[Dịch] Tru Tiên II

Chương 186 : Kịch biến (3)

Người đăng: Phương

Thiệu Cảnh khá bất ngờ nhưng chỉ lắc đầu chứ không trả lời, bất giác quay đầu nhìn ra bên ngoài Vạn Yêu Cốc như có điều suy nghĩ. "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Phong Nhã hỏi. Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào Phong Nhã một lúc lâu thì bờ môi run run, nhỏ giọng hỏi:"Sau khi rời khỏi nơi này, chúng ta còn có thể gặp mặt nữa không?" Phong Nhã nghe vậy thì quay ra nhìn Thiệu Cảnh không chớp mắt, nàng đọc được vài phần mong đợi và sự không muốn rời xa ở trong ánh mắt của hắn. Phong Nhã không biết vì sao lúc này nơi sâu thẳm trong nội tâm mình lại run rẩy, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho tốt. Gió lướt nhẹ qua, phe phẩy mái tóc dài và áo tơ trắng của người thiếu nữ, băng lãnh trên nét mặt đã giảm đi một chút, tự dưng lại hóa thành ửng đỏ dịu dàng, chợt nói:"Lại gần ta, đưa Thuần Dương Kính của ngươi cho ta." Thiệu Cảnh nghi hoặc, ngây ra một lát mới đưa mặt kính cho Phong Nhã. Phong Nhã cẩn thận xem xét Thuần Dương Kính, trong ánh mắt tăng thêm một vòng thẫn thờ, sau đó hiểu ý cười nói:"Không cần biết ngươi ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm được ngươi." Lời nàng nói bất ngờ, không biết là nói với mặt kính hay là nói với Thiệu Cảnh nữa. Phong Nhã dứt lời lại liếc Thiệu Cảnh cười cười, đưa mặt kính cho hắn rồi quay người hướng ra bên ngoài Vạn Yêu Cốc. Thiệu Cảnh ở sau lưng nàng có chút mờ mịt, lẳng lặng đọc lại lời nàng vừa nói:"Không cần biết ngươi ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm được ngươi ư?." Một lát sau hai người đi tới vách núi trên Yêu Ma Uyên, thừa lúc đang ngồi trên con chim cắt khổng lồ liền điều khiển nó bay về phương hướng tế đàn. Hai người đi rồi, ông lão tay cầm phướn gọi hồn "Tiên Nhân Chỉ Lộ" mới chậm rãi đi ra, bấm ngón tay một lát, thì thầm:"Lâu rồi không tới nơi này, lần trước đến hình như là... Ài, một ngàn năm trước." "Đám tiểu gia hỏa các ngươi vì sao lại đem tất cả những chuyện dang dở giao cho lão già khọm khẹm như ta." Dứt lời thở dài, "Nhận ủy thác của người thì phải dốc lòng thôi, cũng chẳng ai bắt ta phải đồng ý, chỉ là thời gian chờ đợi lại lâu hơn ta nghĩ." Ông lão dứt lời lại nhìn vào chỗ sâu trong Vạn Yêu Cốc và mắng:"Còn ngươi nữa cái đồ chó chết, đã lâu như vậy mà âm hồn vẫn chưa chịu rời đi, hại lão già ốm yếu như ta phải vượt núi băng biển để tới cái loại địa phương chim không đẻ trứng này." Ông lão mắng xong lại lắc đầu, cất bước hướng về chỗ sâu trong Vạn Yêu Cốc, các loại yêu thú trên đường nhìn thấy ông lão này đều hận mình không kịp trốn tránh, không dám lại gần. Không biết đã qua bao lâu thì ông lão đến gần vùng đất đã bị đốt cháy đen, giữa nơi đó tự dưng lại có một ngọn núi lớn đột ngột chui lên từ dưới mặt đất, cao không nhìn thấy đỉnh, dưới chân núi có động phủ, trên vách động vết ba chữ thời cổ to rắn rỏi "Vạn Yêu động." Ông lão bước chầm chậm tới gần động phủ, trên khuôn mặt có chút phức tạp, ánh mắt buồn bã, nhìn qua động phủ thật lâu vẫn không nói được câu gì, đắm mình vào trong suy nghĩ thất thần. Gió nhẹ thổi bay râu tóc bạc phơ của ông lão, có lẽ ngọn gió ấy đã quấy quả làm ông lão trở lại bình thường. Ông lão bất giác lắc đầu, liền than thở mấy tiếng, thì thầm:"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Ai nói thiên địa bất nhân, ai nói thánh nhân bất nhân?" Trong Huyết Tế Cốc, hai bên tế đàn có hai phe tập trung rất nhiều người đứng chỉnh tề, sau lưng hai phe còn có rất nhiều người đang lục tục chạy đến. Nhìn bộ dáng thì hai phe đã thành xu thế giương cung bạt kiếm, một lời không hợp sẽ xảy ra đánh đập tàn nhẫn. Mà hai phe giằng co này đúng là Thánh Linh Cung và Thần Tiên Hội như lời ông lão đã nói. Người dẫn đầu Thánh Linh Cung tất nhiên là Không Trần và Tam Đài, sau lưng hai người là phần đông kỳ nhân dị sĩ ăn mặc kỳ dị trong Thánh Môn. Người dẫn đầu Thần Tiên Hội là Chuyên Húc và Ngục Thật, sau lưng họ là đám đệ tử vẻ mặt đầy cảnh giác, nhìn địch thủ chòng chọc như hổ đói, trong đám người này cũng có Nguyệt Công và Bạch Thế Hân, ngoài ra còn có một vị trẻ tuổi lạ hoắc đứng ở sau lưng Chuyên Húc. Ở giữa hai phe là tế đàn thần bí, không biết vì sao mà đã bị đổ nát hơn phân nửa, hoang phế vô cùng, gọi nó là một mảnh phế tích cũng không đủ. Không Trần nhìn thấy thảm trạng của tế đàn thì sắc mặt u ám đáng sợ, cả giận nói:" Chuyên Húc, Bệ Ngạn, không thể tưởng tượng được các ngươi tự xưng là danh môn chính phái lại lén lén lút lút làm những việc nhận không ra người.. Hủy tế đàn của thánh môn ta lại không dám thừa nhận hả?" Bệ Ngạn ứng tiếng nói:"Không Trần lão tặc chớ có ngậm máu phun người, chúng ta làm việc quang minh lỗi lạc, vì biết ma giáo yêu nhân lúc này tụ tập làm sự tình không tuân theo quy củ nên mới cẩn thận đến quan sát, ở đâu lén lén lút lút, ở đâu nhận không ra người?" Về phần cái miệng ngươi chớ có nói tế đàn không phải do Thần Tiên Hội gây nên, coi như là phải thì ngươi định làm thế nào đây." Không Trần một mực xử kiếm đứng bên cạnh, Tam Đài ngôn từ không dễ dãi, cười nhạt nói:"Sợ là chó dữ ngửi được mùi tanh trong gió lao liền đến, ngấp nghé Phục Long Đỉnh của Thánh Môn, tới đây cướp đoạt, sau đó lại thấy không đủ sức tranh chấp với Thánh Môn nên mới hủy diệt tế đàn à." "Ngươi .... " Bệ Ngạn nghẹn lời. Chuyên Húc liếc nhìn tế đàn đổ nát như có điều suy nghĩ, bất giác cười nói:"Không Trần, người quang minh chính đại không làm chuyện mở ám, cái tế đàn kia quả thật không phải vì Thần Tiên Hội ra tay, chúng ta tới nơi này chỉ vì tìm một người mà thôi, lại không nghĩ tới lúc mặt trời rủ xuống phía tây vùng đất bạc màu này lại gặp phải đại ma đầu Thánh Linh Cung. Hết thảy đều là trùng hợp mà thôi. Ngươi cũng là nhân vật có tiếng tăm, vì sao lại không biết phân biệt đúng sai như vậy. Nếu nói như vậy thì Thần Tiên Hội còn chưa tìm được người quan trọng mà ngược lại còn bị các ngươi trả đũa, bị cắn ngược một cái rồi." Chuyên Húc nói đến đây thì liếc nhìn Bệ Ngạn ở bên cạnh. Bệ Ngạn hiểu ý, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ, nếu không phải Phong Nhã đi mãi chưa về, nóng lòng khẩn trương, khăng khăng muốn tới nơi này xem đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra thì làm sao lại đụng phải Không Trần và Tam Đài, lại gọi thêm đệ tử Thần Tiên Hội đến giằng co? Mặc dù lời Chuyên Húc nói là sự thật nhưng nhân vật như hắn xuất hiện vào lúc này, không cần nghĩ cũng biết trong việc này nhất định phải có liên quan lớn lao với Phục Long Đỉnh. Không Trần và Tam Đài là nhân vật bậc nào, há lại tin tưởng lời Chuyên Húc như vậy. Ngay sau đó da mặt giật giật, nhìn qua tế đàn đã sụp đổ, càng nhìn thì lồng ngực càng căm tức, đêm qua rõ ràng còn tiến hành tế tự trên tế đàn, chỉ trong đoạn thời gian ngắn ngủi truy địch mà nó bị hủy hoại trong chốc lát, mắt thấy trọng khí Phục Long Đỉnh sắp xuất thế đến nơi rồi, hôm nay tế đàn lại sụp đổ, chẳng biết bao giờ nó mới có thể lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Mà đúng vào lúc này thì bọn Thần Tiên Hội tự gọi mình là danh môn chính phải lại xuất hiện, Không Trần phải suy nghĩ cái này như thế nào, làm sao có thể không tức giận? Nếu như cái tế đàn này thật sự bị Thần Tiên Hội ra tay hủy hoại, bọn chúng thừa nhận thì cũng thôi đi, đáng giận nhất chính là bọn Chuyên Húc, Bệ Ngạn như thế nào cũng không thừa nhận, càng làm cho Không Trần thẹn quá hóa giận, lập tức quát lạnh, "Tế đàn đã bị hủy, đại sự của Thánh Môn ta bị hủy ở trong tay lũ lừa đời lấy danh như các ngươi, mặc kệ người phương nào gây nên việc này thì hôm nay, nhất định phải có người phải trả một cái giá lớn. Bệ Ngạn nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, cười to nói:"Ma giáo yêu nhân, ai cũng được quyền chém giết, hôm nay đã đụng phải thì Thần Tiên Hội cũng muốn thử xem ai mới là người mạnh kẻ yếu." Không Trần không nói chuyện mà da mặt cũng phải run lên, quát:"Bọn ngụy quân tử chúng mày chớ có càn rỡ, hôm nay cho chúng mày có đi mà không có về." Tế đàn đã bị hủy, Phục Long Đỉnh không thể kịp xuất thế đúng kỳ hạn, vì kỳ bảo Phục Long Đỉnh mà Thánh Linh Cung đã ẩn nhẫn không biết bao nhiêu năm, mặc dù ở bên ngoài thanh danh cao vời vợi nhưng những năm gần đây lại không nhấc lên sóng to gió lớn gì, cũng không gây ra chuyện gì khác lạ. Tất cả chỉ vì chờ đợi tới khi đạt được Phục Long Đỉnh, một lần hành động trọng chỉnh uy danh của Thánh Môn, quét ngang cái lũ tự gọi mình là chính đạo. Thế nhưng hôm nay tế đàn đã bị hủy, tất cả kế hoạch đã thành dã tràng xe cát. Không còn bị kế hoạch ràng buộc, Không Trần tất nhiên không còn cố kỵ cái gì nữa, cộng thêm nộ khí khó cản trong lồng ngực, vừa vặn phát tác vào lũ người Thần Tiên Hội. Lập tức liệt diễm bùng lên trên lưỡi kiếm Hỏa Kỳ Lân, chỉ hướng bọn người Chuyên Húc, quát:"Chuyên Húc, tới đây đi." Tam Đài xử Tương Tà kiếm, sắc mặt không chút biểu tình, quay về phía sau, liếc nhìn bọn người Tần Lãng, Tô Thanh Mị và thản nhiên nói:"Không lưu người sống, giết." Tam Đài dứt lời thì khói đen trên thân kiếm bốc lên cuồn cuộn. Chuyên Húc nhướng mày, không thể tưởng tượng được tính tình của tên ma giáo yêu nhân này lại cổ quái như thế, một câu không hài lòng liền muốn ra tay, chợt cười khà khà, nói:"Hơn trăm năm rồi lão phu đã không còn cùng người tranh đấu, không thể tưởng tượng được hôm nay lại có thể cùng tứ đại hộ pháp đứng đầu ma giáo tranh giành cao thấp, đúng là vui sướng." Chuyên Húc dứt lời thì mày râu không gió cũng dựng lên, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh binh khí sáng loáng như ánh chớp, như thương như kích. Chợt thản ung dung nói với người ở sau lưng:"Lôi Lệ nhìn cho kỹ, Lôi Quang Giáo, vi sư chỉ thi triển một lần." Ánh mắt người trẻ tuổi cường tráng không tính là anh tuấn đứng sau lưng Chuyên Húc sáng lên như đuốc, đáp:" Vâng, sư tôn." Bệ Ngạn râu quai nón đứng ngay cạnh, cười lạnh một tiếng, cười nói:"Tam Đài lão nhi, hôm nay lão phu muốn lấy thủ cấp của ngươi, có dám ứng chiến không?" Tam Đài bật cười một tiếng lạnh lẽo, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, nói:"Không biết tài của ngươi so với Toan Nghê không còn dùng được kia như thế nào? Nếu không đạt đến trình độ của cái thằng kia thì ngươi chỉ đi tìm cái chết mà thôi." "Hả? Toan Nghê bị ngươi hạ độc thủ... ?" Bệ Ngạn cả kinh nói. Tam Đài âm trầm cười, nói:"Dúng vậy, hai mươi năm trước, những kẻ tham dự vây công tứ đệ Bắc Đẩu của ta, một kẻ cũng không thoát." Dứt lời, trên gương mặt lại hiện lên vẻ hung ác, nói:"Cửu Tiên Phong - Trường Không, Thần Tiên Hội - Toan Nghê, lũ lạc nhạn của Bồng Lai Đảo, toàn bộ đều phải chết." Lời này vừa nói ra thì Chuyên Húc và Bệ Ngạn đều khẽ giật mình, hết sức căm giận, hung hãn nhìn chằm chằm vào Tam Đài. Địa vị của Toan Nghê ở trong Thần Tiên Hội tương đương với Bệ Ngạn, nhưng mấy năm trước đã bị người ta ám sát, có điều nguyên nhân cái chết của hắn khó bề phân biệt. Thần Tiên Hội toàn lực truy tra mấy năm nhưng lại không thể tìm ra đầu mối, không nghĩ tới hôm nay trong lúc vô tình lại biết được nguyên nhân cái chết của hắn, lập tức giận dữ không kiềm chế được. Bệ Ngạn gào lớn một tiếng điên cuồng, trong tay lập tức hiện ra một cây đại đao khổng lồ, rực sáng màu đỏ tươi lấp lánh, bổ mạnh một đao tới Tam Đài, miệng quát:"Ma đầu, ăn một đao Trảm Linh Đao của ta, lưu mạnh lại." Tam Đài không thèm tránh né, không chút hoang mang, nhìn thấy Bệ Ngạn giận dữ, nghĩ chết bọn người Toan Nghê chết ở dưới tay hắn mà đột nhiên cười to ha hả, có chút điên cuồng, cứ như bên cạnh hắn không có người, cười đến da mặt giần giật, dáng vẻ khó coi xuất hiện trên gương mặt già nua, toàn thân run rẩy không thôi. Bất giác gương mặt đột nhiên dữ tợn một cách đáng sợ, đột nhiên nghiêm túc vạn phần, cuối cùng không nhịn được mà quát lên:"Tứ đệ, ngoài trừ cái thằng Trường Không, bọn hắn đều đã chết hết, đệ nhất định rất vui vẻ phải không, đệ yên tâm, tam ca sẽ giết hết tất cả những kẻ dám hại đệ." Tam Đài bỗng nhiên nổi giận như vậy khiến cho những người đứng nhìn sau lưng sởm hết cả gai ốc. Gần đây Tam hộ pháp ăn nói rất có ý tứ, thậm chí còn rất ít nói chuyện, vì sao tự dưng lại biến thành bộ dáng như vậy. U Hôn đứng sau lưng Không Trần, yết hầu giật giật, lẩm bẩm:"Lại nhắc tới Bắc Đẩu, lão lại nổi điên rồi." Không Trần nhìn thây bộ dáng Tam Đài điên cuồng thì lông mày nhăn lại thật sâu, phảng phất cũng đang nghĩ tới chuyện gì đó, trong mắt hiện lên nỗi thương cảm phiền muộn khó có thể nhận ra, nhìn Tam Đài mà âm thầm thở dài:"Tứ đệ, các huynh chưởng sẽ giúp đệ được nhắm mắt ngủ yên." Dứt lời, Hỏa Kỳ Lân đã vung lên, mang theo khí tức hủy diệt, chém xuống Chuyên Húc. Một đao của Bệ Ngạn rơi xuống, lập tức đôi mắt Tam Đài đỏ lên điên cuồng, vung Tương Tà lên nghênh đón, cười to nói:"Kẻ có quan hệ với Toan Nghê, giết một kẻ được một kẻ, để lại mạng đi." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang