[Dịch] Tru Tiên II

Chương 181 : Chạy trốn (3)

Người đăng: Phương

.
Trong rừng rậm âm u tăm tối không nhìn thấy đường, ở một nơi sâu trong rừng rậm dưới chân núi đột ngột bùng lên những con đường lửa bay đi khắp nơi, gần như đã đốt cháy cả mảnh rừng rậm chỉ trong một khoảnh khắc, sau đó bỗng dưng có luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, đập ầm ầm vào ngọn lửa đang bay tứ tán. Ở bên trong ánh sáng màu xanh ở đằng kia kia có một thân ảnh trẻ tuổi, hắn cảm thấy yết hầu ngòn ngọt rồi ho khan, phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào trong ngọn lửa đang lao tới ở phía trước. Một thân ảnh già nua bỗng hiển hiện ở trong ngọn lửa, lạnh lùng nói:"Thanh Long, chớ có nghĩ là lão phu không xuống đòn sát thủ, ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay của lão phu không? Ngươi giao ra Thanh Long ấn, giải trừ cấm chế trên Phục Long Đỉnh, sau đó cùng Thánh Linh Cung nhổ những kẻ tự gọi mình là chính đạo, có phải sướng khoái không?" Tạ Vân Long lau đi vết máu bên khóe miệng và hừ lạnh một tiếng, nói:"Ta và ngươi không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nếu như Phục Long Đỉnh lại hiện thế thì nhất định sẽ là một hồi hạo kiếp với nhân gian, sinh linh đồ thán, trăm họ lầm than, tăng thêm tội nghiệp của Thánh Môn mà thôi. Không Trần nghe vậy thì lạnh lùng nói:"Hừ, cổ hủ không chịu thay đổi. Cái lũ thế nhân ngu muội không chịu nổi ấy làm sao có thể lý giải được ý chí của Thánh Môn? Ta thấy ngươi mặc dù trên người mang danh của Thanh Long Thánh Sứ, lại không giống lũ thế nhân ngu muội, không biết cái gọi là ..." "Lão phu mời ngươi cùng mưu đại sự, nhưng ngươi ngoan cố không chịu thay đổi, lại không chịu giao ra Thanh Long ấn, vậy thì đừng trách lão phu ra tay tàn nhẫn." Mắt thấy Tạ Vân Long không nhúc nhích chút nào thì da mặt Không Trần giật giật, hắn hừ lạnh một tiếng liền nhấc Hỏa Kỳ Lân lên và đuổi theo. Đợi đến khi nhảy vào trong bóng tối thì Không Trần đột nhiên khẽ giật mình, lại cảm thấy vài phần không ổn. "Ủa? Hắn đâu rồi?" Không Trần có chút nghi hoặc khi bị mất dấu vết Tạ Vân Long, vì sao thoáng cái đã không còn động tĩnh gì nữa rồi, thậm chí còn không cảm giác được một chút hơi thở của Thanh Long? "Quy Tức thuật ư?" Không Trần lạnh lùng cười cười rồi di chân lao người về phía trước. Không Trần đi rồi, phiến rừng rậm này lại chìm vào im lặng như cũ, không có một chút động tĩnh, chỉ có cơn gió cuối thu vẫn thổi qua khẽ lay mấy tán lá cây xào xạc xào xạc. Giây lát sau đột nhiên có một bóng người nhảy ra từ trong phiến rừng rậm, cẩn thận nhìn kỹ thì đúng là Không Trần vừa chạy đi mà giờ lại quay lại, sau khi rơi xuống đất thì lông mày Không Trần cau lại, vẫn không cảm được một chút dấu vết hay hơi thở nào của Tạ Vân Long, sắc mặt không khỏi tối sầm xuống, thấp giọng thì thầm:"Vì sao lại như vậy? Không thể có khả năng đấy được." Không Trần vừa suy nghĩ vừa truy tìm Tạ Vân Long nhưng nghĩ mãi không thông Tạ Vân Long đã giấu đi thân hình và hơi thở của mình bằng cách nào. Tức thì nhắm mắt rơi vào trầm tư, nghĩ ngợi sau nửa ngày thì đột nhiên hai mắt trợn lên mãnh liệt, lẩm bẩm:"Nguy rồi, điệu hổ ly sơn?" Mặc dù Không Trần nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được Tạ Vân Long đã bỏ chạy bằng cách nào nhưng ngay sau khi hắn vừa phát hiện ra điểm không ổn thì liền vội vã chạy về đường cũ, lửa giận bùng lên trong lồng ngực, thầm nghĩ:"Khá lắm Thanh Long, lão phu lại bị ngươi lừa gạt rồi." Bên ngoài Huyết Tế Cốc, từ sau khi U Hồn đuổi theo Thiệu Cảnh và Phong Nhã thì trên bãi đất trống này đã không còn bóng người, chỉ còn Tuyết Diên đang lẳng lặng nằm ở đâu đó vì bị thương nặng cùng hôn mê bất tỉnh. Không biết đã qua bao lâu thì đột nhiên có một đạo thân ảnh nhảy ra, cau màu, liếc mắt nhìn kỹ tất thảy sự vật ở nơi này một lần và đi lại gần Tuyết Diên, khi đi tới trước người Tuyết Diên nhưng không tìm thấy tung tích của những người khác thì sắc mặt bất giá sa sầm xuống. Người vừa tới ngồi xổm xuống, sau khi đưa tay dò xét mạch đập của Tuyết Diên xong thì liền đứng dậy quay người nhìn về bốn phía, sắc mặt tối sầm và lo lắng. Ngay sau đó hắn lại lao vào trong bóng tối u ám dưới màn đêm, chỉ là một lúc lâu sau thì hắn lại lao ra từ trong bóng tối, đứng ở trước ngươi Tuyết Diên như có điều suy nghĩ, chợt hai mắt quét ngang và cúi xuống ôm lấy người Tuyết Diên đã hôn mê, lập tức lao vào trong bóng tối. Nhìn cái thân ảnh kia mạnh mẽ rắn rỏi và chiếc nhẫn trong tay thì người tới đúng là Tạ Vân Long, không biết hắn đã đào thoát khỏi sự truy đuổi của Không Trần bằng cách nào. Tạ Vân Long vừa ôm Tuyết Diên ở trong lòng vừa nhìn lên bầu trời, cau mày, vội vã chạy xuống Thiên Thanh Sơn, chạy về phía sơn thôn bên ngoài Tiểu Hồ thành chứ không dám dừng lại chút nào. Mà đúng lúc Tạ Vân Long vừa chạy đi thì lại có một thân ảnh già nua rơi xuống bãi mặt đất. Sau khi quan sát mọi nơi, chẳng những không tìm thấy bóng dáng U Hồn mà ngay cả ba người hai nữ một nam mà hắn phải trông coi cũng đã biến mất, chẳng biết đi đâu thì sắc mặt nhất thời tím lại. Hắn giận không kiềm chế được liền vung Hỏa Kỳ Lân cầm trong tay về phía rừng cây, lập tức cả biển lửa bùng lên, cháy lan ra khắp khu rừng, đốt đám cây cối ở trước mặt thành tro tàn chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ hóa thành hư vô. Đúng vào lúc này thì U Hồn về tới nơi này, sắc mặt tối đen vì ám khói mang theo sự mất mát và uất hận. Hắn đột ngột dừng lại thân hình vì nhìn thấy thân ảnh Không Trần đang giơ kiếm, sắc mặt ám đen không khỏi tăng thêm vài phần sợ hãi. U Hồn vội vàng thu hồi Lưu Tinh phiến rồi khom người nói:"Đại hộ pháp." Không Trần trong cơn giận giữ, giờ phút này lại thấy U Hồn trở về một mình thì trong nội tâm không biết có tư vị gì, liền quay lưng bổ một kiếm xuống người U Hồn. Hỏa Kỳ Lân mang theo liệt diễm đã bổ xuống cổ, mặc dù U hồn vô cùng sợ hãi nhưng vẫn phải đứng yên bất động, không dám né tránh. Liệt diễm của Hỏa Kỳ Lân đã thiêu đốt xuống cổ, tóc dài trên gáy U Hồn và cổ áo lập tức bị tan thàn bột mịn. Tự dưng Không Trần lại dừng tay, oán hận nói:"Người đâu rồi?" U Hồn yết hầu giật giật, chau mày, sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói:"Chết rồi." "Chết rồi ư?" Không Trần kinh hãi, thoáng ngơ ngác một chút liền đánh xuống một chưởng, nặng nề bổ vào vai U Hồn, hỏi:"Chết như thế nào?" U Hồn bị đánh bay ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống thì ôm ngực nói:"Thế bá bớt giận, bọn hắn ra sức chống lại tiểu chất, lúc tiểu chất truy tới Yêu Ma Cốc thì không ngờ bọn hắn lại quay người nhảy xuống vực sâu, tiểu chất đúng là bất đắc dĩ nhưng tiểu chất đã ráng hết sức rồi." U Hồn cẩn thận kể lại sự tình từ đầu đến cuối một cách kỹ càng nhưng lại cố ý giấu đi đoạn nhìn thấy thiên cơ mười sáu tượng quẻ. U Hồn kể xong liền cúi đầu im lặng. Không Trần nhìn thấy da mặt U Hồn đen như than, quần áo rách rưới, bộ dáng tả tơi thì sắc mặt đen đến đáng sợ, cả giận nói:"Ngươi cũng biết nàng ấy còn quan trọng hơn cả Thanh Long ấn trong tay Thanh Long Thánh Sứ, vậy mà ngươi ...." Không Trần nói xong thì vung tay áo lên nhưng trên mặt lại hiện lên vài phần bất đắc dĩ, cuối cùng nắm chặt hai tay rồi oán hận nói:"Nếu không phải nhìn vào sắc mặt của Cung Chủ thì lão phu liền bổ một kiếm giết chết ngươi, nếu là người khác thì ... ..Hừ." Không Trần dứt lời thì bất đắc dĩ hừ một tiếng rồi thu hồi Hỏa Kỳ Lân, cơn tức giận trên mặt đã giảm đi vài phần. Hắn đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rồi lãnh đạm nói:"Yêu Ma uyên ư, lão phu ngược lại không tin Ngọc Nữ sẽ chết ở loại địa phương này." U Hồn ho khan hai tiếng rồi cố gắng đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Xin hỏi Thế bá, không phải vừa nãy còn một nữ tử đang hôn mê ư, vì sao lại ... ." Lời còn chưa dứt thì Không Trần đã quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:"Bị Thanh Long cứu đi rồi." "Ủa?" U Hồn lặng người vì bất ngờ và nghi hoặc, im lặng không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ:"Bị Thanh Long cứu đi rồi ư?" Cuối cùng thầm nghĩ:"Thì ra ngươi cũng thất thủ rồi." U Hồn nghĩ xong thì âm thầm cười lạnh, vẫn im lặng không dám nói thêm. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang