[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi
Chương 45 : thiên thư (3)
.
Cả hai người đều cố sống cố chết giữ chặt lấy trang sách không chịu buông tay, Thiệu Cảnh quát to một tiếng rồi quay lưng giật mạnh về phía sau, trong một giây này sức lực toàn thân của hắn đều đi ra hết, chỉ nghe một tiếng ”Xoẹt “ tinh tế , thân ảnh hai người tách ra, quyển Thiên Thư bị giằng co lôi kéo quá mạnh thình lình rách làm hai nửa, mỗi người cầm một tờ.
Trong nháy mắt cả Thiệu Cảnh cùng Tô Thanh Dung đều đứng ngây ngốc một chút, hai ngươi cũng không nghĩ tới cái quyển nhìn thì trân quý, giá trị vô cùng, thậm chí rất có thể chính là một kiện cực phẩm pháp bảo sách cổ lại giống như giấy vụn một dạng, hai người mới giằng co một lúc đã bị xé thành hai nửa.
Nhưng mà còn không đợi cho bọn họ kịp phản ứng, sau khi quyển Thiên Thư cổ bìa màu vàng lợt bị rách làm hai nửa, toàn bộ tòa tế đàn đang trầm lặng đột nhiên sinh biến. Từ bên trong tấm bia đá vọng lên một hồi âm thanh tựa như tiếng sấm rền vang trên bầu trời, sau đó ngay trước ánh mắt đầy kinh ngạc cùng săm soi của Thiệu Cảnh và Tô Thanh Dung, trong nháy mắt tấm bia đá từ trên xuống dưới xuất hiện hàng chục đạo vết rạn, hơn nữa vết rạn không ngừng mở rộng, đá vụn như mưa rào rào rơi xuống.
Vầng hào quang màu vàng bắt đầu kịch liệt run rẩy, cuồng loạn vũ động, đống bảo vật ở bên trong hào quang không ngừng bị lắc lư theo, ước chừng sau đó khoảng mười phút thì phải nghe một tiếng nổ mạnh bạo liệt, tấm bia đổ nát hoang tàn, vết thương đầy mình cuối cùng không trụ được nữa, bị nứt ra một nửa rồi sụp xuống.
Mặt đất dưới chân bệ đá đột nhiên phá ra một luồng lực đạo cực lớn, khiến cho cả cái hang động khổng lồ bị rung chuyển trong chớp mắt, sau đó ở sâu trong tòa tế đàn truyền đến một tiếng rít.
Tiếng kêu gào cao vút bén nhọn đột nhiên rít lên khiến Thiệu Cảnh và Tô Thanh Dung đang đứng bên cạnh tấm bia cả người run rẩy, Thiệu Cảnh chỉ cảm thấy hai lỗ tai đau đớn kịch liệt giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào não, hàng vạn con kiến cắn vào thân thể, thống khổ không chịu nổi, thân bất do kỷ liền quỳ xuống, so với hắn thì Tô Thanh Dung hiển nhiên có đạo hạnh cao thâm hơn, tuy sắc mặt nàng cũng trắng bệch nhưng rõ ràng còn có thể nỗ lực chèo chống, chỉ là nàng cũng không dám liều mình ngốc ở nơi này, liền xoay người thất tha thất thiệu chạy đi
Trong tiếng nổ rền vang vọng đáng sợ, Thiệu Cảnh co quắp ngã gục xuống mặt đất, tuy rằng thống khổ không chịu nổi thế nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm bia cổ xưa sụp nát chỉ còn một nửa đang không ngừng rạn nứt vỡ vụn thành từng mảnh ở trước mặt, cả toà tế đàn đang rung động kịch liệt, trên mặt đất nứt ra một khe hở, đá vụn trên vách động rầm rầm rơi xuống. Thì ra vào lúc này vầng hào quang màu vàng lấp lánh đã biến mất còn Thiệu Cảnh thì đang ngây người nhìn cảnh trước mặt, cười ngốc nghếch ngắm cơn mưa pháp bảo, phần phật leng keng binh binh bàng bàng rơi xuống, nện vào mắt đất.
Tiếng kêu gào dừng lại rồi im bặt.
“Rắc rắc rắc rắc…” sâu trong lòng đất dưới chân truyền tới tiếng nổ ầm ầm vang vọng khiến lòng người giá lạnh, cả toàn tế đàn đang dần rung chuyển dữ dội hơn.
Thiệu Cảnh sắc mặt sợ hãi, quay đầu lại nhìn về phía tòa tế đàn, chỉ thấy toàn tế đàn vốn vững như thái sơn vậy mà giờ phút này cũng phải chịu cùng số phận với tấm bia đá cổ, từ trên xuống dưới đều xuất hiện vô số đường rạn nứt, lung la lung lay giống như muốn sụp đổ xuống dưới.
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra! Trong lòng Thiệu Cảnh hung hăng rống lên một tiếng, hắn lờ mờ đoán ra đáp án, hiển nhiên là có quan hệ với trang tàn thư cổ hắn đang cầm ở trong tay.
“Nhìn, quả cầu lửa kìa!”
Hình như tai họa xuất hiện dồn dập còn chưa đủ làm hai người rung động, lại có một tiếng thét thất thanh từ phía sau truyền đến, Thiệu Cảnh vừa quay người thì đã nhìn thấy ả Tô Thanh Dung đứng trên một đống đá vụn ở mép phế tích của bệ đá cũ, ngón tay chỉ bầu trời, vẻ mặt tái nhợt.
Quả cầu lửa tản ra hàn diễm vốn đọng ở gần đỉnh mái vòm, trước đó vẫn bình tĩnh thiêu đốt đang từ từ thay đổi, ngọn lửa bùng cháy mạnh lên khủng khiếp, gần như tất cả hỏa diễm bị nó sở hữu trong nháy mắt toàn bộ đều biến thành dây xích màu đỏ, ngọn lửa điên cuồng nhảy múa, một luồng nóng lãng giống như cuồn cuộn sóng cả, mãnh liệt mà đến. Hơn nữa ở bên trong ánh mắt của hai người, quả cầu lửa khổng lồ đang bắt đầu chậm rãi bành trướng, "Bùng bùng bùng bùng" từng hồi bạo liệt tiếng nổ truyền ra từ bên trong quả cầu lửa làm lòng người kinh sợ đập run rẩy, trên đỉnh hang động xuất hiện vô số đầu khe hở như bầy rắn điên cuồng, dũng mãnh lao tới về bốn phương tám hướng , khắp nơi đều có đá rơi, khắp nơi đều có vụ nổ vang vọng, hỏa diễm như mưa rào rào rơi xuống giống như cảnh tượng ngày tận thế.
Một màn long trọng như biển lửa vô biên vô hạn, như tấm lưới lửa cuồng dã cháy từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống.
Đốt hết cháy hết, mọi thứ trở thành hư vô, rồi lại có vô số bức tranh quỷ dị lấp lánh hiện ra trên tấm màn lửa, có trời sụp đổ, có đất vỡ ra, có đất rung núi chuyển vô tận dung nham, có núi thây biển máu oán khí trùng thiên; ở chỗ sâu trong biển lửa còn có vô số thân ảnh tung hoàng giao sai, điên cuồng gào thét rong ruổi: giống như trận đại chiến ở thượng cổ thời kỳ Tiên Ma Kinh Thiên, hủy thiên diệt địa, đủ loại dữ tợn khủng bố sinh vật, cường đại như Thiên Long thần thú vân...vân, thứ tự xuất hiện rồi từng cái vẫn lạc.
Ánh lửa càng tăng lên tiếng kêu gào càng rõ, ở giữa trời đất một mảnh điêu tàn chỉ còn lại có một làn khí nghiêm nghị bướng bỉnh, theo gió mà đến, làm người nhiệt huyết đang sôi trào lại sinh lòng hàn ý; biển lửa hừng hực thiêu đốt, ở chỗ sâu trong ánh lửa chậm rãi hiện ra một thanh trường kiếm cổ xưa, trên mặt có khắc hai chữ cổ triện "Tru Tiên", trời đất đột nhiên rung rung, biển lửa cuồng vũ, trong chốc lát trời đất sụp đổ hóa thành hư vô, trời đất hủy diệt chỉ còn lại có một mảng bóng tối, sâu kín như biển sâu, mơ hồ trong hoảng hốt, ngưng tụ thành cuối cùng một đôi mắt xa xôi, xem thấu Thiên Địa, khám phá thời không, tựa như lướt qua ngàn năm vạn năm quang lâm, xa xa ngóng nhìn hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện