinh đô ở Phụng Nguyên. Bốn triều đại thịnh vượng trong lịch sử Trung Quốc là Chu, Tần, Hán, Đường đều đặt kinh đô tại Phụng Nguyên. Thời kỳ Hán, Đường, Phụng Nguyên là trung tâm giao lưu đối ngoại, lúc ấy là thành phố sớm nhất có hơn một triệu người nước ngoài, giai đoạn này phát triển hưng thịnh, đảm đương vị trí trung tâm thế giới, thu hút rất nhiều đặc phái viên và sứ giả ngoại quốc. “Tây La Mã, Đông Trường An”, có thể nói là hình tượng trong lịch sử thế giới. Bề dày lịch sử như vậy trên cả thế giới là cực kỳ hiếm có. Phương Minh Viễn còn chưa lên tiếng, Mã Vĩnh Phúc đã kêu lên: - Cậu Phương chờ một tí. Nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ, mang cho tôi giấy bút. - Đúng, đúng, đúng, vẫn là Chủ nhiệm Mã suy nghĩ chu toàn. Triệu Tự An vỗ trán, thốt lên: - Lấy thêm cho tôi một phần. Cổ Vũ Thành nhìn Dương Quân Nghĩa cười nói: - Tôi không ghi lại, tí nữa sẽ mượn của Chủ nhiệm Mã sao lại. Chỉ e các anh không biết khả năng tốc ký của chủ nhiệm Mã năm đó nổi tiếng trong Ủy ban nhân dân tỉnh. Đợi sau khi nhân viên phục vụ đưa giấy bút tới, Phương Minh Viễn mới nói tiếp: - Về lịch sử của Phụng Nguyên, tin rằng các vị đây còn biết nhiều hơn tôi, nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Vậy làm thế nào để mang bề dày lịch sử biến thành tài nguyên kinh tế, từ đó có lực thúc đẩy nền kinh tế Phụng Nguyên phát triển, điều đó các vị lãnh đạo Tỉnh Ủy cần quan tâm. Tôi còn vị thành niên, không phải Lỗ Ban mà dám đùa giỡn trước cửa địa phủ, nói nhiều sao được. - Ôi! Mã Vĩnh Phúc thở dài một hơi không cần che giấu. - Tôi chỉ mong gặp may mắn, nếu cần chúng ta có thể mượn một ít, thì khiến Ly Sơn phát triển tuyệt đối không phải là một giấc mộng. Cá nhân tôi cho rằng không nên phát triển công nghiệp nặng tại Li Sơn, mà phải thiên về phục vụ khách du lịch, công nghiệp nhẹ và ngành giải trí. Đương nhiên, trong đó khách du lịch là quan tâm hàng đầu. Nước ta có gần một tỷ người, theo chính sách cải cách mở cửa không ngừng thâm nhập, thu nhập của người dân cũng từng bước nâng cao, mọi người cũng sẽ đi tham quan các thành phố khác, nhu cầu cũng ngày càng tăng cao. Cổ nhân cũng từng nói, đọc vạn quyển sách còn không bằng đi ngàn dặm đường. Điều quan trọng hơn nữa là, biên giới chúng ta mở ra, nền văn minh của một quốc gia cổ kính hơn năm ngàn năm sẽ là một lực hút lớn với người ngoại quốc, dẫn đến việc người ngoại quốc đến Tần Tây du ngoạn ngày càng nhiều. Phương Minh Viễn nói một cách hoàn toàn tin tưởng. Tô Ái Quân quan sát những người đang ngồi đó, trừ Cổ Vũ Thành có vẻ đang suy nghĩ thì cả đám đều lộ vẻ khó tin. - Du lịch được gọi là ngành công nghiệp không khói, thương mại vô hình, trên thế giới thường bị phàn nàn vì dịch vụ. Nông nghiệp là nông nghiệp, công ngiệp và xây dựng là công nghiệp. các dịch vụ còn lại là ngành phục vụ, mà du lịch lại là dịch vụ quan trọng nhất trong đó. - Có lẽ các vị còn chưa rõ vì sao Minh Viễn lại coi trọng ngành du lịch đến vậy. Tôi có thể tính sơ cho mọi người thấy. Ngành du lịch có sáu yếu tố lớn là đi, lữ hành, ở, ăn, mua sắm, vui chơi. Mà các ngành liên quan đến sáu yếu tố lớn này thì có hơn mười ngành. Ví dụ khách du lịch từ bên ngoài muốn vào Li Sơn phải di chuyển bằng các phương tiện giao thông như xe khách, xe lửa và máy bay, sau khi họ đến Li Sơn thì sẽ nghĩ đến vấn đề lưu trú, sẽ phải tìm khách sạn. Đến lúc ở thì phải thấy đói bụng, không thể để bụng đói đi Li Sơn, như vậy tất phải có nhà hàng, quán ăn, tiệm ăn vặt. Họ ăn no rồi thì muốn lên núi chơi. Nhưng nơi đây họ không quen thuộc, lúc này lại cần phải có hướng dẫn viên đi cùng. Đến công viên thì phải mua vé, đi chơi cả ngày buổi tối phải có tiết mục giải trí nữa. Trước khi rời khỏi có phải muốn mua một ít đặc sản và vật kỷ niệm ở Li Sơn không? Mọi người cứ tính thử, cứ đơn giản thế mà tính, có phải dính líu đến rất nhiều ngành sản xuất rồi không? Mã Vĩnh Phúc và Triệu Tự An không khỏi biến sắc. Họ tuy biết rằng khách du lịch đến có thể làm gia tăng thu nhập nhưng không được rõ ràng như Tô Ái Quân vậy. Nếu chỉ tính một cách đơn giản như thế cũng đã liên quan đến rất nhiều ngành nghề. Nếu các ngàng này được mở rộng, các ngành liên quan chắc chắn sẽ sang lớn mạnh, khó đánh giá hết sự phát triển kinh tế. - Ngành du lịch mà hưng thịnh sẽ có tác dụng với hàng trăm ngành khác. Nó sẽ xúc tiến phát triển vận chuyển, bưu điện, vật liệu xây dựng, xây dựng đô thị, phục vụ mua bán, công nghiệp nhẹ, ngoại thương, tài chinh, bất động sản và phát triển cộng đồng. Trong đó ngoại thương đặc biệt liên quan đến ngành du lịch, hàng không dân dụng và xây dựng chịu ảnh hưởng lớn nhất. Nhu cầu du lịch còn có thể kéo theo sự phát triển của các cơ sở địa phương, các ngành dịch vụ, phục vụ cho sự thịnh vượng của văn hóa cộng đồng. Tôi nhớ đã từng thấy ở đâu một phần tư liệu là ở nước ngoài, ngành du lịch đã đến lúc chin muồi. Trong đó nhắc đến việc việc nhân cao hiệu ứng từ khách du lịch. Bình quân trên thế giới, nếu thu được của mỗi khách du lịch một tệ, thì các ngành tương quan sẽ thu vào thêm bốn mươi ba tệ. Còn ở Trung Quốc, một quốc gia mới mở cửa, hiệu ứng này càng thêm rõ rệt. Phương Minh Viễn cười nói: - Tuy nhiên chuyện đó cũng không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất là du lịch là ngành công nghiệp không khói. - Cậu Phương, vừa rồi chủ nhiệm Tô cũng nhắc đến từ ngành công nghiệp không khói, rốt cuộc là có ý gì? Dương Quân Nghĩa nhíu mày nói. - Ngành công nghiệp không khói thật ra là so với ngành công nghiệp. Công ngiệp phát triển, không tách rời khỏi tài nguyên và nguồn năng lượng, Khi năng lượng lúc thiêu đốt, sẽ ra khói đen dày đặc. Như ở Tần Cương, tôi từng ở đó loanh quanh nửa ngày, sau khi trở về, áo sơ mi trắng của tôi đã biến thành màu đen, phía ngoài phủ một lớp bụi bạc thếch. Tô Ái Quân giải thích: - Ở nước ngoài, mọi người gọi tình hình như thế là môi trường ô nhiễm. Còn ngành du lịch, nói một cách tương đối, tất nhiên là công nghiệp không khói. Li Sơn phong cảnh tuyệt mỹ, ví dụ ở phía đông xây dựng một ít nhà máy công nghiệp nặng, nơi mọi người đến, núi thì đen, nước thì thối, trong không khí tràn đầy tro bụi rơi rớt trên người, ngành du lịch sao có thể phát triển được? Mọi người ở đó, cả ngày nhìn núi đen nước thối, tâm lý cũng không tốt. Cho nên vừa rồi, Phương Minh Viễn nói Li Sơn không thích hợp với việc phát triển công nghiệp nặng, đó không khác gì cầm bát vàng mà phải đi xin cơm. - Hơn nữa ngành du lịch còn có một điểm tốt rất rõ ràng, đó chính là tạo việc làm cho số đông, giảm bớt áp lực tìm việc. Ví dụ như ngành khách sạn, một khách sạn quốc tế ba sao thuê nhân viên làm việc đã cần hơn trăm người, còn một nhà máy cơ giới bình thường không có khả năng giải quyết số lao động này. Nhưng nhà máy cơ giới lại chiến diện tích lớn, âm thanh ồn ào, so sánh thử, khách sạn cao cấp mới phù hợp với thực tế vùng Li Sơn. Chỉ cần câu này của Phương Minh Viễn, lập tức gây được sự chú ý của Triệu Tự An và Mã Vĩnh Phúc. Hiện nay kinh tế của các doanh nghiệp nhà nước đang đình trệ, làm cách nào để giải quyết áp lực công việc cho các lao động mới đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ Hoa Hạ. - Không chỉ như thế, công nghiệp cần tiêu hao nguồn tài nguyên và nguồn năng lượng mới có thể tạo ra giá trị. Nhưng để tạo ra cùng một giá trị như thế, ngành du lịch tiêu hao nguồn tài nguyên và nguồn năng lượng ít hơn rất nhiều. Nguồn tài nguyên và năng lượng không phải là vô hạn, mà Hoa Hạ hiện nay, người trong độ tuổi lao động cũng rất ít khiến chính phủ từ trên xuống dưới bị áp lực. Cho nên tiêu hao nguồn tài nguyên và năng lượng ít, đồng thời có khả năng mở rộng các ngành nghề, tất nhiên các ban ngành trong chính phủ rất coi trọng. Tô Ái Quân bổ sung thêm. Triệu Tự Anh và mã Vĩnh Phúc cắm cúi ghi vào giấy. Phương Minh Viễn tinh nghịch nháy mắt với Tô Ái Quân, cưới nói: - Chú Tô, hôm nay chú có thể giảng bài cho các lãnh đạo, khiến Chánh văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh và chủ tịch quận Li Sơn ghi ghi chép chép biên bản hội nghị, chú là cấp bậc gì đấy? Mọi người ở đó đều mỉm cười. Dương Quân Nghĩa nói: - Tôi đây là cán bộ cấp sở mà thậm chí còn không dám sai bảo hai vị, vậy chắc là cán bộ cấp bộ rồi. Trong phòng lúc này không khí lại càng vui vẻ. .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang