[Dịch] Tru Tiên II
Chương 36 : Yêu thú cốt lâm (3)
Người đăng: Phương
.
Bốn người tiếp tục ở lại trong khu rừng bằng xương trắng, ánh mắt lưu chuyển, đều háo hức ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, cuối cùng vẫn là Lưu Thượng phá tan bầu im lặng mở miệng nói:”Cầu phú quý trong nguy hiểm, đều đã đến được đây rồi, không có lý gì chúng ta lại tay không đi về. Ta thấy nơi này mặc dù quỷ dị nhưng chỉ sợ bảo tàng thực sự có thể cũng chính là ở nơi này, chư vị, chúng ta vừa đi vừa tìm nhé?”
Lý Vô Tường trầm ngâm không nói, Thiệu Cảnh thì lại đồng ý, vừa định đáp ứng thì chợt nghe thấy tiếng Tô Thanh Dung đứng gần lạnh lùng:”Bốn người chúng ta chia nhau ra tìm đi, đều do thiên mệnh, bằng không cùng tìm đến lúc phân chia không có biện pháp thì biết làm sao.”
Dứt lời cũng mặc kệ ba nam tử có đồng ý hay không, một mình nàng đi tới, bước về bạch cốt lâm, rất nhanh sau đó trong ánh mắt đang ngạc nhiên của ba người, nàng biến mất ở sâu trong biển bạch cốt.
Bỗng dưng Lý Vô Tướng mỉm cười, nói:”Tô cô nương là một nữ tử nhưng lá gan lại lớn hơn so với ba nam tử chúng ta một ít, thật lợi hại, thật lợi hại.”
Lưu Thượng ha ha cười cười, thần sắc có chút mập mờ, nói:”Đúng vậy a, vị Tô cô nương xinh đẹp động lòng người, trong đám chúng tu nổi danh băng sơn mỹ nhân, có điều nàng chỉ lạnh như băng với chúng ta mà thôi, nếu những vị đệ tử nhập môn trên núi xuống tìm nàng, vị Tô cô nương của chúng há lại chẳng nhiệt tình vạn phần, cả người đều muốn dính lên người họ:”Dừng một hơi, hắn giảm thấp giọng nói mang theo vài phần khinh miệt:”Nghe đồn, cùng nàng ôm ấp trên giường sư huynh không có mười người thì cũng có tám người.”
(trâu phết )
Thiệu Cảnh nhìn thoáng qua cái vị nam tử mập mạp mặt tròn rồi dời ánh mắt đi, còn Lý Vô Tướng thì cặp mắt lóe lên, cũng không nói gì.
Lưu Thượng thấy không được đáp lại, sắc mặt có vẻ hơi xấu hổ, ánh mắt lướt qua vẻ mặt hai người, một tia mừng rõ trong mặt chợt lóe lên, lập tức ha ha cười cười, không nói thêm lời nào xoay người hướng về phía rừng xương cốt ung dung bước đi, có điều phương hướng ngược hẳn với Tô Thanh Dung.
Còn lại, Thiệu Cảnh cùng Lý Vô Tướng nhìn nhau, đồng thời cất bước đi đến, cũng lựa chọn hai phương hướng bất đồng.
Thiệu Cảnh đi vào con đường ở bên phải.
Nói là đường, kỳ thực là một khe hở dài hẹp trong khu rừng rậm rạp, chằng chịt bằng xương cốt của yêu thú khổng lồ mà thôi, Thiệu Cảnh chưa bao giờ từng nghĩ rằng chính mình sẽ có một ngày như vậy, bước đi trên những tảng xương, xuyên thẳng trong những cánh rừng bạch cốt um tùm, những con yêu thú đáng sợ khi còn sống thì tung hoàng thiên hạ không ai bì nổi, chắc rằng chúng cũng không biết được sau khi chết lại bị một tiểu nhân vật giống như con sâu con kiến dẫm nát dưới chân a.
Từ khe hở giữa hai cây xương sườn cực lớn đi xuyên qua, lại vịn vào một miếng xương nghiêng uốn lượn trên đầu, miếng xương trông khá kỳ dị, không biết ghép vào bộ phận nào trên người đám yêu thú, Thiệu Cảnh cố hết sức nhảy lên trên đỉnh bộ xương, đứng thở dốc vài cái, trong đầu hắn chợt trồi lên một cái ý niệm cổ quái như vậy.
Hắn đã đi trong rừng bạch cốt một hồi rồi, nhưng trước mặt giờ này ngoại trừ càng ngày càng nhiều xương yêu thú, bảo tàng mà hắn tha thiết ước mơ thì nửa điểm bóng dáng cũng không tìm thấy. Ba người cùng hắn đi vào bây giờ cũng như hắn, biến mất ở chỗ sâu trong biển bạch cốt lâm, không còn nghe thấy bất luận cái gì tiếng động.
Nơi này đến tột cùng là có hay không bảo tàng của tu sĩ thượng cổ còn sót lại, mà có thì nó ở đâu bây giờ ?
Thiệu Cảnh khẽ cười khổ, lắc đầu, đi trong khu rừng xương trắng lâu như vậy, bảo tàng thì không tìm được nhưng sự sợ hãi đối với nơi này như lúc ban đầu chầm chậm biến mất, dù nói như thế nào thì đám yêu thú đáng sợ cũng hóa thành xương khô cả rồi, chẳng thể gây tổn thương cho con người được nữa.
Đống xương cốt dưới chân lộn xộn, chồng chất rất nhiều thanh cốt đầu, nhìn sơ qua ít nhất cũng cao chừng ba mươi trượng, giờ phút này Thiệu Cảnh đứng trên cùng, chính giữa đống xương cốt, trầm ngâm một lát mới bò dần lên chỗ trên cao.
Tiếng xương cốt bị giẫm đạp dưới chân kêu lắc rắc lắc rắc nghe cũng hơi hãi hùng, Thiệu Cảnh bò trên đống xương, hướng mắt nhìn bốn phía chung quanh, từ trên cao nhìn xuống tầm mắt mông lung của hắn cũng dần dần trở lên rõ ràng, khoáng đạt. Khi hắn sắp bò lên đỉnh đống xương cốt, bỗng dưng ánh mắt của hắn chợt ngưng trệ, ở chỗ sâu trong rừng bạch cốt lâm, một đạo ánh sáng của kim loại lấp lóe, dù cho cách thật xa Thiệu Cảnh cũng có thể mơ hồ nhìn thấy sau đám xương cốt có một chỗ giống như tế đàn, dài rộng không đều, hào quang chìm nổi, còn có vài thứ mơ hồ lúc ẩn lúc hiện như đang phiêu phù, lơ lửng xoay tròn trong vầng ánh sáng.
“Bảo tàng?”
Môt giây này gần như toàn bộ thân thể Thiệu Cảnh đều run rẩy, nhãn tình nhìn thẳng, cuối cũng cũng đã tìm được rồi!
Hắn hung dữ rống to một tiếng trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất của cả hai đôi tay chân trượt xuống đống cốt, sau đó hướng về phương hướng tế đàn vừa sờ, bò, bám vào đống xương cốt mà chạy đi.
Trên đường đi, khắp nơi vẫn còn là đống hài cốt của yêu thù khổng lồ, nhiều khi trong lòng nóng như lửa đốt nhưng Thiệu Cảnh lại không tìm thấy đường bởi vì có những bộ hài cốt yêu thú khổng lồ, cho dù hắn có bám hay bò cũng không thể đi lên, không thể làm gì chỉ còn biết đi vòng qua hai bên luẩn quẩn đường xa, tận lực chịu đau sờ soạng tìm một ít khe hở ở phía trước. Nếu có thể, giờ phút này Thiệu Cảnh thật muốn cầm một mồi lửa đem tất cả đám hài cốt yêu thú đáng ghét này đốt hết đi.
Hình như hắn càng nóng vội thì con đường trước mắt lại càng không dễ đi, đám xương cốt ngày càng dày đặc, Thiệu Cảnh thậm chí nhìn thấy rất nhiều địa phương không phải chỉ có một bộ hài cốt yêu thú, mà là bốn bộ, năm bộ hài cốt yêu thú bị người đuổi giết, chết cùng một chỗ, gai xương um tùm giao quấn, chen chúc cùng một chỗ làm da đầu hắn tê dại. Cái đám yêu thú này khi còn sống chắc là bị người dùng đại thần thông đại uy lực đánh cho huyết nhục mơ hồ, hóa hai thành một đây mà …….
Chỉ là mấy bộ xương cốt này đã gắn kết thành một mối, chắc chắn cực kỳ, giống như tường đồng vách sắt kiến cố không có lấy một khe hở, chúng ngăn cản cực kỳ chặt chẽ không có đường cho Thiện Cảnh đi tiếp, bảo tàng thì ở rất gần phía trước, trong lòng Thiệu Cảnh nóng như lửa đốt, luống cuống tay chân chạy khắp nơi chẳng khác gì con kiến chạy trên trảo nóng, gần như cứ trông thấy một khe hở trong đám xương cốt là hắn phải chui qua thử, chỉ chốc lát sau mồ hôi đã chảy đầy người.
Thật vất vả để tìm khe hở, chân thấp chân cao bò, đi, chạy suốt một đoạn dài, không biết như thế nào mà đằng trước rừng xương chỉ còn chút ít, không còn chặt chẽ như trước, hơn nữa nhìn thấy khoảng không sau khe hở , Thiệu Cảnh đã thấy ánh hào quang chiếu đến, nhất thời tinh thần đại chấn, bước dài bước chân muốn xông lên phía trước.
Ai ngờ đúng lúc này, khóe mắt hắn bỗng nhiên lóe lên rồi liếc qua bên phải, nhìn thấy một người con gái vóc dáng thon thả xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt, đúng là Tô Thanh Dung, rõ ràng nàng cũng tìm được nơi này. Nhìn xem, vẻ mặt nàng không hề lạnh lùng, trên mặt cũng tràn đầy khát vọng, nóng bỏng biểu lộ, nhìn chằm chằm vào ánh sáng bên trên tế đàn, giờ phút này hắn gần như đã biết rõ tâm tình của nàng.
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, hàm răng lập tức khẽ cắn, vội nhanh bước hơn nữa chạy lên, ở tình trạng nguy cấp như thế này hắn chẳng cần nghĩ cái trò thương hoa tiếc phượng, lễ nhường người đẹp, nói giỡn, cái đồ vật trên kia dùng bàn chân để nghĩ cũng biết sẽ là đồ tốt mạnh kinh thiên động địa, làm sao có thể buông tha cho ?
Nhưng khi hắn vừa mới bước chân được một bước, thậm chí bàn chân còn chưa kịp hoàn toàn rơi xuống đất, trong một giây con mắt của hắn đột nhiên phóng đại, thân thể đột nhiên cứng đờ, đúng là có một sức mạnh cường bạo chèn ép hắn xuống dưới.
Đằng sau nữ tử Tô Thanh Dung yểu điệu xinh đẹp động lòng người, bên cạnh một đầu xương cốt khổng lồ bỗng nhiên hiện ra một người, mặt tròn hơi mập, một đôi mắt dữ tợn, gắt gao nhìn bóng lưng của nàng, chính là Lưu Thượng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện