[Dịch] Tru Tiên II
Chương 182 : Chạy trốn (4)
Người đăng: Phương
.
Ở bên trong dòng nước lạnh như băng, buốt đến tận xương tủy, tối tăm không ánh sáng đang chảy róc rách tự dưng vang lên hai tiếng trong trẻo như có vật gì rơi xuống nước.
Thiệu Cảnh toàn thân vô lực và mệt mỏi tận cùng, sau khi rơi xuống nước chỉ cảm thấy quanh thân rét buốt rã rời, tay chân vô lực, dòng nước lạnh lẽo khiến hắn không thể cử động, cái lạnh rét buốt xâm nhập vào xương tủy, buốt không chịu nổi. Phảng phất dù là trên người còn một chút hơi ấm cũng đã bị cái chí âm chí hàn trong dòng nước dưới vực sâu hút hết.
Thiệu Cảnh nhắm chặt hai mắt lại, hắn không thể hô hấp, không có sức để giãy dụa, chỉ còn cảm giác ủ rũ nhàn nhạt, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn ngủ một giấc cho thoải mái, sau đó không muốn tỉnh dậy nữa. Mà những cái hỗn loạn, báo thù của thế tục, còn có mộng tưởng nhỏ bé là đi ngắm mặt trời mọc trên biển xanh, giờ phút này đã không còn quan trọng nữa. Hắn vừa nghĩ tới đấy thì không còn giãy dụa, không còn suy nghĩ nữa, cứ như vậy mà thiếp đi trong im lặng là tốt rồi, mà sự thật là hắn cũng không phải không nghĩ tới muốn giãy dụa để sinh tồn, chỉ là giờ đây đang ở dưới vực sâu vạn trượng, ở trong dòng nước buốt đên tận cùng, hắn đã không còn đủ sức để nhúc nhích nữa rồi.
Hắn tùy ý để rét buốt xâm nhập vào cơ thể, thể xác dần dần chìm xuống đáy vực, trong ý thức mơ hồ, từ khi biết cơ hội sống đã trôi qua thì dứt khoát không còn nghĩ ngợi gì nữa, bài trừ tạp niệm trong đầu, bài trừ hoảng sợ với cái chết, cái còn lại, chỉ là mái tóc rủ xuống áo choàng, một người con gái mặc áo tơ trắng váy dài có khuôn mặt mới băng giá, mới lạnh buốt làm sao.
Ở nơi đen tối lạnh giá vô cùng vô tận ấy, hắn ngây dại nhưng lại cảm thấy một luồng hơi ấm nhạt nhòa lặng lẽ truyền đến từ đầu ngón tay, như nắng hạn gặp mưa rào, như ánh mặt trời sau cơn mưa, thấm vào trong tâm tỳ của hắn. Thiệu Cảnh chầm chậm mở mắt, đúng là âm u đến tận cùng, không có một chút hơi ấm, chỉ là sự ấp ám nhạt nhòa ở đầu ngón tay lại để cho hắn tin rằng mình vẫn còn ở nhân thế. Ngẩng đầu nhìn trong bóng tối, hắn không nhìn thấy một tia ánh sáng nào, nhưng lại cảm giác được rõ ràng, hơi ấm nhạt nhòa ấy đang cầm chặt lòng bàn tay của hắn, hắn âm thầm niệm một từ: "Phong Nhã?"
Hắn không nhìn thấy nàng, có lẽ nàng cũng không nhìn thấy hắn, nhưng hắn biết rõ rằng, hắn ở đây, nàng cũng ở nơi này. Hắn tuyệt vòng nhảy xuống vực sâu mà nàng ra sức bắt lấy tay hắn, lạnh như băng, có lẽ, bây giờ ra sức nắm chặt tay nhau đã thành hy vọng cuối cùng.
Tự dưng Thiệu Cảnh lôi Phong Nhã đến sát bên mình rồi ôm vào lòng, hàm răng cắn thật chặt rồi hướng mặt nước bơi lên. Thiệu Cảnh cảm thấy thân hình mềm mại ấy, bây giờ đã ở gần hắn như vậy, mà khuôn mặt phảng phất không biết sợ hãi ấy cũng ở gần trong gang tấc, giờ phút này nàng đã không còn lạnh lùng nữa, có lẽ chỉ khi ở bên trong dòng nước lạnh đến tận cùng mới đưa sự lạnh như băng của nàng thành hơi ấm, mà Thiệu Cảnh cảm giác được sự ấm áp vừa rồi là hơi ấm từ trên thân thể mềm mại! Có lẽ, cũng chỉ gặp phải sinh tử ở nơi cực hàn này thì trên người nàng mới có thể tỏa ra chút hơi ấm như vậy.
Ở nơi đen tối vô cùng vô tận ấy, tự dưng ở trước mặt hắn nhen nhúm lên một chút ánh sáng mờ mờ yếu đuối, ngọn lửa tím? Là Thái Âm kính? Tựa hồ nó cảm nhận được cái gì đó, vì Phong Nhã không thúc dục mà nó lại tự mình dấy lên một ngọn lửa tím.
Ngọn lửa dấy lên từ Thái Âm kính, đương khi bóng tối và Phong Nhã lạnh như băng cầm chặt Thiệu Cảnh một khắc này thì Thuần Dương Kính cũng nương theo mà dấy lên hỏa diễm trong dòng nhược thủy buốt đến tận xương tủy.
Chẳng biết từ thuở nào mà sau khi ngọn lửa tím và hỏa diễm dấy lên thì ở dưới vực sâu thâm thúy không thấy đáy, bỗng dưng có hai quầng sáng lặng lẽ lóe lên giống như đôi mắt của sinh vật nào đó. Con ngươi cực lớn chừng hai trượng, âm u trong tối tăm, kỳ dị đến tận cùng.
Sau một lúc lâu, đương khi Thiệu Cảnh ôm Phong Nhã vừa bơi lên mặt nước thì hai đạo ánh sáng âm u mang theo lực đạo cực lớn đột ngột đánh úp về phía hai người mà không có bất kỳ báo hiệu nào.
Thiệu Cảnh ý thức dĩ nhiên vẫn còn mơ hồ nên không nhận ra được điều gì nhưng Phong Nhã lại sợ hãi, ngoái đầu nhìn về phía hai con ngươi khổng lồ mà cả kinh thất thần.
Chỉ là nàng lại không nhận ra ở chung quanh hai người, lấy Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính làm hai cực, dĩ nhiên đã được Thái Cực Đồ che phủ, ở bên ngoài Thái Cực Đồ có mười sáu tượng quẻ như ẩn như hiện, bảo vệ ở xung quanh hai người.
Cự thú tập kích bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước, cặp mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào hai người, chẳng coi Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ che phủ chung quanh hai người ra gì, lập tức đâm thật mạnh vào hai người. Mà đúng lúc cự thú đâm vào thì mười sáu tượng quẻ như ẩn như hiện lại đột ngột bùng lên ánh hào quang lóng lánh, sáng rực rỡ. Không hề chần chờ chút nào mà nghênh đón con cự thú.
Âm thanh ầm ầm vang dội, đinh tai nhức óc như tiếng sấm rền. Cự thú đánh vào mười sáu tượng quẻ, như dời sông lấp bể, phúc vũ phiêu vân, nhấc lên sóng to gió lớn trong nhược thủy dưới vực sâu.
Cự thú "Ngaoo" một tiếng rống to rồi trên đầu nứt ra một miệng vết thương khổng lồ, chất lỏng màu xanh da trời từ miệng vết thương phun mạnh ra không ngớt. Đau đớn không chịu nổi, cự thú đột ngột phóng người lên trong cơn giận dữ, bây giờ mới nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nó, cái thân thể khổng lồ ấy chính là một con cự thú đầu rồng thân rắn, vuốt ưng đuôi cá, râu rài như cá chép, răng nhọn như hổ báo, bộ dáng sấm vào tâm tỳ của hai người, khiến hai người nhìn thấy mà hoảng sợ.
Phong Nhã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của con cự thú thì sắc mặt biến đổi, thét lên thất thanh:"Đây ...là ...? Thượng cổ dị thú... Hổ Giao?"
Bị Hổ Giao đập xuống khiến dòng nước dưới vực sâu trào lên tầng tầng sóng lớn, vần hai người Thiệu Cảnh, Phong Nhã tới giữa không trung rồi lại chìm sâu vào trong biển nước, may được mười sáu tượng quẻ che phủ nên không bị tổn thương.
Động tĩnh quá lớn nhất thời làm Thiệu Cảnh bừng tỉnh từ trong mơ hồ, chỉ cảm thấy lồng ngực khó thở rồi ho mạnh ra hai ngụm nước lạnh, nhờ ánh sáng yếu ớt mà đảo mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Hổ Giao thì thân thể lập tức run rẩy, thở hổn hển, cả kinh nói:"Đây là con gì?"
Đợi sau khi nhìn kỹ thì da đầu nhất thời run lên, nhìn Phong Nhã ở bên người mà đồng tử co rụt lại, run rẩy lẩy bẩy nói:"Con đó là.... Thượng Cổ dị thú.... Hổ Giao? Nó không phải chỉ sống ở ngoài biển sao? Vì sao... lại, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Không đợi hai người phản ứng thì cự thú lại rống lên một tiếng điên cuồng, vùng vẫy thân rắn rồi bổ đầu đánh tới hai người. Lần va chạm này lại đánh cho mười sáu tượng quẻ trên Thái Cực Đồ bị phản chấn và văng ra ngoài. Cái trán lại nứt thêm một miệng vết thương khổng lồ nữa, Hổ Giao nổi giận liền há miệng gầm lớn, điên cuồng rống lên từng tiếng khiến cho lòng người run rợ, nhưng hai lần tấn công đều phải chịu thiệt nên cự thú chỉ đứng xa xa nhìn hai người chứ không dám tùy tiện tấn công lần nữa, chỉ là đôi mắt khổng lồ ấy vẫn trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh và Phong Nhã.
Hổ Giao bị đẩy lui, sau một lúc lâu thì hai người đã tỉnh lại từ trong sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ ràng cho lắm, chợt quan sát Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ ở quanh người mà không nhịn được sự khó hiểu ở trong lòng, rốt cục cũng cảm giác được sự khác thường ở mặt kính trong tay, lúc này mới chợt hiểu. Phong Nhã giật mình, khẽ mỉm cười trên mặt tái nhợt, thì thầm:"Chẳng lẽ hai kính dù chưa tương hợp nhưng lại thực sự tương hợp rồi sao? Chẳng lẽ đây thật sự là duyên sao?" Thì thầm xong thì nàng ngoái đầu nhìn Thiệu Cảnh, trong mắt không biết muốn nói gì.
Bị Hổ Giao gây ra tình cảnh nguy nan ở nơi đầu sóng ngọn gió nên một lúc rất lâu sau Thiệu Cảnh mới hoàn hồn, giờ phút này hắn mới nhận ra, hai người vẫn nắm chặt tay nhay cùng một chỗ, sau khi nhìn nhau thì Thiệu Cảnh khẽ giật mình cùng bối rối. Phong Nhã thì khẽ đỏ mặt, ngọ ngoạy một lát, Phong Nhã dời ánh mắt ngượng ngừng, bất giác từ từ buông ngọc thủ vẫn giữ chặt Thiệu Cảnh ra.
Đúng vào lúc này, thời điểm hai tay rời xa thì Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ che phủ chung quanh hai người tự dưng tiêu tan, tường phòng ngự ầm ầm sụp đổ.
Biến cố bực này tự dưng xuất hiện khiến hai người cùng sợ hãi trong lòng, chỉ là còn chưa kịp phản ứng thì lại có một con sóng khổng lồ bao trùm đất trời lao tới. Thiệu Cảnh chỉ kịp kêu lên đau đớn rồi bị con sóng lớn cuốn đi, Phong Nhã quá sợ hãi, thò tay muốn nắm lấy, chỉ là con sóng khổng lồ ập tới nhanh như gió ấy không cho nàng cơ hội, nơi bàn tay nắm tới chỉ còn lưu lại một mảnh góc áo.
Thiệu Cảnh bị cuốn vào trong con sóng khổng lồ, vần qua vần lại mấy vòng thì bị sóng cả đập tới bên cạnh bờ, nhưng Phong Nhã lại không được may mắn như vậy, cực kỳ nguy hiểm. Hổ Giao ở cách đó không xa còn chưa chờ nàng thu hồi ngọc thủ giơ ra nắm lấy Thiệu Cảnh thì dĩ nhiên đã nhìn thấy cơ hội Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ biến mất, điên cuồng rống lên mấy tiếng rồi giơ cái đuôi lớn lên đập tới, nhất thời mang theo vô tận tức giận và sức mạnh ngập trời đánh thẳng về phía Phong Nhã.
Phong Nhã lập tức hoa dung thất sắc, đối mặt với cự thú Hổ Giao đánh xuống, trở tay không kịp, cũng không còn khả năng trốn chạy để tự bảo vệ mình.
Khi đối mặt với sống chết thì hình như nàng đã hiểu được điều gì đó, đột nhiên cầm chặt Thái Âm Kính, trong lòng nổi lên đắng chát khó hiểu, quay đầu nhìn Thiệu Cảnh, trong mắt mang theo sự thẫn thờ và không cam lòng chưa bao giờ để lộ.
Ở nơi tầng tầng sóng nước, dưới thân thể khổng lồ đang đánh xuống, bóng hình xinh đẹp ấy tự dưng lại nhắm mắt trong âm thầm, chờ đợi tiêu vong.
Đúng là núi non sụp đổ, nhược thủy buốt thấu vào xương tủy, hương tan nơi đầu sóng ngọn gió, bóng hình ấy vẫn đứng yên trong biển sóng!!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện