[Dịch] Tru Tiên Tiền Truyện: Man Hoang Hành
Chương 2 : Mặc Tuyết
Người đăng: vo vong
.
Chúng nhân tại trường đều sững sờ, không hiểu thiếu nữ mỹ lệ này đột nhiên hét lên những lời như vậy là có dụng ý gì. Nhìn theo phía ánh mắt của thiếu nữ, chỉ thấy rừng tùng rậm rạp, chẳng hề có một tiếng động, chẳng lẽ nơi ấy lại có động tĩnh của người nào đó sao?
Tại trường không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng, thiếu nữ đó tựa như chưa từng ngờ tới mình hét lên như vậy mà không có người nào trả lời, không khỏi cảm thấy có chút thẹn thùng, đặc biệt là những ánh mắt như có như không của mọi người xung quanh, trên mặt lập tức hiện ra một áng mây hồng nhàn nhạt, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần tức giận, đang muốn lớn tiếng gọi lại người kia, đúng vào lúc này, trong trường đột nhiên có dị biến.
Điền Bất Dịch tu đạo chưa lâu, lúc này một mình đối kháng với Hấp Huyết lão tổ, quả thực đã rơi vào thế hạ phong, nếu không phải phía bên Bách Độc Tử liên tiếp xảy ra chuyện bất ngờ phiến cho Hấp Huyết lão tổ phân thần, chỉ sợ y sớm đã bị thương dưới tay đối thủ rồi. Chỉ là Hấp Huyết lão tổ dù sao cũng là cao nhân Ma giáo thành danh nhiều năm, Điền Bất Dịch dưới những tiếng quỷ khóc lang gào đầu trời đánh phải đỡ trái, vô cùng vất vả. Khi y đã sắp không kiên trì nổi nữa, phía sau lưng Hấp Huyết lão tổ có một thân ảnh thon dài màu trắng đột nhiên xuất hiện như quỷ mỵ, đồng thời trong chu vi vài trượng trong cánh rừng tùng này, cuồng phong tụ tập, một âm thanh trong trẻo như long ngâm bỗng dưng vang lên.
Một luồng bích quang sáng chói từ trong tay người áo trắng hiện ra, sau nháy mắt đã biến thành một cột ánh sáng lớn, khiến cho cả cánh rừng u ám trở nên sáng rõ như ban ngày. Luồng ánh sáng ấy sáng chói như vậy, đạo hành dù cao như mấy tên Hấp Huyết, Đoan Mộc nhất thời cũng chẳng thể mở mắt ra nhìn, chỉ nghe thấy tiếng long ngâm liên miên không dứt, cuồng phong nổi lên ầm ầm, không tốn mảy may chút sức lực nào đã đem những u hồn quỷ ảnh mà Hấp Huyết lão tổ gọi ra thổi đi sạch sẽ.
Hấp Huyết lão tổ trong lòng vô cùng kinh hãi, cho đến lúc này hắn vẫn không nhìn rõ được bộ dạng của nhân vật bên trong luồng bích quang sáng chói kia, chỉ là cái khí thế này lại chẳng hề xa lạ, đặc biệt là trong mấy ngày này, càng đã được truyền ra khắp trong mọi người của Ma giáo. Hắn nghiến chặt răng, thân hình đột nhiên giống như con diều đứt dây mượn cơn cuồng phong lao thẳng tới mắt để lướt về phía sau, nửa đường khi đi qua bên cạnh Bách Độc Tử liền thuận tay kéo hắn theo lên, đồng thời cất tiếng chửi mắng: “Vạn Kiếm Nhất, hay cho tên khốn kiếp ngươi, ngươi không phải vẫn luôn tự cho rằng mình là anh hùng ư, sao cũng học cái thói đánh lén sau lưng thế?”
Trong luồng bích quang truyền ra một tràng cười trong trẻo, lại chẳng hề có tiếng trả lời, ngược lại luồng bích quang đầy trời đó càng ngày càng thịnh, rừng tùng xung quanh dưới uy thế kinh nhân này, không ngờ lại lần lượt đổ gục, những thân cây to lớn bị cuồng phong nhổ bật gốc lên, uy thế của luồng bích quang thì càng ngày càng mạnh, hệt như cơn gió lốc quét sạch mây tàn lao về hướng mấy người Hấp Huyết lão tổ.
Trên khuôn mặt khô héo của Hấp Huyết lão tổ ẩn ước đã toát ra mồ hôi, chỉ cảm thấy những cơn gió sắc bén như đao, tựa như muốn băm nát khuôn mặt hắn ra vậy, bất giác cảm thấy sợ hãi, may mà lúc này Đoan Mộc lão tổ bên cạnh nhìn ra có chỗ không đúng, sớm đã bỏ mặc hai người Tằng Thúc Thường, Thương Chính Lương, nhảy đến, sắc mặt nghiêm tung xòe bảo phiến ra, quạt thẳng vào cơn cuồng phong tựa như không gì phá nổi trước mặt một cái.
Giữa không trung tựa như có một tiếng sấm động vang lên, bảo phiến trong tay Đoan Mộc run rẩy kịch liệt, sau khoảnh khắc trên mặt bảo phiến không ngờ lại bắn ra một đạo kì quang, ngưng kết thành hình trước mặt Đoan Mộc, tạo thành một ngọn núi nhỏ, đất đá bay lên tứ tung, những tiếng ì ầm vang lên không dứt, mà bên trên chiếc bảo phiến kia, một ngọn núi vốn được vẽ trên đó không ngờ đã biến mất rồi.
Một phen thi triển pháp lực này hiển nhiên tốn rất nhiều pháp lực, với loại đạo hành như của Đoan Mộc lão tổ mà cũng cực kì vất vả, ngọn giả sơn vừa mới thành hình, hắn đã không khỏi phải lùi về phía sau, thân hình béo tốt thở dốc liên hồi, lướt đến bên cạnh Hấp Huyết lão tổ và Bách Độc Tử, vội vã nói: “Cái tên sát thần họ Vạn đã tới, loại như chúng ta khó mà đối phó nổi, mau đi thôi!”
Bách Độc Tử sắc mặt trắng bệch, thần tình đầy vẻ oán độc, nhưng rốt cuộc vẫn lặng lẽ gật đầu, Hấp Huyết lão tổ cũng không nói gì, một tay nắm thân hình nhỏ con của Bách Độc Tử lên và rời đi, Đoan Mộc lão tổ theo sát phía sau, ba người chạy đi như bay, sau nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau lưng bọn chúng, luồng bích quang như sóng dữ gào thét ào tới, tại chỗ ngọn núi nhỏ do chiếc bảo phiến hóa thành bị ngăn cản lại một lát, nhưng chỉ thấy bích quang càng ngày càng rực rỡ, càng ngày càng sáng chói, cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, oành oành đánh xuống, ngọn núi nhỏ kia không ngờ đã bị bộ thành hai mảnh, sau nháy mắt vô số những mảnh đá lớn cùng cát bụi xen lẫn vào nhau ào đi thành dòng, trong rừng tùng dày đặc tựa như không gì cản nổi, lao đổ vô số thân cây, mở ra một thông đạo rộng sáu thước, dày đến mấy trượng, sau đó mới dần dần tan đi.
Sau luồng bích quang, một thanh niên áo trắng quay người lại, thanh tiên khí bích kiếm đang tung hoành trong tay chàng lặng lẽ trở về vỏ, nhưng bên ngoài thân kiếm vẫn có một luồng kiếm khí ẩn ước dao động, trông chẳng khác chi một vật sống vậy, trừ việc này ra, phía sau lưng chàng còn có một chiếc hộp vuông dài rộng đúng ba thước, bên ngoài bao bằng vải vàng, chẳng biết là bên trong có chứa vật gì. Chàng liếc nhìn chúng nhân tại trường, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia tiếu ý, nhưng lại không có chút kiêu ngạo nào, ngược lại còn khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết, chàng mỉm cười nói: “Chào các vị sư đệ, ta là đệ tử của trưởng môn sư tôn Thiên Thành Tử, Vạn Kiếm Nhất!”
Mấy người Điền Bất Dịch sớm đã bị đạo pháp thần thông kinh thế hãi tục mà thanh niên áo trắng này vừa thể hiện khiến cho trợn mắt há mồm, lúc này nghe thấy người thanh niên ấy nói chuyện, còn có gì khác để nói chứ, nhất tề khom người xuống: “Bái kiến Vạn sư huynh…”
Lúc này, thiếu nữ xinh đẹp vừa này đang đứng một bên, dải Chu Lĩnh pháp bảo màu hổ phách không biết đã được nàng thu lại từ lúc nào, hóa thành một sợi dây lưng, quấn lại trên eo nàng, ánh mây lưu động, càng có thêm mấy phần diễm sắc. Nhìn mấy người Điền Bất Dịch khuôn mặt đầy vẻ kính phục khom người trước người thanh niên áo trắng kia, lại nhếch hàm lên, hơi mang theo chút giận dỗi nói: “Thật là, từ sáng đến tối chỉ biết khoe mẽ… Này, người kia, huynh mà còn không qua, bên này thực sự sẽ có người phải siêu sinh đó!”
Lời còn chưa dứt, trước mắt thiếu nữ đột nhiên hoa đi, lại thấy thanh niên áo trắng tên Vạn Kiếm Nhất không biết đã ngồi bên Thương Tùng đạo nhân từ lúc nào, đang cẩn thận xem xét vết thương cho Thương Tùng đạo nhân, mấy người Điền Bất Dịch cũng chậm rãi vây quanh. Thiếu nữ đó hứ một tiếng, nói: “Sao, huynh đừng có nói với ta vị sư huynh này thương thế nặng nề khó mà trị nổi đó!”
Mấy người Thương Chính Lương nghe vậy đều hơi biến sắc, trái tim đập nhanh hẳn lên, có điều nhìn thần tình của thiếu nữ nọ, lại tựa như chẳng hề có chút vẻ lo lắng nào, xem ra nói thì nói vậy, bộ dạng của nàng có vẻ như thập phần tin tưởng vào vị sư huynh Vạn Kiếm Nhất này. Điền Bất Dịch đứng một bên, trong lòng hơi có vài phần lo lắng, dư quang nơi khóe mắt quét qua, lướt qua mặt thiếu nữ nọ một chút, đột nhiên dừng lại một chút, chỉ thấy trong cánh rừng tùng do vừa bị Vạn Kiếm Nhất đại phát thần uy dọn dẹp sạch sẽ một mảng cây cối xung quanh trở thành một mảng đất trống, ánh sáng chiếu thẳng xuống, chỉ thấy thiếu nữ đó mĩ lệ vô song, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt long lanh, tựa như thiên sơn vạn thủy đều chắt vào trong đó vậy, y liếc nhìn qua một cái, lại cảm thấy tim đập mạnh nên, trong đầu như nổ ầm một tiếng, không ngờ lại chẳng rời mắt đi nổi nữa.
“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ vang lên, lại là phát ra từ Vạn Kiếm Nhất, “Thương Tùng sư đệ đã trúng phải ‘Hắc Hạt Trùy’ của Bách Độc Tử, loại độc này tuy lợi hại nhưng không khó giải, không đáng ngại đâu.”
Mấy người Thương Chính Lương, Tằng Thúc Thường đều đại hỉ, đang muốn nói gì, đột nhiên lại nghe thấy thiếu nữ kia nhíu mày lại, mang theo vài phần thức giận, chỉ về phía Điền Bất Dịch quát lên: “Huynh nhìn cái gì?"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện