[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Chương 167 : Giải cứu thành công.
.
Quả nhiên Hầu Tử giống như cái tên gọi, nhanh tay nhanh mắt, chộp nhanh được một nắm tiền trong không trung, lúc này ngoài hắn còn có những người khác cũng có mặt, nhặt bó tiền to cực kỳ hấp dẫn theo gió rơi xuống từ trên sườn núi. Liếc mắt qua một cái cũng có thể biết được, sơ sơ số tiền đó cũng chừng mấy trăm tệ trở lên. Mọi người đều không khỏi ngây người ra, trên đời này những sự việc may mắn tốt đẹp như thế này chỉ mới nghe nói qua, nhưng giờ thì thấy rồi, trực tiếp nhìn thấy tiền từ trên núi bay tới. Thêm một trận gió núi thổi qua, hiện rõ màu sắc rực rỡ của tờ tiền theo gió bay trong không trung xuống, thậm chí có tờ còn bay qua đỉnh đầu bọn họ rơi xuống chân.
- Tất cả đều là tiền.
Hầu Tử kêu lên một tiếng vừa giơ hai tay lên không trung bắt được một tờ hai mươi tệ.
Lúc này, bọn người xung quanh Lý Vũ Hân kêu lên và lập tức tản ra bốn phía. Chạy theo bắt những tờ tiền bay trong gió. Chỉ có An Ca còn đang cầm đao nhìn chằm chằm vào Tào Hổ, Lý Vũ Hân mà nói:
- Ta cho các ngươi ngoan ngoãn yên ở trong này, nếu ai dám chạy, ta sẽ cho một phát vào đùi cho các ngươi thoải mái.
Cảnh tượng này xuất hiện đột nhiên làm trong lòng y cũng có chút hoang mang nhưng màu sắc rực rỡ của tiền ngay trước mặt y cũng không thể ngăn hắn cản đồng bọn đi tìm nhặt tiền. Dù sao nơi này cũng là trên núi, có nhiều trận gió núi nếu không nhanh tay nhặt thì trời mới biết sau mấy trận gió tiền sẽ bay đi nơi nào. Vài trăm tệ cũng không phải là nhỏ, nếu cứ trơ mắt nhìn chúng nó bay đi mất thì ai cũng luyến tiếc.
Mấy người nhóm Tào Hổ đều tái mặt, chẳng qua là muốn đi con đường mới để xem phong cảnh mới mẻ, ai cũng không ngờ sẽ gặp cướp giật thế này.
- Ha ha, tôi nhặt được một tờ năm mươi tệ.
Đồng bọn của An Ca có người đắc ý la lên.
- Ngu xuẩn! Kêu la cái gì! Không lo người mất của nghe được sao?
An Ca tức giận trách
- Nhặt nhanh lên, nhặt xong hết thì chúng ta nhanh chóng đi.
Gió thổi không ngừng, tiền tung bay trong gió, những người này chỉ tham nhặt tiền mà không để ý rằng nhóm của mình đang chia lẻ ra..
An Ca ngắm nghía chiếc đao trong tay. Trong lòng không biết vì sao lại có chút mơ hồ, như chuyện gì đó không tốt lập tức sẽ bình thường. Y nhìn bốn phía, nơi đây cũng không phải mọi người đi lại nhiều.Con đường này lúc này căn bản là không có du khách, đây cũng là lý do vì sao bọn họ chon đây là địa điểm để cướp giật tiền. Y lại nhìn lên sườn núi. Đồng bọn hắn hành động rất nhanh, dù sao cũng có chút bản lĩnh so với trước khi lên sườn núi này đã vơi hơn một nửa.
Đúng lúc đó, đột nhiên trên sườn núi, Hầu Tử gào thét kinh hãi nghe chói tai, nhưng mà chỉ được nửa tiếng liền giống như gà đang gáy bình thường thì bị tắc nghẽn ở cổ, An Ca giật mình một cái, nhìn về hướng âm thanh truyền đến.
Từ phía dưới triền núi phía sau y, đột nhiên xuất hiện một bóng người nhào tới phía An Ca nhanh như chớp. Đánh giữa đầu, An Ca liền cảm thấy đột nhiên trước mắt tối sầm, choáng váng rồi cả người liền mềm ra ngã xuống đất, đao trong tay cũng rơi xuống dưới, tý nữa thì rơi vào chân y.
- Trần Trung!
Lý Vũ Hân vui mừng kêu lên. Đi từ triền núi đi lên, cùng đi bên cạnh Trần Trung có Phương Minh Viễn.
Khi An Ca tỉnh lại trong bóng tối. Phát hiện ra mình đang nằm trên mặt đất, quần áo bị lột hết, y xoay người muốn đứng lên, lại phát hiện ra hai tay bị trói ra phía sau, ngực và chân không bị trói, nên giẫm lên mặt đất liên tục.
- Đừng lộn xộn!
Một người đàn ông không khách khí mắng.
- Đừng tự chuốc lấy cực khổ!
Lúc này An Ca mới nhìn rõ ra tình hình thực tế. Hắn cùng nhóm của mình mất tinh thần ngồi ủ rũ một chỗ, hai tay bị trói bằng quần áo ở sau lưng. Mặt mũi Hầu Tử bầm dập, như bị người ta ra sức đánh. Mấy con mồi béo bở ban nãy đứng cùng một nhóm học học sinh cùng lứa. Đứng bên cạnh bọn họ còn có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi cùng một người trung niên khác.
- Cậu Phương, người này tỉnh rồi.
Một người con trai đang giẫm lên An Ca quay đầu lại kêu to. Người thiếu niên và người trung niên kia nghe tiếng quay đầu lại … rồi tiếp tục đi về bên này.
Kế hoạch của Phương Minh Viễn rất thành công, nghĩ đến sự an toàn của Tào Hổ, Lý Vũ Hân, nên đánh trực tiếp là không thực tế, mặc dù Trần Trung và Vệ Hưng Quốc chắc chắn thành công bắt được toàn bộ bọn lưu manh.
Trước tiên hắn bảo mọi người lấy hết tiền trên người ra, rồi yêu cầu bọn Lưu Dũng bí mật rải rác tiền đi tới sườn núi và tung lên trên cho gió thổi xuống dưới chân núi. Cùng lúc đó Trần Trung cố tình tránh khỏi tầm mắt của nhóm An Ca, đi xuống triền núi rồi lại lén lút lẻn vào giúp đỡ Tào Hổ.
Chim chết vì miếng ăn, con người chết vì tiền tài. Nhìn thấy màu sắc rực rỡ của tiền, bọn An Ca đã đúng theo tính toán của Phương Minh Viễn phân tán ra, cho Vệ Hưng Quốc cơ hội đánh bại chúng. Sau khi hai tên lưu manh bị đánh ngã, Hầu Tử thét một tiếng. Thật ra là Vệ Hưng cố ý để làm cho bọn An Ca chú ý, tạo ra cơ hội cho Trần Trung.
Tiếp đó sự việc vô cùng đơn giản, An Ca bị đánh ngã ra phía sau, nhóm lưu manh còn lại nhanh chóng tới đánh Trần Trung.
Chẳng qua chúng là một đám lưu manh vùng này, chuyên đi ăn hiếp mọi người, có thể là những tên lính đã xuất ngũ tổng cộng có bảy tên, trong đó có bốn tên đã bị Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đánh bại, còn lại ba tên chỉ cần Trần Trung và Vệ Hưng Quốc sử dụng hai ba đòn đã bị đánh hôn mê toàn bộ.
Dưới sự chỉ huy của Trần Trung, vài học sinh đến dùng tay lục quần áo, lục mọi thứ trên người sạch hết, sau đó dùng quần áo để trói hai tay bọn họ ra phía sau. Rồi mới làm cho họ tỉnh lại. Hầu Tử giận giữ vì bị Tào Hổ đánh mạnh bừng tỉnh, nên trông chẳng ra sao cả. Thật sự nếu không phải vì ở đây tới chân núi hơi xa, hơn nữa cũng không đem theo điện thoại di động trên người thì cũng không cần bọn họ dẫn xuống. Trần Trung muốn dùng dây lưng để trói bọn họ lại.
Lúc này Phương Minh Viễn theo lời của Lý Vũ Hân đã hiểu chân tướng mọi chuyện. Đúng là hận bọn An Ca đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải Triệu Nhã chú ý đến, Phương Minh Viễn cũng có Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đi cùng, bọn Tào Hổ hôm nay thì sẽ gặp tai họa lớn.
- Các bạn, hôm nay anh em chúng ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn nên mới gặp hạn.
An Ca hiểu rõ thời thế quyết định thật nhanh nên xin khoan dung:
- Hãy thả anh em chúng tôi ra nhất định sau này chúng tôi sẽ đền đáp,
Phương Minh Viễn rất căm giận loại người cướp bóc học trò còn có hành vi buôn người này, nếu có bản lĩnh chém giết, cướp của thì kể cả thất bại cũng còn có thể khen một câu can đảm. Bảy người trưởng thành, lớn hơn bọn Tào Hổ ít nhất hai lần trở lên, trốn tránh ở trên núi này, giữa đường cướp bóc, tính cái gì vậy!
- An Ca à, con người chết vì tiền tài, chim thì chết vì miếng ăn! Nếu ra ngoài kiếm sống vất vả, cần phải giác ngộ sau chuyện này. Anh Trần, dẫn bọn họ tới đồn công an!
Phương Minh Viễn lạnh lùng cười nói.
.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện