[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi
Chương 17 : Mơ ước (2)
.
Nhìn nơi cao nhất bị mây mù che phủ trên đỉnh núi, Thiệu Cảnh chép miệng rồi lắc đầu như tự chế giễu mình, vứt bỏ hết thảy suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu óc. Huyền Thiên tông là một trong bảy đại phái bên ngoài Vạn Yêu cốc, cũng như tất cả các môn phái tu chân, quy củ ở nơi này cũng là đẳng cấp sâm nghiêm, Tu hành giả cũng chỉ là nhóm người thuộc tầng lớp thấp nhất trong Huyền Thiên tông, phía trên còn có một đám người từ đệ tử nhập môn, các vị sư trưởng cho đến các vị trưởng lão, chưởng giáo chân nhân.
Hắn híp mắt lại, không khỏi nhớ tới ngày đó tại cửa thành của Tiểu Hồ thành, theo như lời của mấy vị đệ tử của Huyền Thiên tông, Huyền Thiên tông thu nhận Tu hành giả, một là yêu cầu trẻ tuổi, hai là cần phải có chút tiềm chất tu chân. Như vậy xem ra, lẽ nào mình cũng có chút tiềm chất sao?
Nghĩ tới đây, Thiệu Cảnh cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời có từng đóa mây trắng, bầu trời xanh thẳm, màu sắc nhu hòa mà xinh đẹp kia khiến người ta không muốn nhắm mắt lại. Ngay tại bầu trời phía trên, thỉnh thoảng Thiệu Cảnh có thể nhìn thấy các loại cầu vồng với màu sắc khác nhau xẹt qua bầu trời, cưỡi mây đạp gió vô cùng tiêu sái, hắn biết đó đều là cao thủ có thể khống chế pháp bảo, linh khí ngự không bay qua.
Nhìn những vệt sáng vô cùng xinh đẹp ở phía chân trời, Thiệu Cảnh thật sự đã quá quen mắt, lẩm bẩm nói:
- Thật là lợi hại, không biết tương lai có một ngày nào đó ta cũng có thể bay lên hay không.
- Ụt ịt, ụt ịt...
Trả lời hắn vẫn chỉ là tiếng lẩm bẩm quen thuộc vang lên từ trên bụng.
Thiệu Cảnh lắc đầu bất đắc dĩ, đang muốn xoay người lại đột nhiên cau mày, ánh mắt đọng lại. Chỉ thấy trên bầu trời bỗng nhiên có một vệt cầu vồng màu vàng nhạt đang "rơi" xuống phía dưới.
Lung lay lắc lư, nghiêng ngả lảo đảo, đung đưa không ngừng, nhìn thế nào cũng giống như đã mất đi điều khiển, cầu vông màu vàng nhạt kia rơi xuống mặt đất càng lúc càng nhanh, mắt thấy bi kịch một người rơi xuống từ trên trời cao sẽ xảy ra ngay tại chân Thiên Thanh sơn này.
----o0o----
Ngự không là một loại thần thông rất cao thâm, được toàn bộ tu chân giới công nhận là chỉ khi tu luyện tới cảnh giới Huyền Đan cảnh cực kỳ cao thâm mới có thể thi triển ra. Chẳng qua nếu như tu sĩ dưới Huyền Đan cảnh là Ngưng Nguyên cảnh có được một số linh khí phi hành hiếm thấy thì cũng có thể bay lên không trung, nhưng bất luận là tốc độ hay thời gian kéo dài cũng kém xa thần thông phi hành chân chính ở Huyền Đan cảnh.
Chỉ là cho dù nói thế nào, tu sĩ ngã cắm đầu từ trên trời xuống vẫn rất ít thấy...
Thiệu Cảnh mở trừng mắt nhìn rồi trở mình đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến con heo nhỏ đang sợ hãi kêu lên ụt ịt vì đột nhiên bị ném xuống đất, hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời. Không chỉ có hắn, lúc này rất nhiều Tu hành giả đang lao động tại khu vực linh điền rộng rãi dưới chân Thiên Thanh sơn này cũng đã phát hiện sự khác thường trên bầu trời, tiếng hô ngạc nhiên liên tục vang lên.
Mọi người đứng xem cũng rất kích động.
Đệ tử Huyền Thiên tông với thần thông quảng đại, ở tận trên cao tựa như tiên nhân(Tu hành giả không được Huyền Thiên tông công nhận là đệ tử của mình), hơn nữa có vẻ như còn là người có linh khí phi hành hiếm thấy, lại bị ngã từ trên trời xuống! Bất kể bởi vì nguyên nhân gì nhưng chắc chắn sẽ là một chuyện lạ ngàn năm có một.
Tâm tình của Thiệu Cảnh cũng giống với phần lớn mọi người, rất phức tạp, cũng rất kích động, chẳng qua người được bao phủ trong ánh cầu vồng dường như vẫn đang cố gắng, có vẻ như không muốn trở thành trò cười trước maa bao người. Phía trên còn loáng thoáng truyền đến tiếng quát mắng giận dữ, tốc độ rơi xuống của vệt cầu vồng kia hơi chậm lại như có một lực lượng muốn nó bay lên một lần nữa, chỉ là dường như lực lượng này vẫn không đủ, ngoài khiến tốc độ rơi của vệt cầu vồng hơi chậm lại thì cũng chỉ khiến phương hướng rơi xuống thay đổi, mà toàn bộ vầng sáng kia vẫn đang không ngừng rơi xuống.
Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vệt cầu vồng kia đang từ từ thay đổi, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, phương hướng vệt sáng kia đang lắc lư bay tới cũng chính là gò đất nhỏ nơi hắn đang đứng.
- Gặp quỷ!
Thiệu Cảnh tức giận mắng một câu rồi ôm lấy con heo nhỏ đang cọ sát vào bắp chân mình, nhanh chóng lao xuống khỏi sườn núi, dùng hết sức lực liều mạng chạy về phía trước. Mới chạy chưa được ba bốn trượng hắn liền nghe thấy một tiếng ầm vang lên từ phía sau, một luồng gió lớn rít gào đuổi theo khiến thân thể hắn lảo đảo, lại quét qua hai mẫu linh điền của hắn khiến những cây trồng cao thấp, màu sắc khác nhau lung lay nghiêng ngả.
Lấy lại bình tĩnh, Thiệu Cảnh xoay người nhìn lại, chỉ thấy gò đất nhỏ vừa rồi bị trực tiếp gọt đi hơn một nữa, bụi đất bay tứ tung, một lúc lâu sau mới tản đi, lúc này mới nhìn rõ bên sườn núi có thêm hai người nữa, một nam một nữ, nam có vóc người cao lớn, tướng mạo uy vũ, nhưng lúc này đã hấp hối, máu tươi tràn ra khóe miệng, toàn thân loang lổ vết máu, đã hôn mê bất tỉnh, nữ lại là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn Thiệu Cảnh một chút. Trên mặt đất cách chỗ hai người không xa có một chiếc thoi ngọc toàn thân trắng noãn, ánh sáng tỏa ra bốn phía, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Lúc này cô gái kia cực kỳ hoảng sợ, hai tay nắm chặt vạt áo người thanh niên, đôi mắt rưng rưng, không ngừng gọi:
- Đại ca, đại ca, huynh tỉnh lại đi, huynh làm sao vậy, mau tỉnh... Mau tỉnh lại...
Thiệu Cảnh chậm rãi bước đến gần, đầu tiên là đánh giá hai người này, cô gái kia mặc y phục màu xanh, người thanh niên thì mặc áo màu xanh trắng của đệ tử Huyền Thiên tông, chất vải cũng không tính là đẹp đẽ quý giá mà còn có chút xốc xếch. Thấy bộ dạng bị thương nặng đến ngất đi của người thanh niên kia, Thiệu Cảnh nhíu mày lại, chỉ biết đứng bên cạnh đó một lúc lâu. Mà cô gái kia cũng chỉ biết vừa khóc nức nở, kêu gọi một tràng dài khiến hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
- Uy, nếu cô vẫn tiếp tục gọi như vậy, vị đại ca này có thể thực sự chết vì đổ máu quá nhiều đó.
Thiếu nữ áo xanh giật mình, vô thức cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy trên ngực thanh niên đã hôn mê kia có một vết thương dài chừng một thước cắt ngang cả lồng ngực, thậm chí có thể loáng thoáng thấy được cả xương trắng, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra, chỉ một lát như vậy mà nửa người đều đã bị nhuộm đỏ.
- A!
Thiếu nữ áo xanh hét lên, sau đó dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của Thiệu Cảnh, nàng vung hai tay lên, liều mạng che chắn, đè ép vết thương lại, muốn ngăn cản máu tươi chảy ra, nhưng hiệu quả cũng không tốt hơn, máu vẫn không ngừng chảy, thậm chí cánh tay run rẩy của nàng còn khiến chảy nhanh hơn một chút, trong nháy mắt, hai bàn tay trắng như tuyết của thiếu nữ thậm chí cũng bị nhuộm thành bàn tay máu khá là đáng sợ.
- Làm loạn nữa sẽ chết người đó!
Thiệu Cạnh vội vàng xông lên kéo thiếu nữ này ra, thiếu nữ áo xanh kia dường như còn muốn giãy dụa nhưng lại bị Thiệu Cảnh quát khiến không dám cử động thêm nữa. Nước mắt chảy xuôi trên gương mặt trắng như ngọc, nàng nắm chặt lấy áo Thiệu Cảnh, nức nở nói:
- Cầu, cầu xin ngươi, cứu đại ca ta đi.
- Được được, được, ta thử một chút.
Thiệu Cảnh liên tục gật đầu khuyên nhủ để thiếu nữ buông lỏng tay ra, ngươi không buông tay thì ta có thể cứu người được sao?
Nhìn vạt áo của mình có thêm hai vết tay đỏ tươi, Thiệu Cảnh trợn trắng mắt, chẳng qua bây giờ không phải lúc để so đo, hắn bước đến bên người thanh niên đã hôn mê kia, kiểm tra toàn thân hắn một lần, mặc dù vết thương rất nhiều nhưng cũng chỉ có nơi máu tươi vẫn đang không ngừng chảy này là nghiêm trọng.
Phải cầm máu.
Người mù cũng có thể nhìn ra đây là việc khẩn cấp, chẳng qua Thiệu Cảnh cũng không làm ngay lập tức mà vẫn nhìn chằm chằm vết thương rất lớn kia một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn thiếu nữ vẻ mặt vô cùng lo lắng ở phía sau mình, hỏi:
- Vết thương này của hắn là từ đâu tới?
Cô gái kia hơi ngơ ngác rồi lập tức nói:
- Là bị Đồng Đao Đường trong Vạn Yêu cốc đánh bị thương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện