[Dịch]Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi - Sưu tầm
Chương 31 : Chiến đấu ác liệt (9)
.
Edit: Panh Hoang
Ba nam nhân vẻ mặt hèn hạ đuổi lên trước, nhìn thấy có người che chở cô gái xinh đẹp kia, vốn là cảnh giác, nhưng sau nhìn đến dung nhan tuyệt sắc của Kiều Vô Song, lại càng nổi lên sắc tâm.
Nam nhân mặt cười mờ ám, hé ra một cái miệng đầy răng vàng khè nói: "Ái chà, lại đưa tới một cô bé xinh đẹp hơn."
Tên còn lại càng thêm đáng khinh nói : "Cô bé, thời buổi loạn lạc này, tùy thời sẽ có chiến tranh, cô cùng đại gia đi vui vẻ một chút, coi như thật sự đánh nhau, có chết cũng có thể làm quỷ phong lưu nha."
Kiều Vô Song nhếch môi, lộ ra một chút cười lạnh.
Nhưng, bởi vì dung mạo xuất chúng của cô, rõ ràng là một nụ cười lạnh như băng, lại làm cho ba nam nhân lâm vào si mê.
Nhìn thấy vẻ mặt si mê của ba nam nhân, Kiều Vô Song sảng khoái nói : "Tốt."
Ba nam nhân không ngờ cô lại đáp ứng sảng khoái như vậy, càng thêm hưng phấn, ba nam nhân tựa như ong vò vẽ, mạnh mẽ nhào qua chỗ Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song khinh thường phát ra một tiếng hừ lạnh, thời điểm ba nam nhân kia như sói đói nhào tới, cô một người một cước, xoay người đá ra sau, ba nam nhân kia rốt cuộc gục ngay tại chỗ.
Ba nam nhân bị đánh đau đớn ôm người kêu than, một bên cô gái xinh đẹp hưng phấn vỗ tay, nói : "Thật là lợi hại, thật là lợi hại nha, tỷ tỷ, tỷ là giang hồ hiệp khách sao, bản lãnh cao như vậy, tỷ có thu đồ đệ không, tôi làm đồ đệ tỷ được hay không?"
Cô gái nhanh nhẹn nói một hơi dài, một đôi mắt trong veo như nước sáng lấp lánh, ánh mắt hiện ra vẻ hồn nhiên, vẻ mặt sùng bái nhìn Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song cũng không có bởi vì dạng khích lệ này mà cảm thấy kiêu ngạo, cô chỉ là cười thần bí, nói : "Hiện tại rất nguy hiểm, cô theo tôi một đường đến nơi an toàn đi."
Trong đôi mắt đen nhánh trong veo như nước của cô gái rất nhanh hiện lên một chút ánh sáng quỷ dị, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói : "Thật sự, vậy thì cảm ơn nhiều."
Nhìn thấy đáy mắt cô ta chợt lóe lên ánh mắt phức tạp rồi biến mất, khóe miệng Kiều Vô Song tươi cười lại càng thêm thần bí.
Hai người nói xong, liền lướt qua đám người, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, cô gái nói : "Tỷ tỷ, tôi đã gặp qua tỷ, tỷ còn nhớ rõ tôi sao?"
"Nhớ rõ." Kiều Vô Song thản nhiên nói: "Tôi trà trộn vào trong thành, tránh ở trong xe ngựa có duyên gặp vị thiếu niên kia một lần."
Từ lần đầu tiên Kiều Vô Song nhìn thấy cô gái này, Kiều Vô Song đã cảm thấy nhìn rất quen mắt, suy nghĩ kỹ một chút, liền nhớ ra cô ta là vị thiếu niên nữ giả nam trang kia.
Hương Nhi chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, làm một cái mặt quỷ đáng yêu, nói : "Đúng rồi, tôi chính là Hương Nhi."_
Đối với nhiệt tình của cô ta, Kiều Vô Song lại có chút trầm mặc ít lời.
Thấy cô không nói lời nào, ánh mắt Hương Nhi chợt lóe, lại hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?"
Kiều Vô Song chỉ chỉ một cái phòng nhỏ phía trước, nói : "Tới rồi, tôi đi vào trước, cô đợi ở ngoài cửa."
Ánh mắt Hương Nhi chợt lóe, lập tức vẻ mặt ủy khuất nói : "Tỷ tỷ, không tốt, bên ngoài loạn như vậy, ta sợ lại gặp lưu manh."
Kiều Vô Song hảo tâm nói : "Tôi ở bên trong có thể nghe được động tĩnh ở bên ngoài, cô đừng lo."
Thấy không lay chuyển được cô, Hương Nhi cũng không có tiếp tục thỉnh cầu, liền ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài cửa.
Sau khi Kiều Vô Song tiến vào phòng an toàn, ở trong phòng an toàn chỉ nghe thấy động tĩnh của Trương Tử Thạc, thời điểm hắn đang muốn mở miệng nói cái gì, Kiều Vô Song rất nhanh đưa tay đặt ở bên môi, làm một cái động tác tay đừng lên tiếng.
Kiều Vô Song biết, Hương Nhi này, tuyệt đối có vấn đề.
Nhưng, Hương Nhi rốt cuộc là Tử Mặc Hàn phái tới, hay là Trác Nhiên phái tới, cô cũng không biết.
Cho nên, hiện tại biện pháp duy nhất, chính là để Hương Nhi báo cáo tin tức giả, cô mới có thể dẫn ra chủ nhân phía sau màn.
Kiều Vô Song dùng mắt ra hiệu cho Trương Tử Thạc, liền lấy ra một cây bút, vừa viết, miệng lại vừa giả bộ nói : "Trương tử Thạc, kế hoạch thành công."
Hai người hình như đã sớm giao tiếp tốt như vậy, ăn ý đối đáp lên: "Tiếp theo chúng ta phải làm cái gì đây?"
"Có tiền, đương nhiên là phải làm việc."
Kiều Vô Song lấy ra một tờ giấy tuyên thành viết tin tức chính xác lên đó; phần danh sách kia vẫn ở trong tay tôi, mà rương hoàng kim trong tay Tử Mặc Hàn cũng bị tôi đoạt được.
Trương Tử Thạc hiểu ý, liền viết câu trả lời; chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi, nếu không nếu như thật sự đánh nhau, thì khó thoát khỏi cái chết.
Kiều Vô Song viết; lúc tôi và Tử Mặc Hàn gặp gặp hắc y sát thủ, tuy hành vi cử chỉ rất giống thổ phỉ, nhưng tôi hoài nghi bọn họ là có người sai khiến, trận vui đùa này giờ mới bắt đầu, chúng ta không thể lập tức rời đi.
Trương Tử Thạc viết: Hoàng kim làm sao bây giờ, để ở đâu?
Ánh mắt Kiều Vô Song chợt lóe, nói : "Tử Thạc, chúng ta thành thân đi."
Khuôn mắt tuấn tú của Trương Tử Thạc lộ ra sửng sốt, trái tim theo câu nói kia của cô mà đập cuồng liệt, nhưng lúc sau nhìn thấy đoạn cô viết, đáy mắt liền lộ ra một chút thất vọng.
Kiều Vô Song viết; đánh hoàng kim thành mũ phượng cùng đồ cuới...
Trương Tử Thạc hiểu ý, liền gật đầu nói: "Tốt."_
Cái gọi là tai vách mạch rừng, Kiều Vô Song đề phòng, lời cô giả bộ nói toàn bộ rơi vào trong tai người nào đó, dẫn tới một ít kinh ngạc, người nào đó rất nhanh rời khỏi hiện trường, chuẩn bị đi mật báo...
Cầu tiến cử, cầu nhắn lại, cầu thăm hỏi tán thưởng. . . Vãn Hà quỳ gối van xin vậy vậy vậy vậy ~!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện