[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi
Chương 44 : thiên thư (2)
.
Nét chữ cứng cỏi, mỗi một chữ đều tựa như đao kiếm đâm vào trong bia đá, nhìn trong mắt cột chữ như chuẩn bị phá đá bay đi, tung hoàng trong trời đất, kiệt ngạo cuồng dã, bướng bỉnh khó thuần, một cổ uy thế như rồng cuộn hổ vồ lao đến, như luồng sấm chớp rền vang ầm ầm trong cơn mưa gió cuồn cuộn tràn qua người Thiệu Cảnh, khiến hắn thân bất vô kỷ lùi lại một bước.
("Thân bất vô kỷ "
Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
Bất = không
Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật.
Bàn:
"Trong Tứ Vô của Đạo Lão là vô vi, vô công, vô kỷ, vô danh.
Vô kỷ: không chịu để lại dấu vết, tiếng tăm, làm một cách âm thầm, không khoe khoang, biểu diễn rình rang. "
thân bất vô kỷ ý nói người nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật)
Thiệu Cảnh trấn định tâm thần, hơi thở chầm chậm bình ổn, ngẩng đầu che mắt nhìn tấm bia, ánh kim quang chói lọi xuyên qua tầng mây tạo ra cầu vồng lung linh bảy sắc, ở giữa vầng hào quang là hình ảnh khối bia đá cổ xưa đang tỏa ra từng chùm hào quang màu vàng sáng rực rỡ, ước chừng ánh sáng bao phủ ở trên tế đàn cao khoảng mười trượng, không gian tả hữu rộng khoảng ba trượng. Mà ở giữa kim quang quả nhiên còn có mười mấy món bảo vật phiêu phù, lơ lửng chìm nổi giữa không trung ở bên trong vầng hào quang, có kiếm có kích, có tháp có đỉnh, như ý cầm tiêu, bảo châu cổ họa, mỗi một kiện đều bắn hào quang chói mắt ra bốn phía, lập tức khiến cho Thiệu Cảnh đầu váng mắt hoa.
Pháp bảo, đây tuyệt đối chính là pháp bảo, là pháp bảo so với linh khí còn trân quý gấp mười gấp trăm lần!
Thiệu Cảnh phút giây này dám dùng đôi mắt của mình đi đánh cuộc, bảo tàng cực lớn trước mắt hết thảy đều là những thứ hắn có nằm mơ cũng không dám mộng tưởng tới, phải biết rằng tùy ý một kiện pháp bảo đều đủ để đưa tới vô số tu chân sĩ đỏ mắt tranh đoạt, kể cả là những vị Huyền Đan cảnh tu chân sĩ, thậm chí là Đại Thừa cảnh tuyệt thế cao nhân. Mà giây phút này ở trước mặt mình thậm chí có mười mấy món pháp bảo đang tỏa ra bảo quang sáng chói, đây quả thực là bảo tàng khổng lồ có dùng rừng vàng biển bạc cũng không thể hình dung.
Thiệu Cảnh nước miếng thật sự sắp chảy ra rồi.
Bất ra rất nhanh sau đó, hắn liền phát hiện hình như mình chỉ đang cao hứng quá sớm, những kiện pháp bảo ấy đều treo cao giữa không trung, ít nhất cũng cách trên mặt đất khoảng mười trượng, cho dù hắn có dùng toàn lực nhảy dựng lên cũng không với tới được. Hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn đã rơi vào tấm bia đá cổ xưa khối đá.
Kim quang từ tấm bia đá tỏa lên bên trên, muốn cầm được pháp bảo chắc là phải bắt đầu xuống tay từ nơi này.
Tại tấm bia đá cổ xưa ở trong chùm kim sắc hào quang, Thiệu Cảnh có thể tinh tường trông thấy trên thân tấm bia có mảng ngấn bị nghiền nát cùng vết tích mờ cũ, không biết nó đã đứng cô đơn một mình ở nơi này bao nhiêu năm rồi.Ở trước mặt bia đá chỉ có một cột khắc mười chữ to, sau khi Thiệu Cảnh nhìn lướt qua thì hắn chuyển chú ý đến đằng sau tấm bia đá.
Con mắt của hắn đột nhiên co lại.
Không giống với mặt đất bằng phẳng phía trước của tấm bia, đằng sau tấm bia một đoạn chừng ba thước, trên mặt đất có một khối bệ đá nhỏ được xếp ngăn nắp, một bản sách cổ hơi mỏng lẳng lặng nằm im ở bên trên, trên mặt trang bìa màu vàng lợt lưu quang như nước, linh khí tràn ngập, chậm rãi uẩn động lộ ra hai chữ:
Thiên Thư.
Thiên Thư? Cái này vậy là cái gì?
Thiệu Cảnh ngơ ngác một chút, trong đầu không nhớ nổi bất luận một cái gì có liên quan tới Thiên Thư nhưng đúng vào lúc này sắc mặt hắn đại biến bởi vì một hồi tiếng bước chân dồn dập đang từ xa xa truyền đến.
Toàn thân hắn rùng cả mình giống như bị điện giật , Thiệu Cảnh lập tức đưa tay chộp tới quyển Thiên Thư cổ, không cần đầu óc cũng có thể nhận ra giá trị quyển sách cổ này tuyệt đối không phải là nhỏ, đống pháp bảo trước mắt có thể hay không cầm được vẫn cần phải nói một hai nhưng quyển Thiên Thư cổ này tuyệt đối không thể buông tha.
Chỉ là đúng vào thời điểm ngón tay hắn khó khăn lắm mới bắt được bìa trang sách quyển Thiên Thư cổ thì một bàn tay trắng như tuyết, yêu kiều như ngọc đột nhiên xuất hiện, cũng cầm được bên kia của quyển Thiên Thư cổ. Mà quyển Thiên Thư này hơi mỏng, hình như chỉ có hai trang.
Mặt hoa nghiêm nghị đầy sát khí, Tô Thanh Dung xinh đẹp đột nhiên xuất hiện sát mặt Thiệu Cảnh, một câu cũng không nói, một tay cầm cổ quyển Thiên Thư, một tay cầm thanh đoản kiếm trực tiếp đâm vào ngực Thiệu Cảnh.
Mũi kiếm sắc bén, hàn quang lập lòe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện