[Dịch] Tru Tiên II
Chương 184 : Kịch biến (1)
Người đăng: Phương
.
Mặt trời đã ở lưng chừng trời, tia nắng nhàn nhạt xuyên qua vách đá dựng đứng chầm chậm chiếu xuống Yêu Ma Uyên u ám, chiếu xuống một nam một nữ đang ngủ say không biết gì nữa ở đáy vực sâu. Không biết hai người đã ngủ bao lâu, tới khi tia nắng hắt xuống đáy vực thì thân thể nam tử giật giật, rùng mình một cái rồi hai mắt chậm rãi mở ra. Hắn chỉ cảm thấy thân thể nằng nặng, trên người vẫn còn hơi ấm ở dưới vực sâu lạnh lẽo.
Hai chân Thiệu Cảnh hơi run lên, cúi đầu nhìn nhìn thì thấy Phong Nhã nằm dựa vào mình không nhúc nhích, nhất thời cả kinh nói:"Phong Nhã!" Trước lúc hắn bị bất tỉnh rõ ràng đã nhìn thấy con dị thú kia sắp nuốt nàng, sao bây giờ nàng lại nằm trên người mình?"
Thiệu Cảnh bối rối vì bất ngờ và ấm áp, không hiểu gì cả, hắn không biết làm sao, sắc mặt lúc ngơ ngẩn lúc lo lắng. Thiệu Cảnh bần thần sững sờ sau một lúc lâu mới chậm rãi bình phục thoải mái trong lồng ngực, tinh tế ngắm Phong Nhã nằm ngủ.
Đêm qua nữ tử như ngọc này đã cùng hắn nhiều lần vào sinh ra tử, Thiệu cảnh cảm thấy được sự hờ hững, kiên định và trầm tĩnh khi đối mặt với tử vong ở trên người nàng, hắn cũng thấy được thẫn thờ, bi thương cùng bất đắc dĩ như trên gương mặt trắng như tuyết ấy. Phảng phất nàng có thể nhìn thấu sinh tử nhưng lại có cái gì đó chen ngang làm cho nàng do dự, làm cho nàng chần chừ, làm cho nàng như thế nào cũng không thể nhìn thấu được.
Thiệu Cảnh nhìn Phong Nhã ngủ và không muốn đánh thức nàng, không biết vì sao nhưng bây giờ cái gì hắn cũng không muốn, thầm nghĩ muốn ngắm nàng lâu hơn một lát. Hắn vẫn thường nghĩ rằng được sống mới là chuyện quan trọng nhất nhưng giờ phút này lại không nghĩ ngợi nữa, hắn không còn suy nghĩ tìm đường rời khỏi vực sâu, cứ như vậy im lặng ngắm nữ tử ngủ trên người.
Hồi lâu sau, Thiệu Cảnh chết lặng vì hai chân nhẹ nhàng giật giật, có lẽ động tác nhẹ nhàng ấy đã quấy rầy giấc ngủ của nữ tử tựa thiên tiên này, đôi mắt Phong Nhã chầm chậm hé ra, vội vàng đứng thẳng người như là phát hiện điều gì đó, đôi má ửng đỏ, nhìn về phía Thiệu Cảnh.
Thời điểm Phong Nhã đững thẳng người dậy thì Thiệu Cảnh cả kinh, đôi mắt khẽ lướt nhìn Phong Nhã rồi lại giả bộ chăm chú nhìn đi nơi khác, đầu cũng bị quay hẳn qua một bên.
"Ngươi tỉnh bao lâu rồi?" Phong Nhã hỏi.
"Khục khục, ta ... ta vừa mới tỉnh." Thiệu Cảnh dứt lời liền ngậm miệng không nói.
Phong Nhã đỏ mặt, cúi xuống sửa sang quần áo, lại nói:"Chỉ vì ta sợ khí lạnh xâm nhập vào cơ thể ngươi, cho nên mới ...."
Lời còn chưa dứt thì Thiệu Cảnh đã "A" lên một tiếng, nghiêm mặt nói:"Cảm ơn". Nói xong lại khẽ quay đầu lại nhìn trộm nàng rồi lại quay đi.
Phong Nhã không nói gì và từ từ đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói:"Đã giữa trưa rồi."
Thiệu Cảnh đập đập vào hai chân tê cứng và từ từ đứng dậy, đứng ở bên cạnh Phong Nhã, nhận thấy sắc mặt nàng tái nhợt như trước liền hỏi:"Thương thế của ngươi sao rồi?"
Phong Nhã sờ sờ đầu vai, gương mặt ửng đỏ đã tiêu tan, lại trở về băng lãnh, lạnh nhạt nói:"Tên Ma đầu Không Trần kia không muốn lấy mạng của ta, vì vậy thương thế tuy nặng nhưng lại không đáng lo, ta chẳng sao cả. Ngươi thì sao?"
"Tốt hơn nhiều rồi, tối hôm qua chỉ là hư thoát, ta nghỉ ngơi lâu như vậy chắc không còn gì đáng ngại nữa." Thiệu Cảnh đáp, chần chừ một lát lại nói:"Chúng ta rời khỏi nơi này bằng cách nào bây giờ?"
Phong Nhã trầm tư một lát, nói:"Chuyện này không khó, phía trước không phải là Vạn Yêu Cốc sao, vì vậy sẽ có không ít phi cầm yêu thú... " Dứt lời lại trầm tư.
Thiệu Cảnh vậy mà không nhớ ra, gần như hắn đã quên rồi, nữ tử trước mắt chính là một trong những người kỳ lạ có thể điều khiển chim trời dã thú, Chỉ là chẳng biết nàng ấy có thể khống chế được những con yêu thú ngang bướng khó thuần ở kia hay không nữa. Nhưng Phong Nhã đã nói như vậy thì có thể yên tâm được rồi, không cần phải nói nhiều lời nữa.
Đêm qua cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa đã phải vùi thây trong miệng của dị thú Hổ Giao, nhưng chẳng biết vì sao con dị thú khổng lồ ấy trong khoảng khắc mọi thứ căng như ngàn cân treo sợi tóc thì lại quay đầu bỏ chạy, ở trong đó nhất định có duyên cớ gì, lúc ấy tình thế quá cấp bách, hơn nữa sau đó lại thực sự mệt mỏi nên Phong Nhã không kịp nghĩ gì nữa. Mà bây giờ thần thanh khí thuận, nhớ lại câu chuyện đêm qua mà không khỏi lâm vào trầm tư trong lúc nhất thời. Im lặng không hề nói chuyện, mà cả hai người cũng chẳng ai nói gì cả.
Thật lâu về sau, Thiệu Cảnh chợt cảm thấy hơi lạnh rét buốt tới tận xương tủy, liền rùng mình một cái, hắn vừa muốn nói chuyện nhưng Phong Nhã lại là người đầu tiên đánh vỡ yên lặng, nàng quay người nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh, nói:"Thiệu Cảnh, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi không được lừa gạt ta, có được không?"
Thiệu Cảnh giật mình, con mắt đi lòng vòng rồi gật đầu nói:"Ngươi nói đi."
Phong Nhã nghiêm mặt nói:"Ngươi và Thanh Vân Môn có quan hệ gì?"
Thiệu Cảnh nghe được ba chữ Thanh Vân mà thân thể run rẩy, chau mày, trong nội tâm hết sức nghi ngờ, vì sao nàng lại biết được.
Nàng đã hỏi hắn như vậy thì chắc hẳn trong lòng đã tự có đáp án rồi. Thiệu Cảnh do dự sau nửa ngày nhưng vẫn không nói gì, hắn chẳng biết Phong Nhã có nội tình gì nhưng từ trước đến giờ trên người nàng đều lộ ra khí chất hơn người nên không khó nhìn ra ẩn sang nàng là một bối cảnh không nhỏ. Trước kia hắn ở dưới Thiên Thanh Sơn đã từng gặp mặt nàng một lần, ngày ấy nếu nàng định sử dụng thủ đoạn để tra hỏi mình thì có lẽ đã bị nàng tra ra một số chuyện, điều đó cũng không phải là không thể được. Hơn nữa Thanh Vân Môn mặc dù là danh môn đại phái thời kỳ thượng cổ nhưng hôm nay đã là bông hoa cúc úa tàn không còn uy phong nữa, vì vậy dù đại phái ấy có quan hệ gì với hắn thì cũng không thay đổi được gì cả. Thiệu Cảnh nghĩ vậy thì rốt cục cũng nhẹ gật đầu, nói:"Ta là đời sau của Thanh Vân Môn."
Phong Nhã chăm chú nhìn Thiệu Cảnh nửa ngày, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng:"Đúng là tất cả đều có quan hệ với Thanh Vân Môn." Nàng ngừng một lát lại nói:"Theo ta được biết, sau khi Thanh Vân Môn suy sụp thì các nhánh núi đều bị thất lạc vào trong trần gian, lần lượt trở thành những môn phái không nhập lưu, hình như gần đây có hai vị kỳ tài ngút trời xuất thế từ nhất mạch Cửu Tiên Phong. Chỉ là một người đã bị chôn vùi, Thanh Vân Môn từ lúc ấy tới bây giờ hình như chỉ còn duy nhất một người xứng đáng được coi là nhân vật mạnh mẽ. Không biết ngươi có thuộc nhất mạch đó không?"
Thiệu Cảnh nghe vậy thì bất giác nở nụ cười đau khổ, nói:"Lưu Vân Đài." Dứt lời lại bổ sung một câu:"Người đệ tử cuối cùng."
"Lưu Vân Đài?" Phong Nhãn nghe vậy thì hơi nghi ngờ, đúng là nàng chưa bao giờ nghe thấy ai nhắc tới Lưu Vân Đài, nhìn Thiệu Cảnh bằng đôi mắt nghi ngờ nửa ngày mà không nói gì.
Thiệu Cảnh ngược lại là có vài phần hứng thú với nhất mạch Cửu Tiên Phong mà nàng vừa nói, bởi vì ngày trước hắn từng nghe tửu quỷ sư phó đề cập qua, không hiểu nhất mạch ấy xuất hiện được nhân vật gì lợi hại, liền hỏi trong lúc lơ đãng:"Nhất mạch Cửu Tiên Phong sinh ra được nhân vật gì vậy?'
Phong Nhã bật cười lớn, nói:"Thanh Vân Hoăng, Cửu Tiên Liệt, Hạo Nhiên Trường Phong Khởi, Cương Chính Minh Nguyệt Quy. Đây là một câu ca dao dân gian được lưu truyền mấy năm về trước ở Trung Nguyên, nói đúng ra là ở Cửu Tiên Phong có hai vị kỳ tài đủ sức chống lại Ma Giáo, tên là Trường Phong và Minh Nguyệt. Nhưng không được lâu, không biết vì duyên cớ gì mà tự dưng Minh Nguyệt lại mai danh ẩn tích và rời khỏi thế gian, mà Cửu Tiên Phong thì lại nói Minh Nguyệt đã khuất, vì vậy Trường Phong và Minh Nguyệt, hôm nay chỉ còn lại một người là Trường Phong, cho nên ta mới nói từ ngày ấy đến bây giờ chỉ có duy nhất một mình Trường Phong mới xứng đáng được coi là nhân vật mạnh mẽ.
"Trường Phong? Minh Nguyệt?" Thiệu Cảnh thầm đọc tên hai người hai lần, cuối cùng lại lắc đầu, không biết đang nghĩ ngợi cái gì. Một lát sau hắn nhìn về hai bên vách đá dựng đứng của Yêu Ma Uyên, nghĩ tới lời Tạ Vân Long nói, vùng đất Thiên Thanh Sơn là bãi chiến trường cổ xưa, là nơi diễn ra trận chiến giữa Thanh Vân Môn đời trước và Ma Giáo cự đầu. Mà theo như lời U Hồn nói thì Yêu Ma Uyên này chính là di tích lưu lại sau trận đại chiến của tiên hiền hai bên chính đạo và ma giáo, nghĩ vậy thì không khỏi rung động trong lòng, âm thầm thì thào:"Tổ tiên của Thanh Vân Môn, chiến trường cổ xưa? Chẳng lẽ Yêu Ma Uyên lại là vực sâu do chiến tranh lưu lại hay sao?"
Theo như lời tri sự của Ma giáo nói thì Yêu Ma Uyên chính là di tích lưu lại sau trận đại chiến của tiên hiền hai bên chính đạo và ma giáo, nó có hình dáng kỳ lạ, dài không có bến bờ, rộng hơn mười dặm, vách đá dựng đứng ngàn dặm thẳng tắp như bị lưỡi đao cắt thành, điêu luyện sắc sảo. Mà bên trên hai vách núi đều là đỉnh núi ngất trời, Yêu Ma Uyên cao ngang đỉnh núi, như vậy thì loại thần binh gì có thể cắt ngang vùng núi này.
Nếu như nguồn gốc của Yêu Ma Uyên quả thật là như thế thì không khỏi có chút rợn người, người có thể cắt dãy núi cao thành vực sâu chắc hẳn đã đến Luân Hồi Cảnh trong truyền thuyết có thể nhìn thấu trời đất, dời non lấp bể. Nhưng từ xưa đến nay, liệt kê từng vị kỳ tài ngất trời trong mấy ngàn năm đâu có tìm thấy người nào mạnh như vậy? Coi như là chủ trì phật môn lánh người không hỏi việc đời: Cổ tự Thiên Âm, cổ tộc thần bí ở Nam Cương: Vu tộc, mấy ngàn năm qua vẫn chưa từng nghe họ sinh ra được một nhân vật có đại thần thông nào. Theo như những lời ghi trong sách cổ thì cổ tộc và phật môn đều là những thế lực tinh thâm thần pháp thời kỳ thượng cổ, nghe nói con đường bọn hắn tu luyện cách biệt một trời một vực với pháp môn tu luyện của thời kỳ hiện tại, mà lại càng thêm cao thâm khó dò. Có thể coi là môn phái mạnh mẽ như vậy mà đã qua mấy ngàn năm, vẫn chưa có ai đến được truyền thuyết Luân Hồi Cảnh.
Thiệu Cảnh nghĩ đến đây lại thì thầm:"Chẳng lẽ vị tổ tiên kỳ tài ngút trời của Thanh Vân Môn đại chiến với tiên hiền Ma giáo đã để lại cái Yêu Ma Uyên này?" Hắn nghĩ vậy thì không khỏi nhìn thật sâu về phía vách đã dựng đứng dưới vực sâu, trong lồng ngực tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào khó có thể hình dung, không biết vì sao, có lẽ bởi vì mình là hậu nhân của Thanh Vân Môn. Thiệu Cảnh chưa bao giờ có chút yêu mến nào với thân phận ấy, giờ khắc này, có lẽ là lần đầu tiên hắn tự hào vì mình được là người của Thanh Vân Môn.
Phong Nhã nhìn thấy biểu lộ trên mặt Thiệu Cảnh thì không hỏi gì nữa, thở dài, nhìn hắn một lát rồi từ từ nhắm mắt lại, tâm niệm khẽ động liền cảm nhận được động vật ở chung quanh, một lúc lâu sau có hai con chim cắt to lớn bay vòng quanh trên đỉnh Yêu Ma Uyên.
Đúng lúc này, ở trong dòng nhược thủy tối tăm dưới Yêu Ma Uyên có một đôi mắt khổng lồ âm u mở ra, nhưng rất nhanh khép mắt lại giống như có thứ gì đó khiến nó phải e ngại, không hề cử động.
Đã qua hồi lâu, Phong Nhã từ từ mở mắt ra, Vạn Yêu Cốc ở phía trước đột ngột run rẩy nương theo đôi mắt nàng đang hé mở, cảnh vật ở giải đất trung tâm gần như đã bị đốt cháy thành tro tàn lại một lần nữa bị nung chảy trong liệt hỏa hừng hực.
Hình như Phong Nhã cảm giác có cái gì đó khiến cho nàng phải sợ hãi, mắt trợn to, mồ hôi lạnh ứa ra ướt ra rồi nuốt nước miếng, đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn chằm chằm về phía Vạn Yêu Cốc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện