[Dịch] Tru Tiên II

Chương 183 : Chạy trốn (5)

Người đăng: Phương

.
Thiệu Cảnh vùng vẫy trong con sóng, hơi chút ổn định thân hình liền nhìn về phía Phong Nhã đã rời xa và con cự thú khổng lồ ở phía sau nàng mà sợ hãi trong lòng, đồng tử lập tức đột ngột mở lớn, sợ hãi đan xen. Mà sau khi con sóng khổng lồ vần hắn quay cuồng, lăn qua lộn lại thì Thiệu Cảnh vốn đã trong tình trạng kiệt sức, ý thức mô hồ, giờ phút này lại càng không nhìn rõ được nữa, nhưng chẳng biết vì sao, khi hắn nhìn thấy thần hình Phong Nhã sắp chìm vào trong biển sóng thì tự dưng hồi tỉnh lại hơn phân nữa, cũng không biết sức mạnh đến từ nơi nào mà thân thể mạnh mẽ vùng vẫy, với tay muốn nắm lấy Phong Nhã, chỉ là nàng đứng im ở cách hắn xa hơn mười trượng, không biết làm sao, cũng không nắm được. Thiệu Cảnh ra sức đập xuống mặt nước, dùng tất cả sức lực cuối cùng để bơi lại gần Phong Nhã, chỉ là bốn bề sóng lớn trập trùng lại vô tình đẩy hắn trở về bên cạnh bờ. Giờ phút này, hắn chỉ biết ước cánh tay mình dài hơn mười trượng, như vậy hắn có thể nắm tay Phong Nhã đang đứng trước người con cự thú để kéo về, nhưng nói đến tận cùng thì hắn lại không thể có cánh tay dài như vậy, năng lực hắn thấp kém, có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể cứu được Phong Nhã, bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng sắp bị cái đuôi to lớn của con cự thú đó quật trúng. Một khắc này, chẳng biết vì sao, lòng của hắn lại rung động, hoảng sợ cùng nỗi không cam lòng khó hiểu, lâm vào tuyệt cảnh ở nơi này, chính hắn cũng không biết được vì sao trong lòng hắn lại không còn nghĩ đến an nguy của mình nữa, mà chỉ nghĩ tới người con gái sắp lâm vào sinh tử ở trước mặt. Chẳng bao lâu sau khi mái tóc nàng chạm qua mặt, ngọc thủ của nàng nắm chặt mình khi nhảy xuống, sự bình thản khi nàng nhảy xuống vực sâu, này lại chau mày và nở nụ cười, nhất cứ nhất động, nhất là thoáng nhìn má hồng ở vách đá, đã không biết rằng chúng đã khắc sâu vào trong óc, giống như tiếng nhiễu lương ba ngày không dừng, quanh quẩn ở trong lòng, thật lâu vẫn không xóa nhòa đi được. Thiệu Cảnh một tay nắm chặt Thuần Dương Kính, một tay bất lực cầm về phía Phong Nhã, hắn ngây dại rồi, tự dưng hắn lại muốn gào lên, gào lên tên của người con gái ấy, lại không biết vì sao, vì sao lại không đề nổi khí lực để gào lên, chỉ còn ngây dại nhìn nàng trong đau đớn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không cam lòng mà nhìn bóng hình lãnh diễm sắp bị chôn vùi dưới cái đuôi khổng lồ của cự thú. Giao Long du đưa thân hình và cái đuôi khổng lồ, nặng nề đập xuống Phong Nhã, ranh giới chỉ còn như chỉ mành treo chuông. Phong Nhã đã không còn giãy dụa nữa, hai mắt ngắm nghiền, phảng phất như sinh tử đã không còn quan trọng với nàng nữa, chỉ là từ sau khi cầm tay cùng người con trai ấy thúc dục Âm Dương Kính thì bây giờ, khi đối mặt với sinh tử nàng lại cảm thấy nhiều hơn sự phiền muộn và không cam lòng. Nàng im lặng chờ đợi tử vong trong lặng lẽ, trong nội tâm không còn vẩn vơ, chỉ có hy vọng và không cam lòng đang dần nhòa đi trước khi tánh mạnh sắp tan biến. Đúng vào lúc này, khoảnh khắc khi nàng quyết ý chịu chết thì tự dưng tà áo tơ trắng của nàng bay lên lất phất, bỗng dưng có ngọn lửa màu đen lặng lẽ nhen nhóm trên đỉnh đầu. Mặc dù ngọn lửa màu đen nhỏ bé nhưng lại quỷ dị vạn phần, bộ dáng của nó giống y như ngọn lửa màu đen đã thoáng bùng lên khi tranh đấu với Không Trần. Ở bên trong ngọn lửa màu đen ấy bỗng dưng có hiện lên một đôi mắt, trong đôi mắt ấy đang tràn ra một luồng khí đen nhỏ bé. Chỉ trong chớp mắt, cặp mắt màu đen ấy lập tức trợn to, trong mắt tản ra thật lớn sát khí và oán độc, nhìn thẳng vào thân thể Thượng Cổ dị thú Hổ Giao ở trước người Phong Nhã. Đúng vào lúc này, trong Vạn Yêu Cốc, khi đôi mắt màu đen như mực ấy mở ra trong ngọn lửa trên đỉnh đầu Phong Nhã thì toàn bộ thung lũng đột nhiên run rẩy một hồi, ở chỗ sâu trong lòng đất đột nhiên bùng lên cả biển liệt diễm, nung cháy tất cả sự vật ở chung quanh nó thành tro bụi. Biến cố như vậy đột ngột xuất hiện nhanh như sấm rền bộc phát, lại nhanh chóng biến mất, cực kỳ quỷ dị. Ở bên trong Yêu Ma Uyên, từng con sóng lớn trập trùng đập vào vách đá liên miên không dứt, nham vỡ đá vụn trên vách đá dựng đứng chịu không nổi lăn rầm rầm xuống vực sâu vô tận. Sức mạnh của Hổ Giao bao trùm trời đất, nó chỉ nhẹ nhàng nhấc cái đuôi lên rồi đập xuống là đã gây ra tầng tầng sóng cả cuồn cuộn ở dưới đáy vực sâu, dù có nói là phúc vũ phiêu vân cũng tuyệt không phải là lời nói quá. Bây giờ nó phát động một trận tấn công vì giận dữ với con người nhỏ bé trước mặt nó, uy thế khổng lồ không thể chống đỡ, e rằng cho dù là tu sĩ đạo hạnh cao thâm cũng không tránh được vận rủi. Mà khi Hổ Giao xông đến khoảng cách chưa đầy một trượng bên ngoài Phong Nhã thì nhìn thấy đôi mắt màu đen như mực trong ngọn lửa đen đang nhìn chằm chằm vào nó, bỗng dưng u lam trong đôi mắt khổng lồ của nó nhòa đi, giống như vừa nhìn thấy điều gì đó để cho nó phải kiêng kị, nó nhìn đôi mắt ấy bằng ánh mặt vô cùng sợ sệt, thân hình điên cuồng lao tới lập tức bị dừng lại ở giữa đường, không biết vì sao mà tự dưng nó gào lớn một tiếng rồi vội vã quay đầu bỏ chạy, rốt cục đúng là đã chìm vào trong đêm tối dưới vực sâu, không còn động tĩnh gì nữa. Một con sóng khổng lồ ập tới, đẩy Phong Nhã trôi đi hơn một trường, lúc ấy nàng mới ho nhẹ hai tiếng rồi mở mắt nhìn nghi hoặc, tử vong trong suy nghĩ lại không mang nàng đi, trước mắt chẳng biết từ bao giờ đã quay lại cảnh trời yên biển lặng, ở đâu còn cái gì thượng cổ dị thú, ở đâu còn cái gì sóng to gió lớn nữa. Phong Nhã tất nhiên là chẳng hiểu gì cả, thì thầm:"Chuyện gì vừa xảy ra?" Nàng âm thầm nghi hoặc một hồi nhưng lại cảm thấy mình cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, Hổ Giao đã bỏ chạy, coi như là chuyển nguy thành an. Mặc dù nàng không biết vì sao tự dưng Hổ Giao lại buông tha cho mình nhưng cũng không muốn nghĩ nữa, bởi có nghĩ cũng đâu được gì, trăm mối lo vẫn không có cách giải. Dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Cảnh bị sóng cả đánh trôi tới cạnh bờ, lông mày hơi chau, liền ra sức kéo lấy thân thể sắp hư thoát mà gian nan bơi lại gần hắn. Giây lát sau, Phong Nhã lên bờ, sau khi dò xét mạch đập của Thiệu Cảnh mới thở ra một hơi nhẹ nhàng, nhờ ánh sáng yếu ớt để nhìn qua bốn bề, thì ra cái gọi là bên cạnh bờ này chỉ là một mảnh đất trống nhỏ mà dài hẹp, rộng chừng vài trượng, dài không qua nửa dặm." Nghĩ lại cũng đúng, bởi vì những ngày cuối thu này là thời kỳ dòng sông khô cạn, dòng chảy trong Yêu Ma Uyên bị hao hụt, giảm đi hơn phân nửa nên mới lộ ra một mảnh đất trong nho nhỏ như thế này. Chỉ là mảnh đất trống này quanh năm nằm dưới đáy vực sâu, không được mắt trời chiếu xuống nên ẩm thấp âm hàn, Thiệu Cảnh mất đi tri giác nằm ở phía trên nhất định sẽ bị âm hàn xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa tinh lực đã hao hết, nói không tốt còn bị hàn khí ở nơi này lấy đi tánh mạng. Phong Nhã không dám lãnh đạm liền kéo Thiệu Cảnh tới tựa vào vách đá dựng đứng, chính mình thì lẳng lặng ngồi xuống đợi hồi phục sức lực. Nàng bản thân tu luyện là thuật pháp âm hàn, ngoài ra Thái Âm Kính lại là dị vật chí âm chí hàn, được nó trợ giúp nên sự lạnh lẽo âm hàn ở nơi này không hề gây được nửa phần ảnh hưởng, ngược lại còn đem đến một chút ích lợi giúp cho sự hồi phục của nàng Không lâu sau thì sắc mặt của Phong Nhã đã đỡ tái nhợt và hồng hào lên một chút, nàng thở phù một hơn thật dài rồi lập tức quay người nhìn Thiệu Cảnh. Nào ngờ sắc mặt hắn tái bệch như tờ giấy, toàn thân bất giác run rẩy, hô hấp dồn dập mà bất ổn. Phong Nhã sợ hãi, kêu:"Thiệu Cảnh!" Một lúc lâu sau người con trai ấy vẫn không có chút phản ứng nào, lông mày Phong Nhã chau lại, liền thò tay thăm dò thân thể của hắn, nơi chạm vào, lạnh như băng sương. Lông mày nàng lại chau lại nhiều hơn, bàn tay nắm chặt, hàn răng khẽ cắn, bất giác lại dần dần phục xuống người con trai ấy, nhẹ nhàng ôm hắn thật chặt, dùng hơi ấm trên cơ thể mình để sưởi ấm cho hắn. Giây lát sau lại cảm thấy không ổn, liền đứng lên, chăm chú nhìn Thiệu Cảnh, sau nửa ngày mới sờ lên trên trán của hắn, vẫn lạnh như băng. Phong Nhã suy tư một lát, rốt cục hàm răng khẽ cắn, lông mày chau lại, không còn chần chờ nữa, liền ghé vào trên người Thiệu Cảnh, ôm hắn thật chặt vào trong lòng, sợ hắn bị lạnh chết dưới vực sâu. Như vậy không biết qua bao lâu thì hô hấp của Thiệu Cảnh mới dần dần ổn định lại, Phong Nhã mỏi mệt quá rồi, ý thức dần dần mơ hồi, trong lúc bất tri bất giác ấy, hai người cứ như vậy mà dựa sát vào nhau, đôi mắt nặng trĩu, dần dần thiếp đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang