[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 73 : Dị Tượng (2)

Người đăng: 

.
Mặt trời trôi dần về phía tây khiến cho sắc trời dần u tối, một ngày náo nhiệt ồn ào của Tiểu Hồ thành cuối cùng cũng kết thúc, tất cả dần dần yên tĩnh trở lại, những người khách ở trong Thiên Phong lâu cũng dần dần tán đi, khi vị khách cuối cùng đã rời đi thì Thiên Phong lâu bắt đầu đóng cửa, phần đông đệ tử của Huyền Thiên tông đều nhộn nhịp thu thập chuẩn bị rời đi. Thiệu Cảnh đứng ở phía sau quầy duỗi lưng răng rắc rồi thở phào một cái, đi đến gần một cái thùng gỗ lớn đặt dựa vào tường rồi dùng chân đá hai cái, phát ra hai tiếng "Thùng thùng", sau đó đi thẳng về phía trước. Trong thùng gỗ vang lên vài tiếng kêu ủn ỉn rồi đột nhiên một cái đầu heo nhô ra, đè xuống mép cái nắp của chiếc thùng gỗ, ánh mắt uể oải mông lung đảo nhìn chung quanh, nó nhìn thấy Thiệu Cảnh ở đằng trước đang đi tới phía cửa chính thì lẩm bẩm vài tiếng ụt ụt ịt ịt , giãy dụa lật đổ cái thùng gỗ để bò ra, một nửa thân người vượt ra trước bị ngã rơi xuống mặt đất, bò ra lắc lắc toàn thân một lúc để làm rơi mấy cây rơm rạ bám trên cơ thể, sau đó mở ra cái miệng rộng, ngáp thêm một cái thật to rồi mới lười biếng chạy về phía Thiệu Cảnh. Mấy tháng không thấy, cái đầu của Tiểu trư thoạt nhìn hình như đã to hơn hồi trước, ngoại trừ hai cái răng nanh màu trắng dài gần một tấc lòi xuống từ trong miệng thì những cái khác vẫn không có thay đổi gì, vẫn là bộ vằn đen trắng, hai cái hốc mắt một đen một trắng, hai cái lỗ tai cũng một đen một trắng của Tiểu Trư. Khi thời gian của Tiểu Hồ thành trôi đến hoàng hôn thì mọi thứ bắt đầu chậm chạp bình tĩnh trở lại, mặt trời màu đỏ tươi của buổi chiều treo ở chân trời đang tỏa ra chút ít ánh nắng còn sót lại cuối cùng của một ngày, ánh nắng đỏ thẫm như mã não lóe ra ở nơi cuối chân trời trong như những vầng hào quang thật đẹp mắt. Ánh sáng của mặt trời sắp lặn rơi xuống Tiểu Hồ thành khiến cho tất cả mọi thứ, các con đường lớn nhỏ đều bị phủ một loại nhan sắc mờ nhạt. Phần lớn các tu sĩ kết nhóm, kết bạn mà đi vào ban ngày bây giờ đã tán đi gần hết, ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn thấy một vài tu sĩ đơn bước ung dung tản bộ trong thành, Thiệu Cảnh đang đứng tán chuyện theo lệ cũ với một vài vị sư huynh ở trước cửa ra vào của Thiên Phong lâu, sau đó hắn đi theo con đường quen thuộc để đi ra cửa thành. Bởi phần lớn thời gian trong mỗi ngày đều phải dùng để làm việc trong Thiên Phong lâu nên thời gian hắn dùng để tu hành khó tránh khỏi bị ngắn hơn người khác một chút, không chỉ mình Thiệu Cảnh mà tất cả những đệ tử làm việc trong Thiên Phong lâu đều phải như vậy, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi tu luyện nữa, mỗi khi kết thúc một ngày làm việc thì lại vội vàng chạy về nhà mình ở ngọn núi Thiên Thanh. Một lúc lâu sau khi đã ra khỏi thành thì sắc trời đã tối lắm rồi, tất cả mọi người dù đi trước hay đi sau đều không có ai tỏ vẻ rảnh rỗi, ước chừng mười người đang mặc trang phục đệ tử thêu hai màu xanh trắng giao nhau, trang phục mà mỗi đệ tử của Huyền Thiên tông đều phải mặc, có vài người kết bạn cùng đi và thấp giọng nói chuyện phiếm, có vài người lại đi một mình về phía trước, Thiệu Cảnh một mình đi ở sau cùng đoàn người, hắn cũng không bắt chuyện với ai. Sau khi ra khỏi Tiểu Hồ thành thì tinh thần của Tiểu Trư đã tỉnh táo hẳn lên, vẻ lười biếng uể oải vừa rồi đã được thay thế bằng một bộ dáng tràn đây tinh lực, đi theo bên người Thiệu Cảnh chạy lên chạy xuống không ngững, thỉnh thoảng còn đưa mũi rò rẫm vào bụi cỏ ở ven đường để ngửi ngửi, tiếc là hôm nay xem ra vận khí của nó không tốt, tuy rằng nó rất nhiệt tình nhưng cho tới bây giờ cũng chả kiếm được cái gì, vẫn đang lẽo đẽo đi bên cạnh Thiệu Cảnh, chưa chui vào bụi cỏ một lần nào cả, về sau hình như nó không chịu được nữa liền vừa đi vừa dụi dụi cái đầu nhỏ vào chân của Thiệu Cảnh, khi lên khi xuống giống như nịnh nọt, trong miệng ụt ụt không ngừng. Thiệu Cảnh cũng nhìn thấy bộ dáng và ánh mắt thòm thèm đầy sốt ruột thèm ăn của Tiểu Trư nhưng hắn chỉ liếc mắt chứ không để ý tới nó, nghĩ thầm đoạn đường không đến mười dặm trong ba tháng ít ra con heo này cũng chạy tới chạy lui gần hai trăm vòng rồi, đừng nói là linh thảo trên mặt đất, cho dù là rễ linh thảo vùi dưới ba thước đất cũng sớm đã bị này cái mũi heo so với cẩu còn thính gấp chục lần này bới móc ra cho ăn hết sạch rồi, ở đâu ra linh thảo lọt lưới cho nó ăn bây giờ cơ chứ! Về phần nói mình bỏ tiền ra mua linh thảo cho nó? Đó là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Sau khi ngủ một giấc vào buổi chiều thì Tiểu Trư có vẻ đang rất là đói, đây cũng là một nguyên nhân khiến nó làm như vậy, nói cách khác tuyệt đối là nịnh nọt đòi ăn mà thôi, Tiểu Trư cứ chạy lên chạy xuống khắp nơi khiến cho những người đi bên cạnh phải chú ý, một vị nữ đệ tử của Huyền Thiên tông đang đi ở phía trước bỗng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười đối Thiệu Cảnh nói: "Thiệu sư đệ, con Tiểu Trư của ngươi bị làm sao vậy?" Thiệu Cảnh nhếch miệng cười, nói: "Đói bụng." Vị nữ đệ tử này nhìn qua hình như là một cô gái rất tốt bụng, cũng có thể là vì bề ngoài của Tiểu Trư khá đáng yêu nên nàng không khỏi động lòng trắc ẩn, nhìn Tiểu Trư mấy lần rồi cầm ra một ổ bánh mì vàng rộm từ trong lòng, cười hì hì ngồi xổm xuống đưa cho Tiểu Trư, cười nói: "Tiểu Trư thật đáng thương, chủ nhân của ngươi lại không cho ngươi ăn cái gì à, đến đây, cầm lấy bánh của ta mà ăn đi nè." Tiểu Trư hếch đầu mũi lại gần bàn tay của nàng ngửi ngửi một lúc thì hai cái tai một đen một trắng lại rũ cụp xuống, sau đó nó kêu nhỏ hai tiếng ụt ụt mệt mỏi rồi quay đầu bước đi. Nụ cười đang nở trên môi vị nữ đệ tử nhất thời đanh lại. Thiệu Cảnh nhìn thấy điều đó thì vội vàng chạy tới đá vào mông của Tiểu Trư mội cái rồi cười cười làm lành nói: "Lưu sư tỷ chớ trách chớ trách, con heo này tính tình cổ quái, từ trước tới giờ nó vẫn không ăn bánh, ngươi bỏ qua đừng chấp nó nhé." Lưu sư tỷ vốn đã có vài phần tức giận nên lúc này trừng to đôi mắt oán hận nhìn Thiệu Cảnh, đứng lên và quay đầu đi, vô duyên vô cớ quay lại lườm vẻ mặt đã tái đen đi của Thiệu Cảnh rồi quay đầu tìm cái con lợn chết không biết điều, đang định đem cái con kia lợn chết ấy nắm đến rồi dùng chân đạp nó thật mạnh để tiết hết nỗi bức bối trong lòng thì đột nhiên nàng trông thấy cái đầu của Tiểu Trư đang ngẩng đầu lên, xoay người về hướng tây, cái mũi không ngừng hít hít ngửi ngửi cái gì đó trên không trung, một lát sau đột nhiên nó kêu lên một tiếng vui mừng, vụt một cái đã chui vào bụi cỏ ở ven đường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang