[Dịch] Tru Tiên Tiền Truyện
Chương 2 : Tiêu Đỉnh
Người đăng: NAMKHA
.
Quỷ Vương không đổi sắc nói: “Không cần kinh ngạc. Lão phu đã sống quá nhiều
năm rồi, cũng sớm nên như vậy, chỉ vì lo lắng cho cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông
được tổ tông truyền lại mà cố gắng thôi. Con nghe ta nói này, sau khi lão phu chết,
con đừng phát tang vội, đợi khi đi tới hoang nguyên sát Man Hoang thì mới tuyên
bố ra với người ngoài rồi dừng quân lại đó làm tang thật lâu. Đợi khi người của tông
phái khác đi hết khỏi hoang nguyên thì mới công bô di mệnh của lão phu là muốn
chôn ở Hồ Kỳ Sơn, nếu không có chết cũng không nhắm mắt nổi.”
Vừa dứt lời Quỷ Vương đã thò tay vào ngực áo rồi lấy ra một phong thư đưa cho
Tiểu Vạn.
Tiểu Vạn không ngừng biến sắc rồi vừa sợ vừa phục nhìn Quỷ Vương đồng thời run
rẩy tiếp lấy lá thư.
“Nếu cần thì con lấy phong thư này ra cho người khác thấy. Chẳng may lúc đó còn
có chuyện gì xảy ra nữa thì đừng tiếc thân xác này của lão phu mà hãy trốn đi, kẻ
chết rồi thì còn gì sợ chứ? Chỉ có một thứ con nhất định phải khắc ghi, nhất định
phải phát dương quang đại cơ nghiệp được truyền thừa bao năm nay của Quỷ
Vương Tông!”
Tiểu Vạn lại càng run rẩy gật đầu rồi lập tức hạ gối dập đầu bái lạy Quỷ Vương.
Quỷ Vương dường như đã buông được tảng đá nặng nề trong tim nên thở phào, ánh
hắn cũng trở nên mơ màng hẳn đi. Cũng không rõ là hắn thấy được điều gì mà
bỗng thầm than thở: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Tiếng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng dần tan biến.
****
Ngày hôm sau, trên đỉnh núi chốn hạp cốc này bỗng có mấy bóng người đứng nhìn
vojg xuống bên dưới, chính là đám người lấy Vạn Kiếm Nhất dẫn đầu này.
Từ phía trên nhìn xuống thì có thể mờ mờ thấy được chốn hoang vắng này lại đang
có rất nhiều bóng người qua lại, nếu xét theo y phục thì rõ ràng đó đều là giáo đồ
Ma giáo. Tầng người vồn vã, có không ít kẻ thậm chí còn vừa tới đã không ngừng
nghỉ mà lập tức đi về phía ngoài sơn cốc, thậm chí còn có thể dễ dàng nhận ra đám
dư nghiệt Ma giáo này sau khi thất bại đã vô cùng chán nản nên hận mình không
thể sớm tránh xa khỏi Thanh Vân Sơn.
Người trong Ma giáo gây nên vô vàn sát nghiệt trên Thanh Vân Sơn nên Thanh Vân
Môn ai nấy đều có thù sâu như biển với chúng. Do đo khi đứng trên này nhìn đám
ma giáo đang chạy loạn thì dù là Thương Tùng, Thương Chính Lương hay Điền Bất
Dịch, Tăng Thúc Thường đều giận dữ muốn lao xuống chém giết một hồi.
Nhưng Vạn Kiếm Nhất trong đám họ lại cực kì hiểu chuyện nên bình tĩnh nói với bốn
vị sư đệ: “Nhớ kĩ, mục tiêu chính của chuyến đi này là lẻn vào Man Hoang để thám
thính tình hình trong thánh điện của Ma giáo, vì thế hãy tạm thời quên những
chuyện khác đi, các đệ cũng tuyệt không được mất bình tĩnh gây nên chuyện gì
hiểu không?”
Bốn người đồng thanh dáp phải. Vạn Kiếm Nhất tiếp tục quan sát bên dưới rồi nói
tiếp: “Nói tới cũng lạ, suốt dọc đường này dù rằng đã thấy rất nhiều yêu nhân ma
giáo nhưng ngay cả bên dưới sơn cốc này cũng chỉ có toàn đám ô hợp. Ta thường
nghe rằng trong ma giáo có rất nhiều phái hệ nên tất sẽ có đủ loại quản thúc,
nhưng tình hình trước mắt không phải là hoàn toàn trái ngược hay sao?”
Thương Tùng cũng nhìn theo nhưng có lẽ đã nghĩ tới chuyện gì đó nên cất lời: “Sư
huynh, đệ có một điều khó hiểu. Theo lý thuyết thì đám yêu nhân trong các môn
phái nhỏ của ma giáo chắc sẽ thế này nhưng mấy môn phái lớn như Vạn Độc Môn,
Quỷ Vương Tông, Trường SInh Đường cũng không thể loạn như vậy chạy?”
Tăng Thúc Thường cũng chen miệng: “Không lẽ trận Thanh Vân Sơn dã bị chúng ta
đánh đến run rẩy nên mới thành thế này?”
Thương Tùng lắc đầu nhíu mày nói: “Chắc sẽ không vậy.”
Vạn Kiếm Nhất im lặng nghĩ ngợi rồi mới nói: “Thương Tùng nói có lí. Yêu nhân ma
giáo tuy rằng đáng khinh nhưng với tình thế hiện giờ thì kẻ lãnh đạo chắc chắn
chẳng phải bậc vô năng, chúng ta cũng tuyệt không được khinh thường.” Hơi ngừng
lại để xoay người về phía sau rồi y mới nói tiếp:” Không cần quan tâm đến đám
loạn quân tàn phế bên dưới, chúng ta tiếp tục tiến lên thôi.”
“Vâng.” Đám Thương Tùng đáp lời. Sau đó năm người bọn họ lại ngự kiếm bay về
đằng xa.
Sau khi vượt qua sơn cốc là tới một dãy núi phập phồng với màn rừng xanh thẳm
suốt mười dặm. Sau đó địa hình mới bằng phẳng lại, rừng cây cũng dần thưa đi,
theo đó là một bình nguyên xuất hiện trướ mặt. Lúc này bay trên tời sẽ có cảm giác
đất trời rộng mở, dưới mắt là ruộng đồng tươi tốt trải dài ngàn dặm, song suối dọc
ngang, thi thoảng lại có núi non rừng rậm điểm xuyến, thậm chí còn có mười mấy
hai mươi thôn xóm rải rác khắp nơi.
Những thôn xóm đó đều là của cư dân bao đời này đã tồn tại ở quanh chân dãy
Thanh Vân. Bọn họ ai nầy đều thật thà chất phác, kính ngưỡng tiên đạo, trời mọc
thức dậy, trời lặn nghỉ ngơi, cứ thế kéo dài suốt bấy nhiêu năm. Nhưng mấy ngày
nay ma giáo xâm lớn Thanh Vân Sơn với quy mô rất lớn, yêu nhân cũng theo đó mà
hoành hoành bốn phương, thôn dân quanh đó phần lớn đều đã chạy sạch, có lẽ phải
đợi tới khi giáo đồ ma giáo triệt để rút đi thì họ mới có thể về lại nhà.
Nhìn từ đằng xa thì thấy trên bình nguyên có không ít thôn xóm đang rực cháy,
khói mù bay khắp trời, chắc rằng đã gặp chuyện chẳng may.
Thanh Vân Môn đã lập phái trên Thanh Vân Sơn hai ngàn năm nên cũng coi người
dân quanh đó như con cháu, do đó khi năm người này thấy cảnh kia thì đều giận dữ
biến sắc.
Lúc đó họ đã bay hẳn khỏi núi rừng để ra tới đồng bằng nên cũng mất đi yểm hộ
mà trở nên rõ ràng giữa không trung. Quanh đây lúc này có vô só yêu nhân ma
giáo, nếu cứ như vậy thì thật không thích hợp, chẳng may bị giáo đồ ma giáo gần
đó chú ý thì e rằng sẽ sớm sinh chuyện. Vì thế Vạn Kiếm Nhất liền dặn mọi người
hạ xuống một nơi vắng vẻ.
Họ đã không còn mặc trang phục của đệ tử Thanh Vân mà tất cả đều đã thay bằng
những bộ quần áo tầm thường nên trông chẳng khác nào một đám tu sĩ thường
thấy cả.
Cố ý tránh đi mấy thôn xóm đang cháy rồi họ tiếp tục thẳng tiến đi vè đường mòn
phía tây bắc. Dọc đường họ cũng gặp được vài đám giáo đồ ma giáo đang chạy loạn
nhưng lại không hề thấy bóng dáng thương nhân và dân cư nào cả nên bất giac
cảm thấy nơi này quá hoang vu.
Cứ đi như vậy một lúc thì Thương Chính Lương giận dữ: “Đám ma giáo khốn nạn
này không biết mấy ngày nay đã giết hai bao nhiêu người, thật sự là xằng bậy!”
Điền Bất Dịch nhìn veefe một thôn xóm gần đó thí thấy ánh lửa rợp trời, dường như
còn nghe được cả tiếng khóc thảm vang lên nên biến sắc do dự nói với Vạn Kiếm
Nhất: “Vạn sư huynh, nơi đó hình như còn có người sống.”
Vạn Kiếm Nhất dừng bước lại, đám người theo sau hắn cũng theo đó ngừng chân rồi
cùng nhìn về phía thôn xóm đang cháy kia. Chốt lát sau có một loạt tiếng khóc xen
lẫn tiếng cười to vang lên.
Dù cho cách rất xa nhưng âm thanh ấy cũng chợt trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhất thời mọi người đều nhìn về Vạn Kiếm Nhất. Hắn suy tư một lát rồi thở dài nói:
”Nếu là thôn làng bỏ không bị yêu nhân đốt thì cũng thôi đi, nhưng giờ đây còn có
bách tính đang chịu khổ thì đệ tử Thanh Vân chúng ta tất không thể làm ngơ. Đi
qua đó xem thử thôi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện