[Dịch] Tru Tiên II

Chương 185 : Kịch biến (2)

Người đăng: Phương

.
Bây giờ đã là giữa trưa, trên bầu trời Vạn Yêu Cốc trong xanh cao vời vợi bất chợt vang lên tiếng chim hót trong trẻo, cẩn thận nhìn kỹ thì nhìn thấy trên bầu trời có hai con chim cắt khổng lồ đang bay lượn, chỉ khác trên lưng con chim ở phía trước chở một nữ tử còn con chim bay ở sau chở một nam tử. Con chim bay lượn giữa không trung, Thiệu Cảnh cúi đầu nhìn xuống dưới, vùng đất Vạn Yêu Cốc bằng phẳng và rộng lớn không có bến bờ, đúng là nhìn không thấy điểm cuối. Con chim cắt khổng lồ đã bay được một đoạn ra bên ngoài, rốt cục khi nhìn thấy con chim đã sắp bay qua Yêu Ma Uyên và bay về phía Thiên Thanh Sơn thì tảng đá treo trong lòng Thiệu Cảnh cũng phải rơi xuống. Phong Nhã ở trên lưng con chim khổng lộ đang bay ở phía trước vẫn một mực im lặng không nói chuyện, sau khi bay được một đoạn nữa thì nàng khẽ nhu mày, quay đầu nhìn thật sâu về phía Vạn Yêu Cốc. Bất chợt ánh mắt dừng lại như nghĩ tới việc gì đó rồi quay dầu bay về phía Vạn Yêu Cốc. Thiệu Cảnh hoảng sợ vội vàng gào lên:"Ngươi muốn làm gì, bên kia là Vạn Yêu Cốc! Bay vào trong đó nguy hiểm lắm." Phong Nhã ngoảng mặt làm ngơ với tiếng gào của Thiệu Cảnh, nàng vẫn điều khiển con chim cắt khổng lồ bay về phía Vạn Yêu Cốc như cũ. Hai người bay qua Yêu Ma Uyên, vừa mới đặt chân xuống đất thì Thiệu Cảnh đã sa sầm mà hỏi:"Nơi này hung hiểm như vậy, ngươi bay xuống đất định làm gì?" Phong Nhã hít một hơi thật sâu và từ từ nhắm mắt lại, trầm tư một lát rồi nói:"Ta cảm giác được nơi này có thứ gì đó đang gọi tên ta, càng đi sâu vào trong Vạn Yêu Cốc thì cảm giác ấy càng mãnh liệt, ta muốn đi xem." Thiệu Cảnh chau mày, liếc mắt ngắm nhìn bốn phía, cây cỏ nơi này mọc thành bụi, nhìn như sức sống dạt dào nhưng kỳ thực lại là hiểm nguy bốn phía, không biết lúc nào sẽ có con yêu thú khát máu hung tàn nhảy ra từ trong khu rừng rậm rạp. Mặc dù biết Phong Nhã có khả năng điều khiển dã thú nhưng bây giờ cơ thể nàng bị trọng thương, chẳng may thương thế tái phát, không khống chế được yêu thú thì lúc ấy biết phải làm sao bây giờ. Nhất thời da mặt giật giật, nói:"Hay là chúng ta trở về đi, chờ thương thế của ngươi hồi phục thì lại quay trở lại cũng không muộn."" Hình như Phong Nhã không nghe thấy lời Thiệu Cảnh nói, sắc mặt tái nhợt không còn màu hồng của máu, mà ở trong mắt nàng lại dần dần tràn ngập những tơ máu đỏ tươi, ở đằng sau đám tơ máu đó còn có một ngọn lửa màu đen mờ mờ, lộ ra khí sắc điên cuồng. Thiệu Cảnh lúc đầu còn chưa nhận ra, chỉ lo khuyên bảo Phong Nhã, sau đó khi hắn phát hiện điểm khác thường này thì Phong Nhã sớm đã quay người đi về phía trước. Thiệu Cảnh rơi vào đường cùng nên buộc phải theo sát sau lưng Phong Nhã, tiến sâu vào Vạn Yêu Cốc. Phong Nhã càng đi càng nhanh, mặc dù thân thể đầy thương tích nhưng quả thực Thiệu Cảnh không theo kịp tốc độ của nàng. Ước chừng sau nửa canh giờ thì Thiệu Cảnh rốt cục đã mệt mỏi lắm rồi, vừa đi vừa thở hổn hển, đến bây giờ hắn mới nhận ra Phong Nhã có điểm không đúng. Nửa canh giờ trước, Thiệu Cảnh vừa đi vừa chú ý tới tình huống xung quanh, trong khi hai người cùng nhau đi tới thì thỉnh thoảng vẫn có các loại ma thú chờ đợi ở xung quanh nhưng chẳng hiểu vì sao, bọn nó cứ sắp lại gần hai người khỏang ba trượng thì lại lặng lẽ rời đi. Càng đi vào sâu trong Vạn Yêu Cốc thì Thiệu Cảnh càng cảm thấy một loại khí tức quỷ dị dày đặc trên người Phong Nhã, Thiệu Cảnh cứ nhìn như vậy thêm một lúc thì rốt cục không nhịn được nữa, kéo ống tay áo của Phong Nhã và nói:"Có lẽ chúng ta rời khỏi nơi này thì tốt hơn." Nào có thể ngờ Phong Nhã chẳng những không chút cảm động mà ngược lại còn quay người đánh một chưởng vào Thiệu Cảnh, không nói hai lời lại đi tiếp về phía trước. Thiệu Cảnh lùi lại mấy bước mà thầm bối rối trong lòng vì không biết phải làm sao. Biểu lộ và thái độ của Phong Nhã đột ngột thay đổi khiến cho hắn bị luống cuống. Nhưng ở đây là nơi nguy hiểm, nếu như không có Phong Nhã thì dùng đạo hạnh ít ỏi của hắn, nói không chừng chỉ sau khoảng khắc sẽ thành thức ăn trong đĩa của lũ yêu thú nơi này. Thiệu Cảnh không còn đường lui, sau khi ăn trọn một chưởng của Phong Nhã lại chỉ có thể sa sầm mặt xuống mà đi ở sau lưng nàng. Mặt trời ở trên cao ban phát những tia nắng vàng rực rỡ xuống đám cỏ cây tươi tốt um tùm, sức sống mạnh mẽ như vậy, cảnh tượng cỏ cây um tùm tươi tốt như vậy ở trong mắt Thiệu cảnh lại giống như địa ngục trần gian, u ám lạnh lẽo, lúc này ngơ ngẩn thêm một khắc hắn đều cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, như vác đất trên lưng, đến nỗi còn cảm thấy sởn hết cả gai ốc. Hai người dần dần từng bước đi đến, cũng chẳng còn nhớ đã đi được bao nhiêu lâu, tới khi lại gần bên cạnh gốc cây khổng lồ tán rộng che trời thì thân hình Phong Nhã mới dừng lại, ngừng chân không bước tiếp. "Nhị vị tiểu hữu muốn đi đâu vậy?" Bất chợt có một thanh âm già nua vang lên, Thiệu Cảnh cả kinh, thầm nghĩ vì sao nơi đất cằn sỏi đá này lại có người? Chạy lên xem xét thì lập tức hoảng sợ không nói lên lời, mắt trợn trừng mồm há hốc. Chỉ thấy một ông lão đạo cốt tiên phong đang đập tay nhè nhẹ vào người Phong Nhã, một tay cầm cái phướn gọi hồn, phía trên viết bốn chữ to "Tiên Nhân Chỉ Lộ" đẹp như rồng bay phượng múa. "Lão thần tiên, vì sao lão lại ở nơi này?" Thiệu Cảnh hoảng sợ nói. Ông lão cười cười ha ha, con mắt đi lòng vòng, thích thú chỉ vào Phong Nhã và nói:"Ta tới vì nàng." Vừa nói đôi mắt thâm trầm ấy vừa nhìn vào ngọn lửa màu đen trong đôi mắt đầy tơ máu của Phong Nhã. Một lát sau, hai mắt Phong Nhã dần dần phục hồi tình trạng bình thường, sắc thái điên cuồng nhòa đi trong khoảng khắc, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào lão nhân mà thân thể run rẩy không thôi, sau một lúc lâu mới nói ra mấy chữ:"Sao lại là ông?" "Ha ha, hiếm có hiếm có, tiểu cô nương còn nhớ tới lão bất tử ta cơ đấy." Ông lão dứt lời lại rung rung tay múa phướn gọi hồn, nói:"Nơi hung hiểm bực này không nên ở lâu, hai ngươi trở về đi." Dứt lời, thân thể nghiêng qua nghiêng lại, ngăn phía trước hai người, nói:"Lúc này vẫn chưa đi được." Phong Nhã nhìn qua vùng đất ở sâu bên trong Vạn Yêu Cốc, trên nét mặt lạnh như băng khẽ lộ ra sự thất vọng, bàn tay nắm chặt Thái Âm Kính, lại nhìn chằm chằm vào Thuần Dương Kính trong tay Thiệu Cảnh và hỏi ông lão:"Chuyện này thật là số mệnh của ta ư?" Ông lão ngớ người ra một lát, vẻ lúng túng lộ ra trên gương mặt cười đùa, nhìn thật sâu vào trong mắt Phong Nhã, bất chợt lúng túng nhòa đi lại cười đùa, nói:"Thiên cơ bất khả lộ, không nói được, không nói được." (Thiên cơ bất khả lộ = bí mật của trời đất không được tiết lộ.) Thiệu Cảnh ngó nhìn ông lão mà cũng khó dấu được sự nghi hoặc trong lòng, chêm vào lời nói, hỏi:"Lão thần tiên, vì sao lão lại tặng pháp bảo quý trọng như vậy cho ta?" Con mắt ông lão đi lòng vòng, nói:"Tên tiểu tử này, chiếm được tiện nghi rồi còn đòi thắc mắc cái gì nữa." Dừng một lát lại nói:"Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ hiểu." Dứt lại lại làm ra bộ dáng cao nhân thâm bất khả trắc, vuốt râu trắng gật gật đầu. Đáp án này dĩ nhiên không thể khiến Thiệu Cảnh cảm thấy thỏa mãn, hắn nhìn nhìn Phong Nhã, bật cười gian xảo, giơ tay thò vào trong cái túi treo ở hông rồi cười hắc hắc, nói:"Nếu lão không nói thì tiền lời hôm nay ít hơn trước rất nhiều đấy nhé." Ông lão nghe thấy câu này thì hai mắt long lanh, tỏa ra ánh sáng ngời ngời, nhìn chằm chằm vào cái túi treo bên hông Thiệu Cảnh, vừa vuốt râu vừa nói:"Người quân tử thích tiền tài nhưng trước hết phải có đạo lý, ta nói cho ngươi biết bí mật, ngươi trả ta tiền, việc mua bán này rất công bằng." "Cũng tốt, mười viên linh thạch. Không giảm giá, ờ, nếu ngươi muốn biết bí mật của tiểu cô nương này thì thêm mười viên linh thạch nữa, tổng cộng là hai mươi viên." "Cái gì? Hai mươi Viên? Sao lão không đi ăn cướp đi!" Thiệu Cảnh quát. Phong Nhã nghe được lời này của ông lão, nếu trả tiền thì ông lão sẽ nói thẳng ra những cái gọi là bí mật kia, thân thể chấn động, đôi mắt đẹp giận dữ nhìn Thiệu Cảnh, lạnh lùng nói:"Đưa tiền cho lão." "Hả?" Nữ tử Phong Nhã băng lãnh như sương này nói lời nghiêm túc quá, kiểu gì cũng bắt hắn phải trả tiền, Thiệu Cảnh có chút buồn bực, hừ một tiếng nói:"Dựa vào cái lý do gì thế? Sao ngươi không tự bỏ tiền ra, ngươi muốn lão nói cái gì thì ngươi không tự trả tiền được sao." Nào biết sắc mặt Phong Nhã thêm lạnh lẽo, hung dữ nói:"Ngươi nghĩ là ta không chịu đưa?" Dứt lời thì khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng, nói:"Ta không có tiền, ta đi ra ngoài không mang tiền." Lại bỏ thêm một câu:"Ngươi muốn bao nhiêu tiền, sau khi rời khỏi chỗ này thì ta trả lại ngươi là được." Thiệu Cảnh nghẹn lời, không phản bác được. Sau khi Ông lão nghe hết thì cười hắc hắc không ngừng, thúc dục nói:"Trả tiền trước thì ta nói, không trả tiền thì một chữ bổn đại tiên cũng không thèm nói." Thiệu Cảnh bực bội nhìn ông lão và Phong Nhã mà không làm gì được, đành phải móc hai mươi viên linh thạch ra đưa cho ông lão, linh thạch vừa chạm vào tay ông lão thì lại rụt trở về, nói:"Nếu như ta đưa tiền cho lão mà lão không nói thì phải làm sao bây giờ?" "Yên tâm đi, ngươi nhìn xem bổn đại tiên có phải là loại người nói lời không giữ lời, gạt tiền tài của người khác không?" Dứt lời liền đoạt linh thạch trong tay Thiệu Cảnh, nhìn thấy linh thạch mà đôi mắt tỏa sáng, bắt đầu chớp chớp. "Tiền đã trao tay thì bổn đại tiên có thể nói chuyện kia được rồi." Thiệu Cảnh và Phong Nhã đều nhìn ông lão bằng đôi mắt chăm chú, chỉ sợ bị nghe sót mất một chữ, ông lão nhìn thấy biểu lộ của hai người thì cười hắc hác, nói:"Cái Âm Dương Kính này... À, hay là chúng ta nói chuyện khác đi. Hiện giờ ở bên ngoài tế đàn đã loạn thành một ổ rồi, cái gì Thánh Linh Cung, cái gì Thần Tiên hội đều rất nhanh đến cho đầu rơi máu chảy rồi. Ta nghĩ tốt nhất là các ngươi mau đi xem náo nhiệt đi." Ông lão vừa nói như vậy thì Thiệu Cảnh mặc dù kinh sợ nhưng lại không nói gì, còn Phong Nhã nghe đến Thần Tiên hội thì sắc mặt đầy âu lo rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài Vạn Yêu Cốc. Thiệu Cảnh hừ lạnh một tiếng, nói:"Đừng kéo dài thời gian, không có tác dụng đâu, mau nói việc chúng ta cần đi." Ông lão "Ồ" lên một tiếng, con mắt đi lòng vòng rồi rút ra một tờ giấy phù từ trong túi quấn, hai tay mở ra, nói:"Các ngươi nhìn đi, đây là vật gì?" "Lá bùa à." Thiệu Cảnh nói. "Bí mật của các ngươi có thể đều nằm ở trong tờ giấy phù này đấy, nhìn cho kỹ, bổn đại tiên sắp làm pháp rồi." Sau khi nghe xong thì Thiệu Cảnh liền nhìn chăm chú vào lá bùa, mà ngay cả Phong Nhã có chút âu lo cũng bị lời này của ông lão thu hút, ánh mắt nhìn thẳng vào lá bùa. Ông lão lẩm bẩm trong miệng như thấp giọng ngâm xướng cái gì đó, nhưng sau một lúc lâu bên trên lá bùa vẫn chẳng có thay đổi gì cả, Thiệu Cảnh quýnh lên, nói:"Có phải lão định lừa gạt ta không..." Lời còn chưa dứt thì thấy bên trên lá bùa bỗng dấy lên một làn khói xanh, quanh quẩn ở chung quanh ba người. Giây lát sau, sau khi khói xanh tan đi thì cả Thiệu Cảnh và Phong Nhã đều kinh hãi ---- ở trước mắt đâu có vật gì, đâu còn bóng người của lão thần tiên. Tới lúc này thì hay người mới nhận ra là mình đã bị ông lão lừa. Thì ra cái loại lá bùa này là cách để ông lão bỏ chạy lúc thi pháp đấy. Thiệu Cảnh nhìn Phong Nhã, trong lòng vừa vội vừa tức, da mặt giật giật, vừa muốn nói cái gì đó. Nào biết Phong Nhã đã mở miệng trước:"Hại ngươi bị lão lừa tiền, thực xin lỗi, sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ trả lại cho ngươi mà." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang