[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi
Chương 39 : hổ lang (3)
.
Chỉ dùng một quả cầu lửa tuyệt đối không thể đánh chết được Lưu Thượng, cũng không có khả năng làm hắn bị trọng thương, uy lực lúc đầu của Ngũ Hành thuật pháp quá thấp, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thuật sĩ nhất mạch nhanh chóng bị xuống dốc. Cho nên bây giờ trong lòng Thiệu Cảnh chỉ cầu có thể quấy nhiễu Lưu Thượng, tốt nhất là có thể đánh cho hắn bị thương, ít nhất thì cũng phải giải cứu cô nương Tô Thanh Dung sắp phải chịu nhục rồi nói sau.
( cái đoạn chịu nhục là mông nhục, bạn nào không tin vào cv đọc )
Khó khăn lắm ngọn lửa mới thành hình, một vầng phổ thông hỏa diễm hình cầu lặng lẽ không một tiếng động bùng cháy trong lòng bàn tay, ánh mắt Thiệu Cảnh ngưng tụ, rung tay muốn xuất ra thuật pháp, nhưng đúng lúc này cánh tay của hắn bỗng dưng cứng đờ trong không trung, cái kẻ tràn đầy tàn ác trong tràng đang xảy ra biến hóa.
Lưu Thượng cười dâm đãng đắc ý vô cùng, đem thân thể mềm nhũn của Tô Thanh Dung ôm qua, đặt nàng ngồi trong ngực mình, ánh mắt tham lam giống như con dao nhỏ dán lên người nữ tử xinh đẹp, giống như muốn cắt da thịt của nàng. Hình như hắn đắc ý nên quên mất một người, trong mắt ngoại trừ người con gái xinh đẹp đang nằm trong lòng thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Giờ phút này Lý Vô Tướng mặt mày tràn đầy bi phẫn cuồng nộ, đột nhiên sự tức giận rút xuống như thủy triều, nằm xụi lơ trên mặt đất lại ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo chớp động, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Thượng đang đưa lưng về phía hắn.
Lưu Thượng giờ phút này toàn bộ tinh thần đều ở trong lòng nữ tử xinh đẹp, không chút nào phát hiện dị trạng sau lưng. Nhưng ở bên cạnh, Thiệu Cảnh nhìn thấy Tô Thanh Dung nằm ngang dưới đất vô cùng xấu hổ và giận dữ, đang ngưng tụ Hỏa Cầu Thuật thì lại nhìn thấy được.
Thiệu Cảnh có chút sửng sốt, không ném Hỏa Cầu Thuật trong tay ra ngoài, lặng yên không một tiếng động mà dập tắt. Giữa tràng, Tô Thanh Dung đột nhiên cắn răng một cái, giống như một loại cam chịu, khóe miệng chậm rãi lộ ra vẻ sầu thảm, mỉm cười nhìn Lưu Thượng nói:”Thôi, Lưu công tử, dù nói như thế nào thì ta cùng là người của ngươi, âu cùng là mệnh của ta. Ta không cầu điều gì, chỉ cầu công tử đối với ta ôn nhu một chút, ta chưa trao thân cho người, không chịu nổi công tử …. “
Lưu Thượng thân thể chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên, bàn tay bóp chặt bờ vai lõa lồ của Tô Thanh Dung, mừng quá nói:”Cái gì, ngươi vẫn còn tấm thân xử nữ, không phải ngươi đã cùng mấy … vị sư huynh trên núi ….”
Tô Thanh Dung mị nhãn buông xuống, đôi mắt đẹp rưng rưng, bờ môi run nhẹ nhẹ, thấp giọng nói:”Những tin đồn kia là lời nói vô căn cứ, chẳng lẽ, chẳng lẽ Lưu Công tử, người thật sự tin tưởng chúng được sao .”
Lưu Thượng vui mừng quá đỗi, cười ha ha, mỹ nhân như thế cư nhiên còn là hoàn bích, hơn nữa phải trao thân cho hắn, khiến hắn không khỏi vui mừng như điên, hai tay xiết chặt, càng ôm Tô Thanh Dung chặt hơn một phần, mặt khác dùng một tay kéo đi cái áo ngực rung động lòng người của nàng, cười nói:”Tốt, tốt, tốt, vậy để ta tới cho thật đau, thật tốt ….. “
(hoàn bích = còn trinh )
Lời còn chưa dứt, đột nhiên “ách” một tiếng đi xuống, một mũi dao sắc bén dính đầy máu chui ra từ cổ họng của hắn, bàn tay duỗi tại không trung cứng đờ, sau đó chậm rãi run rẩy. Vẻ dâm tà vui vẻ vẫn còn vài phần cứng ngắc trên mặt Lưu Thượng, trong miệng hắn phát ra giọng khan trầm thấp ”A a ” rên rỉ gầm nhẹ, mà giờ phút này Tô Thanh Dung đâu còn cái vẻ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nữa, nở nụ cười quyến rũ, vẻ mặt chán ghét nhìn hắn chằm chằm, trong mắt toát ra một phần khoái ý.
Một chân từ bên cạnh đưa qua, đạp một cước đá văng thân thể mập mạp của Lưu Thượng, bay ra trước mặt vị nam tử Lý Vô Tướng vốn anh tuấn tiêu sái nhưng giờ phút này đã trở thành dữ tợn .
“Thằng mập chết tiệt, ngươi rất kiêu ngạo đấy.” Lý Vô Tướng chăm chú nhìn Lưu Thượng, sau đó cổ tay dùng sức, rút mạnh đoản kiếm cắm trên yết hầu Lưu Thượng ra.
Lưu Thượng rống to một lần, thân thể lay động run rẩy, lấy hai tay che yết hầu, một câu cũng nói chưa nên lời thì máu từ vết thương tuôn ra ồng ộc, văng tung tóe khắp nơi, thậm chí máu rơi xuống một bên đầu vai, bờ ngực trắng muốt hở ra của Tô Thanh Dung, mềm mại đáng yêu như tuyết trắng, máu tươi đỏ thẫm ngưng tụ thành huyết châu, chậm rãi chảy xuống khe hở giữa hai bầu vú trắng muốt, hợp thành một bộ hình ảnh kinh tâm động phách tàn nhẫn, quyến rũ quỷ dị đầy mê hoặc .
Thân thể to lớn ngã xụi lơ xuống đất, Lưu Thượng chết mà không nhắm mắt, cuối cùng co quắp hai cái trên mặt đất rồi chết đi.
Mùi hương huyết tinh nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Thiệu Cảnh ngừng hô hấp một lúc rồi mới chậm rãi thở lại.
Lý Vô Tướng nhìn chằm chằm thi thể Lưu Thượng một lát rồi từ từ xoay người lại nhìn về phía Tô Thanh Dung, bây giờ ánh mắt Tô Thanh Dung cũng bình tĩnh hơn trước nhiều, giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, thở gấp vài lượt rồi khẽ nói:” Cảm ơn Lý công tử đã cứu ta.”
Lý Vô Tướng khóe mắt giật giật, thấp giọng nói:”Không cần cám ơn.”
Tô Thanh Dung cười tươi, nói:”Vậy nhờ Lý công tử đi tìm trên người đó một ít giải dược, bảo tàng của cái động phủ này ở bên trên tế đàn phía trước, hai người chúng ta chia đều nó, từ nay về sau sống tiêu dao trong thiên địa, chẳng phải là tốt sao ?
Thân thể Lý Vô Tướng vẫn không nhúc nhíc, ngoại trừ dấu vết bị thương đỏ sậm, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ là trong khóe mắt ẩn chứa vài phần nóng rực cùng khát vọng, thô thiển không thèm che dấu ngắm nhìn Tô Thanh Dung, thân thể nàng nằm trên đất thật mềm mại, chăm chú nhìn phần da thịt lõa lồ hở ra sau khi y phục bị Lưu Thượng xé rách.
Thời gian dần trôi, Tô Thanh Dung xinh đẹp, sắc mặt một lần nữa bắt đầu tái nhợt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện