[Dịch] Tru Tiên: Luân Hồi

Chương 14 : Bỏ chạy (2)

Người đăng: 

.
Hai người biến mất đối với Nam Sơn thành mà nói, thậm chí ngay cả một chút gợn sóng cũng không có. Không ai quan tâm, cũng không ai nhớ đến, mặt trời vẫn cứ mọc rồi lặn, vô số tán tu qua lại, mọi người đều không biết được vận mệnh tương lai của mình, rất có thể ngày mai sẽ chết trong Vạn Yêu cốc hay một nơi nào đó ở ngoài thành, vì vậy cũng không ai để ý đến một vài người xa lạ đột nhiên mất tích. Từ sau buổi tối đó, Thiệu Cảnh liền biến mất trong tòa thành này, một thời gian rất dài đều không có người gặp qua hắn. Có đôi khi, Lưu Tam của Phi Vân đường thỉnh thoảng cũng nhớ tới tiểu Thiệu hơi chút nổi tiếng với ánh mắt độc đáo kia, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu rằng tại sao hắn lại đột nhiên mất tích, lẽ nào đã chết tại một góc hẻo lánh trong Vạn Yêu cốc như những tán tu kia rồi sao? Đương nhiên là Thiệu Cảnh chưa chết, hắn chỉ đang bỏ chạy. Hắn không dám ở lại Nam Sơn thành nữa, chưa nói sau lưng Lý Long rất có thể có một người của Thiên Âm môn, cho dù người khác không biết Lý Long thế nào, nhưng Thiệu Cảnh hiểu, trong Nam Sơn thành vẫn còn một người quá nửa là sẽ biết rõ ràng. Cao lão đầu, chính là Cao lão đầu đã bán Hắc Hoàng châm cho Thiệu Cảnh. Lý Long có thể biết hắn mua được Hắc Hoàng châm từ chỗ Cao lão đầu, hơn nữa ngay cả số lượng mua là hai ống đều rất rõ ràng, hiển nhiên tin tức này có tám chín phần mười là do Cao lão đầu truyền ra. Thậm chí Thiệu Cảnh còn suy đoán rằng, sợ là ngay cả tin tức kia cũng bị lão quỷ tham tiền như mạng đó bán lấy tinh thạch. Còn ở lại chính là tự tìm đường chết. Cho nên hắn bỏ chạy, chạy trốn thật xa, thật xa. Nhờ có vài phần may mắn, lại thêm tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, nhiều năm qua cũng đã quen lưu lạc phiêu bạt, hiểu được cách sinh tồn ở vùng hoang dã, cho nên Thiệu Cảnh vẫn sống sót tại nơi hoang dã yêu thú thường lui tới, giặc cướp hoành hành này. Một tháng sau, hắn tới Tiểu Hồ thành cách Nam Sơn thành chừng năm trăm dặm về phía bắc. Theo như địa thế, vị trí, thực ra Tiểu Hồ thành nằm ở phía tây của Vạn Yêu cốc, cách mười dặm bên ngoài thành có một linh sơn cao vút đến tầng mây, trùng điệp nhấp nhô tên là Thiên Thanh sơn, chính là địa bàn của Huyền Thiên tông, một môn phái tu chân nổi danh ở phía ngoài Vạn Yêu cốc. Từ chân núi nhìn lên phía trên thường thường cũng chỉ có thể nhìn đến lưng chừng núi, nơi cao hơn đều bị mây trắng bao phủ, có đôi khi vào những ngày trời trong nắng ấm có thể thấy cầu vồng vắt ngang trời, tiên hạc bay lượn, lầu các điện đường tiên gia, cây cối hoa cỏ xinh đẹp như tiên cảnh nơi chín tầng trời như ẩn như hiện, xa rời trần thế. Bên dưới tầng mây trắng, từ giữa sườn núi trở xuống đều là từng mảng rừng cây rập rạp, thường xuyên thấy cổ thụ, dây leo già cỗi, khung cảnh âm u tĩnh mịch. Giữa rất nhiều điện phủ, lầu các to lớn còn có một con đường bằng đá trắng trải dài từ sâu trong mây trắng, quanh co theo sườn núi, xuyên qua rừng cây xuống tận đến chân núi, từ phía dưới nhìn lên tựa như một cái thang trời trang nghiêm hùng vĩ khiến người ta cảm thấy trang trọng, sùng kính. So với Nam Sơn thành, Tiểu Hồ thành cách Vạn Yêu cốc gần hơn, hơn nữa còn phồn hoa hưng thịnh hơn hẳn một bậc, chỉ có một thế lực lớn nắm trong tay thành này, chính là Huyền Thiên tông nằm trên Thiên Thanh sơn ở bên ngoài thành. Những người lăn lộn tại vùng xung quanh Vạn Yêu cốc này hầu như không ai là không biết đến Huyền Thiên tông, Thiệu Cảnh đương nhiên cũng đã sớm nghe nói đến, dù sao đó cũng là một trong bảy đại phái danh môn ở xung quanh Vạn Yêu cốc. Đứng ở cửa thành nhìn lại, từ rất xa đã có thể thấy tòa linh sơn liên miên trùng điệp kia, còn cao hơn một chút so với Âm Hổ sơn, hơn nữa khác với mây mù âm u quỷ dị vẫn bao phủ Âm Hổ sơn, mây mù bồng bềnh trên Thiên Thanh sơn còn mang theo vài phần tiên khí, trang nghiêm mà mờ ảo, khiến Thiệu Cảnh từ nhỏ vẫn luôn hướng tới tu chân vô cùng hâm mộ. Chỉ là danh môn đại phái như vậy thường thường đều không dễ dàng thu đệ tử. Trong những năm lưu lạc giang hồ, Thiệu Cảnh đã từng muốn tiến vào một vài môn phái, đáng tiếc là hoàn toàn không có ai để ý tới một đứa trẻ mồ côi không tiền, không quyền, không thế, không có chỗ dựa, không nói đến chuyện từ chối nhã nhặn, ngay cả đánh đuổi đi chỗ khác cũng xảy ra rất nhiều lần. Thở dài, tâm tình Thiệu Cảnh không khỏi u rũ hơn, thu hồi ánh mắt rồi bước vào Tiểu Hồ thành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang