[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

Chương 154 : Gấp bốn lần giá.

Người đăng: 

.
Lăn qua lăn lại mãi Phương Minh Viễn mới tỉnh ngủ, nhưng trong phòng khách Chu Đại Quân, Tôn Chiếu Luân còn có cả anh em Lý Quang Vũ và Lý Quang Dực đã ngồi nhấm nháp trà cùng nhau từ lúc nào. - Xin lỗi, xin lỗi cháu ngủ quên mất. Phương Minh Viễn xấu hổ nói. - Không có gì, mọi người cũng vừa mới dậy thôi. Vả lại cháu cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, giấc ngủ phải đảm bảo. Chu Đại Quân cười nói. Tôn Chiếu Luân đưa cho Phương Minh Viễn một ly trà cười rồi nói: - Cục trưởng Chu đặc biệt dặn dò chúng tôi để cho cậu ngủ thêm một chút. Dù sao, ha ha cậu Phương cũng không giống chúng tôi thức đêm quen rồi, ngủ sớm quá cũng ngủ không được. - Cám ơn bác Chu và mọi người đã quan tâm. - Ừ, giờ nếu cháu đã dậy rồi vậy chúng ta bàn vào chuyện chính thôi. Chu Đại Quân hắng giọng nói: - Minh Viễn, đối với số hàng này cháu định thế nào, có phải nhất định muốn lấy về không? - Hả? Phương Minh Viễn cảm thấy rất kỳ quặc nhìn mọi người, anh em Lý Quang Vũ thì lảng tránh cái nhìn của hắn. - Là như thế này. Trịnh Quân thông qua đoàn trưởng Lý đã đưa ra một đề nghị. Bây giờ ở Bình Thủy nguồn hàng đang rất khan hiếm, anh ta đồng ý sẽ mua lại số hàng của chúng ta với giá gấp ba lần để bổ sung hàng cho kho hàng của cửa hàng thương mại Bình Thủy. Chuyện này… cháu cảm thấy thế nào? Chu Đại Quân nhẹ nhàng nói. Mới sáng sớm, nhân lúc Phương Minh Viễn chưa ngủ dậy, Lý Quang Vũ đã nói cho mọi người biết đề nghị của Trịnh Quân coi như là ném đá dò hồ xem mọi người phản ứng thế nào. Chu Đại Quân và Tôn Chiếu Luân cũng có chút động lòng, sau khi biết được thân phận của Trịnh Quân hai người đã không còn hy vọng lật đổ Trịnh Quân nữa, vậy thì chuyện bây giờ làm sao thu xếp được chuyện này mới là vấn đề then chốt nhất. Việc Trịnh Quân hô giá cao hơn gấp ba lần nếu sau này thông tin này truyền ra ngoài thì nhà họ Phương sẽ rất mất mặt, hơn nữa sợ rằng những người ở những địa phương khác cũng bắt chước như vậy, vậy thì sau này chuyện an toàn cho hàng hóa của nhà họ Phương sẽ trở thành vấn đề đau đầu. Nhưng nếu muốn lấy hết số hàng hóa ấy về thì sẽ gặp phải khó khăn và cản trở không phải là nhỏ. Điều này Tôn Chiếu Luân hoàn toàn có thể tưởng tượng được số hàng hóa trị giá năm trăm nghìn tệ này trong mắt những người buôn bán nơi giá cả đang leo thang đại biểu cho cái gì. Một miếng mồi ngon như vậy liệu có ai muốn cung kính nhường cho người khác không? Nếu như Trịnh Quân có thể trả giá gấp ba lần thì chuyện này nhà họ Phương cũng chẳng có thiệt hại gì. Hơn nữa siêu thị Carrefour bây giờ đang kiên quyết không tăng giá thì số lãi từ đây sẽ vô cùng lớn, và lại người trong huyện Bình Xuyên cũng sẽ không xì xào bàn tán gì. Lần này nếu có thể kết giao được với những thế lực ở đằng sau Trịnh Quân nữa thì đối với tiền đồ của nhà họ Phương chỉ có lợi mà không có hại. Là người làm ăn buôn bán chẳng có ai lại đi chê lợi nhuận bao giờ. Mà Chu Đại Quân tất nhiên cũng muốn thế lực của nhà họ Phương sẽ ngày càng lớn mạnh, như vậy đối với con đường làm quan của ông ta mà nói sẽ rất có ích. Nhưng chỉ có Phương Minh Viễn mới quyết định được chuyện này, chỉ có hắn gật đầu thì điều này mới thật sự có hiệu lực. Phương Minh Viễn lướt qua mặt tất thảy mọi người thì đã hiểu được tâm tư của bọn họ. Chuyện này thật ra tối qua khi biết được chỗ dựa của Trịnh Quân hắn cũng đã nghĩ đến rồi. Dựa vào ô dù của y mà bắt y nôn hết số hàng ra thì y cũng khó mà chấp nhận được, chuyện đã đến nước này thì không chỉ liên quan đến chuyện lợi nhuận nữa mà còn liên quan đến thể diện của cả hai bên. Nếu Phương Minh Viễn không lấy được hàng về thì rõ ràng sẽ rất mất mặt còn Trịnh Quân nếu ngoan ngoãn mà đem hàng hóa đến trả thì rõ ràng sẽ rất mất thể diện ở Bình Thủy này. Vì vậy y thà tăng giá hàng lên chứ không chịu trả hàng, điều này không hề nằm ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn. Giá gấp ba lần, đối với Phương Minh Viễn mà nói không chỉ là thể diện mà còn có thể tăng được một chút lợi nhuận, cũng xem như là vẹn cả đôi đường. Vả lại e rằng sau khi Lý Đông Tinh biết chuyện cũng sẽ nói là chỉ vì một số hàng như vậy mà đắc tội với tỉnh ủy viên và ủy viên thường vụ thành phố Phụng Nguyên thì thật là không khôn ngoan. Đúng vào lúc Phương Minh Viễn trầm ngâm không nói gì thì phục vụ của nhà khách thông báo Trịnh Quân đang ở dưới phòng khách xin gặp mọi người. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, người này đến thật quá sớm! Trịnh Quân mặt tươi cười hớn hở bước vào phòng, đi theo y còn có cả thư ký cũng là người tối qua trên giường, một mỹ nhân chuyên nghiệp đang độ tuổi thanh xuân. - Vị này chắc hẳn là Phương Minh Viễn rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao! Ha ha, ngày tôi ngần ấy tuổi e rằng chỉ biết ăn với chơi thôi. Vậy mà cậu Phương đã gây dựng được một gia sản lớn thế này, quả thật làm Trịnh Quân rất khâm phục! Vừa nhìn thấy Phương Minh Viễn, Trịnh Quân đã vồn vã nhiệt tình nói. Cô gái tháp tùng Trịnh Quân đến đây khẽ nhếch mép cười, đi theo Trịnh Quân đã nửa năm chưa bào giờ thấy y có dáng vẻ gần gũi như vậy. Cần phải biết rằng trong số con cái các lãnh đạo của Bình Thủy, Trịnh Quân nổi tiếng cao ngạo không coi ai ra gì, nhưng đúng là y có tư cách đó! Phương Minh Viễn mỉm cười đưa tay ra nói: - Giám đốc Trịnh đề cao tôi quá rồi, chẳng qua là có chút may mắn có quý nhân phù trợ nên năm nay cũng có được chút thành tích. Còn nếu so sánh với khí phách và tuổi trẻ tài cao của giám đốc Trịnh thì thật không dám nhận lời khen! Hai bên giới thiệu qua lại một chút. Ánh mắt Trịnh Quân dừng lại nơi Lý Quang Dực, y không ngờ người quân nhân tháp tùng Phương Minh Viễn lần này lại là em ruột của Lý Quang Vũ. Tuy trong lúc giới thiệu không nhắc gì đến chức vụ của anh ta, nhưng anh trai là đoàn trưởng của sư đoàn bọc thép, sau này khi được trọng dụng thì chẳng nhẽ em trai lại thiếu phần? Hơn nữa y có thể nhìn ra được từ dáng điệu của anh ta cũng không kém gì Lý Quang Vũ, rõ ràng cũng là một nhân vật tầm cỡ. Trịnh Quân giấu ngạc nhiên trong lòng, cười nói: - Lần này có hiểu lầm với cậu Phương làm tôi vừa mừng vừa lo. Ôi, cũng tại tôi nóng lòng muốn tìm nguồn hàng mà mê muội đầu óc nghe theo lời ngon ngọt của Hạ Đông Bằng đã lấy hàng của cậu Phương, gây ra cho cậu Phương không ít bất tiện, thật là xin lỗi. Nhưng nếu không vì chuyện này thì tôi đã không có duyên gặp các vị ở đây. Bây giờ tôi xin lấy trà thay rượu tạ lỗi với các vị! Đợi mọi người bàn xong việc chính tôi xin đãi các vị một bữa ở nhà hàng sang nhất Bình Thủy này! Đợi đến lúc mọi người đặt hết ly xuống Trịnh Quân mới cười và nói: - Cậu Phương, tôi tin rằng mọi người từ đoàn trưởng Lý đã biết được thông tin rồi, tôi đồng ý mua lại số hàng của các vị với giá gấp ba lần, nhưng giờ tôi phải xin cáo lỗi, chuyện hứa hẹn kia bây giờ tôi không định thực hiện nữa rồi. - Hả? Lý Quang Vũ kêu thất thanh. Trịnh Quân này làm việc thật là không ra gì, đây chẳng phải là ném mình lên chảo rang rồi sao. Trên mặt Chu Đại Quân và Tôn Chiếu Luân cũng không khỏi lộ ra chút kinh ngạc. Trịnh Quân không thay đổi sắc mặt mà nhìn khắp mọi người một lượt, chỉ có Phương Minh Viễn và Lý Quang Cánh nhìn y mà vẫn không thay đổi sắc mặt đợi câu nói tiếp theo của y, kết quả này không khỏi làm y bớt đi vài phần hứng thú. - Tôi hy vọng có thể kết giao bằng hữu với cậu Phương, để thay lời tạ tội và tỏ thành ý, tôi đồng ý trả gấp bốn lần cho số hàng hóa này, hy vọng cậu Phương nể mặt mà đồng ý, không biết cậu Phương cảm thấy thế nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang