[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Chương 18 : Thuyền cỏ mượn tên
.
Ba người Mai Nguyên Võ, cứng họng sau một lúc lâu, đồng loạt cười vang.
Mai Nguyên Võ vỗ vai Phương Minh Viễn, cười đến mức không thốt nên lời. Sau năm 2000, khi inte xuất hiện, đối với thế hệ sinh sau những năm bảy mươi, những điều Phương Minh Viễn nghĩ ra thế này có lực sát thương rất lớn. Phương Minh Viễn nhìn một đoàn người cười hàng tràng như vậy, thật sự không nghĩ ra là chính câu trả lời của hắn đáng buồn cười đến như thế?
- Bạn thật là hài hước quá đấy!
Đám người Mai Nguyên Võ cuối cùng cũng ngưng cười. Phương Minh Viễn chú ý thấy Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đi từ hướng bãi đỗ xe tới, hiển nhiên vì thấy bọn hắn chậm trễ mà họ không yên lòng chút nào. Hắn ra hiệu cho ba người Triệu Nhã đi trước với mấy người Trần Trung.
Phương Minh Viễn lúc này mới đánh giá Mai Nguyên Võ từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi thăm :
- Vậy ra, bác của Lỗ Sơn là Thứ Trưởng Bộ đất đai và tài nguyên?
Muốn nói Trì Cảnh Ngọc cản con đường thăng tiến của người khác, đó cũng chỉ là vài vị phó bộ trưởng đất đai và tài nguyên thôi.
- Đó là người duy nhất thế hệ trong thứ hai của nhà họ Lỗ làm chính trị, ban đầu tưởng rằng lúc này đây có thể trở thành cấp Bộ trưởng, không nghĩ tới việc bị khiêng người chặn ngang. Hiện giờ chú Trì đã chắc chắn tiếp nhận chức vị Bộ trưởng, bạn nói thử xem, nhà họ Lỗ có thể không tức giận sao? Nhà họ Lỗ đúng là con cái phường cướp giật, cho nên nó sẽ đến gieo rắc rối cho bạn.Chuyện này cũng là lẽ thường tình. Tuy nhiên, bạn cũng chẳng cần để trong lòng làm gì, nó không dám ăn tươi nuốt sống gì bạn đâu, cùng lắm là chửi thề bậy bạ. Hơn nữa, bạn đã giúp chú Trì một việc lớn gấp rút như vậy. chú Trì sao có thể để bạn chịu thiệt thòi, đúng không?
Em dâu Trì Cảnh Ngọc là cô út của Mai Nguyên Võ, nên hai nhà cũng xem nhau như người thân thích. Ngay lúc này, Mai Nguyễn Võ cũng bị người lớn trong nhà chuyển tới trường Trung Học Long Đầm. Chẳng qua cậu ta là đầu năm ba,còn Phương Minh Viễn là năm hai. Đối với kết quả này, Mai Nguyên Võ thật ra cũng chẳng mấy để ý đến. Nhưng đối với Phương Minh Viễn, lòng hiếu kì của cậu ta càng nhiều thêm một chút. Một thiếu niên xuất thân từ gia đình thường dân, trong vài năm ngắn ngủi, có thể làm được đến mức này, cũng quả thật là không tưởng tương nổi. Có thể quan sát gần gũi một chút, xem như một trò chơi cũng hay. Nhưng cảnh tượng hôm nay lại làm cậu ta cảm thấy đứa trẻ này thật ra cũng rất thú vị, làm bạn tốt cũng chẳng sao.
- Ha ha…
Phương Minh Viễn gượng cười lắc đầu. Tuy đã thông qua Tô Hoán Đông mà liên hệ với Trì Cảnh Ngọc, lúc tặng ông một tài sản quí giá cũng đã nghĩ chắc chắn chính hắn sẽ đắc tội với không ít người, nhưng cũng thật không ngờ là sẽ nhanh như vậy, càng không ngờ lại đắc tội tới người trong quân đội. Chính hắn ở tỉnh Tần Tây, luôn gắng giữ mối quan hệ tốt với cảnh sát và quân đội, không ngờ rằng khi đến Bắc Kinh, đắc tội đầu tiên lại phạm ngay đến quân đội.
- Các người cũng là con ông cháu cha cả à?
Phương Minh Viễn biết rõ nhưng vẫn cứ vờ hỏi. Nếu Mai Nguyên Võ là con nhà dân thường, biết được gia thế Lỗ Sơn, còn có thể chẳng hề để ý như vậy sao?
Mai Nguyên Võ gật gật đầu, nói :
- Nhưng mà, tôi nói bạn nghe, đừng có đem chúng ta và thằng nhóc kia xếp chung một loại, một cánh rừng lớn, muôn vạn loài chim. Có kẻ ngang ngược giống nó, cũng có kẻ giống chúng ta, cứ an phận thủ thường như vậy. Hôm nay, nếu không xem thằng nhóc kia xấc láo, dựa thế hiếp người, ba người chúng tôi cũng chẳng ra đây làm gì.
Phương Minh Viễn hiển nhiên sẽ không nghiên cứu cẩn thận những lời này rốt cuộc trong đó có bao nhiêu ẩn ý. Hay không thực sự như lời Mai Nguyên Võ nói là an phận thủ thường, chuyện này còn phải xem về sau thế nào đã.
- Không hề gì, tôi hiểu mà, những người này luôn luôn như thế, tự cho mình là giỏi, và cảm thấy toàn bộ thế giới ai cũng đều ngu dốt cả.
Trận này mọi người vốn chờ mong có xung đột, nên thấy Lỗ Sơn cứ thế chạy đi là xem như chấm dứt, còn chuyện cuối cùng quẳng mất bao nhiêu mắt kính, Phương Minh Viễn cũng chẳng thèm quan tâm.
Nhưng thật ra, Mai Nguyên Võ và anh em họ Lư từ nay về sau xem như đã bước vào vòng tròn cuộc sống của Phương Minh Viễn, thỉnh hoảng còn cùng nhau ngồi học. Nhờ có hắn, Phương Minh Viễn cũng biết được vài cái vòng tròn “Bạn bè hư hỏng”.
Tuy nhiên không bao lâu, Phương Minh Viễn trở lại cuộc sống quá khứ giữa ba ngày làm ăn, hai ngày phơi nắng đến trường.
Không có sự tồn tại của Phương Minh Viễn, trong lớp, trong khối, thậm chí trong trường học, các thiếu niên đang trong thời kỳ bị hormone kích thích cũng cảm thấy chộn rộn, không kiềm chế được tâm trạng của chính họ, nhất là khi đối mặt với hai cô nữ sinh từ nơi khác đến. Các nam sinh lớn lên ở Bắc Kinh, trong lòng tự cho là cao hơn người khác một cái đầu.
Vì thế nam sinh tìm đến gần Triệu Nhã và Phùng Thiện ngày càng nhiều. Ngay từ lúc đầu vào lớp, hay trong buổi học, rồi học ngoại khóa, cuối cùng thì ngay cả trên đường bọn họ về nhà, đều có nam sinh không ngừng tiếp đón các cô.
Cũng may Trường trung học Long Đầm luôn luôn thắt chặt loại tình yêu phát triển quá sớm này, nếu không, chỉ sợ trên bàn hai người ngay tức khắc xuất hiện hàng loạt, hàng loạt thư tình.
Thời gian đầu, hai cô gái nhỏ còn thấy rất hài lòng vì chính họ có thể hòa nhập với lớp mới nhanh như vậy. Ai cũng cười tươi như hoa. Nhưng các cô gái xinh đẹp tươi cười như thế, các thiếu niên đang bị các hormone tiết ra quá mức , đúng là hoàn toàn không phân biệt được cuối cùng đó là phép lịch sự khả ái, hay là còn có cảm tình.Vì thế, hai cô giống như hai đóa hoa tươi nở rộ bình thường, nhưng lại thu hút vô số ong bướm vây quanh.
- Chị Tiểu Nhã, có phải bọn họ hiểu lầm cái gì không nhỉ?
Đến lúc này, Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng đã nhận ra có gì đó bất thường, vì có một số nam sinh biểu hiện quá vồn vã, chẳng những quanh co thăm dò quan hệ giữa các cô và Phương Minh Viễn, còn muốn biết sinh nhật các cô nữa, muốn biết sở thích các cô, thậm chí còn muốn biết cả địa chỉ. Có mấy người lớp trên, chẳng ngờ còn muốn mời các cô cuối tuần ra ngoài chơi với họ.
- Chị cũng cảm thấy thế. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng làm cho Minh Viễn hắn bực mình.
Nhìn giáo viên đang đứng viết trên bảng đen, Triệu Nhã nói khẽ, vẻ nổi cáu. Khóa học lần này, sẽ có vài chuyện, nam sinh xúm lại đây, lượn đông lượn tây, làm cho người ta không sống yên ổn được. Ngẫu nhiên đảo một hai lần cũng không có gì, nhưng hơn thế, cô cũng đâu phải đồ ngốc, chẳng lẽ không thể nhận ra những người này có ý đồ mờ ám?
- Nhưng phải cự tuyệt họ như thế nào bây giờ?
Phùng Thiện khó xử nói.Lúc ở thị trấn Hải Trang, các học sinh đều biết rằng hai cô và Phương Minh Viễn có quan hệ một nhà, hiển nhiên không ai cả gan làm loạn, tiếp cận để mang vào xúi quẩy. Nhưng sau khi tới thủ đô rồi, Phương Minh Viễn liền nhắc nhở các cô liên hồi, trường học ở thu đô có tình trạng yêu sớm nhưng quản lý cực nghiêm. Nếu đi sai bước, bọn họ cũng chỉ có đổi trường. Hơn nữa, hai người các cô cũng không thể cùng lấy Phương Minh Viễn ra làm tấm bia được.
- Nếu không thì, Thiện Thiện lấy Lưu Dũng làm bia đi nha, được không?
Triệu Nhã gian xảo cười nhẹ.
- Cậu ấy mà dám đảm đương chắc?
Phùng Thiến chưa nói dứt tiếng, hành lang đã vang lên tiếng chuông tan trường.
Thu thập gọn gàng túi sách, ba người Triệu Nhã vừa bước ra khỏi phòng học, liền chạm mặt một nam sinh lớn tuổi bước đến, nói :
- Triệu Nhã, Phùng Thiện, tốt quá, tối nay có chiếu phim của Trình Long đấy.
Lần này đây đã là lần thứ ba anh ta mời hai người, hai lần trước mấy người Triệu Nhã đều khéo léo từ chối. Xem ra đối với anh ta, đó chẳng qua là nữ sinh hay e thẹn mà thôi. Hôm nay là chiếu phim của Trình Long, lại là lần thứ ba anh ta mời, lúc trước chẳng phải Lưu Hoàng Thúc cũng phải mời Khổng Minh đến ba lần sao.
Đã bị việc này quấy nhiễu, làm bực dọc trong người, Triệu Nhã bất thình lình nhớ đến một câu:
- Đừng có mà làm phiền tôi nữa, làm phiền tôi nữa, tôi sẽ mang ngươi cột trên thuyền cỏ mượn tên ngay đấy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện