[Dịch] Tru Tiên II

Chương 10 :  Bẫy rập (1,2)

Người đăng: 

.
Ba ngày sau, trong Nam Sơn thành. Mặc dù khu vực Vạn Yêu cốc tràn ngập khí độc, yêu thú hoành hành, nhưng đến lúc hoàng hôn, mặt trời treo nghiêng nơi cuối trời, ánh nắng chiều như lửa nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, trùng trùng điệp điệp, xinh đẹp rung động lòng người. Từ Nam Sơn thành dưới chân Âm Hổ sơn nhìn lại, cảnh sắc cũng không thua gì Trung thổ mỹ lệ. Ngắm nhìn cảnh đẹp nơi cuối chân trời, Thiệu Cảnh đứng dựa vào một gốc cây ở một góc khu chợ suy nghĩ đến ngơ ngẩn, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, có lẽ là nhớ lại một giấc mơ từ rất nhiều năm trước của mình về nơi bồng lai tiên cảnh ở tận phía đông của Thần Châu mà thôi. Qua một lúc lâu, chỉ thấy mặt trời dần hạ xuống, sắc trời trở nên tối tăm, dèn dầu, ánh nến dần sáng lên trong Nam Sơn thành. Trên con đường đá náo nhiệt vào ban ngày, vô số người bán hàng cũng bắt đầu thu quầy rời đi, tòa thành nhỏ chạng vạng này đang trải qua thời điểm náo nhiệt cuối cùng của một ngày, cũng chỉ có những cửa hàng lớn như Phi Vân đường, cửa hàng Kim Cốc vẫn đèn đuốc sáng ngời, người đến người đi. Thiệu Cảnh đứng thật xa nhìn cửa hàng Kim Cốc ở đối diện, vẻ mặt không chút thay đổi, đôi mắt sáng ngời dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tầm nhìn trải rộng, hắn nhìn cửa hàng Kim Cốc rồi lại nhìn sang bãi đất trống nơi những tán tu tự do mở quầy bán hàng rong, một lát sau, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ. Chỉ thấy ở một nơi cách cửa hàng Kim Cốc không xa, tất cả mọi người mở quầy bán thảo dược đều đang rời đi, Mã Lão Thất cũng lẫn vào trong đó. Vẻ mặt hắn âm trầm, không chỉ hùng hùng hổ hổ mắng chửi, thình thoảng vẫn còn quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm người nào đó. Thiệu Cảnh lạnh lùng nhìn Mã Lão Thất, chờ đợi một lát. Mà lúc này, Mã Lão Thất vẫn đang không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng xem ra vẫn không tìm được người muốn tìm. Sắc mặt Thiệu Cảnh lạnh lẽo hơn, không hề chần chờ nữa mà bước ra khỏi tàng cây bên cạnh, bên này đường cũng có một số người tụm năm tụm ba tạo thành một dòng người nho nhỏ, hắn liền hòa vào giữa đám người đi tới. Một lúc lâu sau, như bị thứ gì hấp dẫn lực chú ý, thiệu Cảnh đột nhiên bước ra khỏi dòng người, nhìn về phía chân trời xa xa vài lần. Bước ra ngoài đương nhiên sẽ dễ dàng bị nhận ra hơn khi đi giữa dòng người một chút, không ít người đã nhận ra hắn, trong đó cũng bao gồm cả Mã Lão Thất đang đi tới ở đối diện. Đa số mọi người đều thờ ơ, ánh mắt cũng chỉ quét qua một chút mà không để ý thêm nữa, nhưng Mã Lão Thất lại ngẩn ra, trong mắt xuất hiện vài phần hung ác, nhìn chằm chằm Thiệu Cảnh không có chút ý tốt nào. Thiệu Cảnh tựa như không phát hiện ra, nhìn một lát rồi lắc đầu lộ ra vẻ thất vọng, sau đó lại lẫn vào giữa đám người, theo dòng người đi tới rồi rẽ vào một khúc quanh cách đó không xa, rời khỏi con đường đá trong khu chợ đi tới một phương hướng khác. Mã Lão Thất ở đằng xa do dự một lát, vẻ dữ tợn chợt lóe lên, lặng lẽ đi theo. Nam Sơn thành về đêm nhanh chóng trở nên yên tĩnh, dưới ánh đèn sáng rực hoặc mờ mờ từ mỗi nhà hắt ra, người đi trên đường càng lúc càng ít hớn, những người kia tựa như đàn chim về tổ lúc trời chiều. Chẳng qua vẫn còn một vài tu sĩ, bọn họ hoặc kết bè kết đội hoặc lẻ loi một mình, hoặc nói chuyện hoặc im lặng đi trên con đường đá, hồn nhiên không để ý đến ban đêm đã dần trở nên tĩnh mịch, ra khỏi tòa thành nhỏ tiến về phía Vạn Yêu cốc tựa như một con thú dữ đang ngủ đông trong bóng tối kia. Phần lớn những người này đều là người tu chân muốn tìm chỗ tu hành hoặc săn bắt yêu thú, đối với bọn họ mà nói, mặc dù ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày một chút nhưng những người ỷ vào thần thông, đạo pháp cao cường của mình sẽ không quan tâm đến điều này. Không biết từ lúc nào, bên cạnh Thiệu Cảnh đã không còn một ai khác, hắn một thân một mình bước đi ở đầu đường trong Nam Sơn thành, thật xa phía sau còn có một bóng người quỷ dị vẫn theo sát. Đi tới, đi tới, Thiệu Cảnh chậm rãi đến gần phía ngoài Nam Sơn thành, bỗng nhiên hắn dừng bước lại như có vài phần do dự, quay đầu lại nhìn quanh mình, chỉ thấy ngã tư đường phía sau vắng tanh, một bóng người cũng không có. Thiệu Cảnh im lặng một lát rồi lại quay đầu nhìn về phía bên ngoài thành, lộ ra vẻ tham lam, khát vọng lẫn lộn mà bất cứ tán tu nào khi đến nơi này mạo hiểm cũng đều thể hiện ra. Hắn dậm chân thật mạnh như là đã hạ quyết tâm rồi bước ra phía ngoài thành. Đợi hắn đi xa, một người cao lớn xuất hiện từ một góc khuất bên cạnh ngã tư đường, vẻ mặt hung ác, chính là Mã Lão Thất. Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã dần trở nên mơ hô kia, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: - Là do ngươi tự tìm đường chết, không thể trách ta được! Còn chưa nói xong, hắn đã lặng yên không chút tiếng động ra khỏi thành tựa như một con sói đói. Trong bóng đêm tịch mịch, Vạn Yêu cốc nằm ở phía đông Nam Sơn thành, đường đi tới nơi này rất nhiều, nếu như phải tính toán chính xác, sợ rằng phải có mười con đường trở nên, chỉ là xa gần khác nhau mà thôi. Mã Lão Thất đi bám theo người tuổi trẻ kia từ thật xa, lúc này đã ra khỏi Nam Sơn thành, lệnh cấm của Hắc Long cốc và Thiên Kiếm môn đương nhiên đã mất hiệu lực, không còn điều gì có thể kiềm chế hắn được nữa. Chỉ là hắn vẫn băn khoăn nơi này cách Nam Sơn thành quá gần, ngộ nhớ bị người khác phát hiện ra mình giết người cướp của, bị truyền đi sẽ khó tránh khỏi tai họa sau này, phải biết rằng hắn có thể giết Thiệu Cảnh, mà người khác cũng có bản lĩnh càng mạnh hơn, đương nhiên cũng sẽ tìm cơ hội để giết hắn. Lăn lộn sinh tồn tại một nơi thế này, nếu như không có bản lĩnh trấn áp được tất cả mọi người thì chỉ có thể cẩn thận một chút. Mã Lão Thất cũng chỉ là một tán tu thuộc tầng lớp thấp nhất, đạo hạnh thấp kém của hắn đến nay vẫn chỉ quanh quẩn ở luyện khí cảnh, biết rõ đạo lý này cho nên hắn vẫn mạnh mẽ đè nén sát ý đang sôi trào trong lòng, cẩn thận theo sát phía sau Thiệu Cảnh. Dọc đường đi tới, trong lòng hắn vẫn đang cười lạnh, thầm nghĩ ngay cả người tu luyện đến luyện khí cảnh sơ giai là lão tử đây cũng không dám tiến vào Vạn Yêu cốc, cũng lắm cũng chỉ quanh quần tại những dãy núi phía ngoài cốc kiếm một ít nhất phẩm linh thảo tầm thường để bán mà thôi, tu vi đạo hạnh của Thiệu Cảnh kém hắn, thậm chí ngay cả luyện khí cảnh cũng chưa tới, không khác gì người bình thường, mà cũng dám ngu ngốc muốn tiến vào Vạn Yêu cốc săn bắt yêu thú sao? Đây không phải muốn tìm chết thì là gì? Nghĩ đến đây, Mã Lão Thất lại nhớ đến gốc Hắc Tinh hoa bị Thiệu Cảnh tìm được lần trước, mối hận trong lòng lại càng tăng thêm, không thể kiềm chế được nữa. Nhìn quanh thấy nơi này đã cách Nam Sơn thành khá xa, hắn liền âm thầm bước nhanh hơn, đuổi theo Thiệu Cảnh ở phía trước. Lúc này xung quanh Thiệu Cảnh đã sớm không còn một ai khác, hắn một thân một mình bước đi trong đêm tối. Đêm đen gió lạnh, vùng hoang dã ở bên ngoài thành trở nên âm u tịch mịch hơn trong bóng đêm, tiếng lá cây xào xạc vang lên từ rừng cây xung quanh, bóng cây đung đưa chập chờn ở ven đường càng làm tăng thêm vẻ âm trầm. Mắt thấy Mã Lão Thất sắp đến gần Thiệu Cảnh, đang hăng hái tượng tượng một đao giết chết tiểu tử tu hành thấp kém, không gây cho hắn chút sợ hãi nào này để đoạt tinh thạch, sau đó trở về thành ngủ mà thần không biết quỷ không hay, nào ngờ đúng lúc đó, Thiệu Cảnh ở đằng trước lại đột nhiên xoay người lại, trực tiếp rời khỏi con đường, quẹo vào rừng cây. Mã Lão Thất kinh hãi, lập tức dừng bước nhìn chằm chằm vào nơi đó một lúc, tiếng vạch bụi gai trong rừng cây, bước chân đạp lên cành lá khô của Thiệu Cảnh vang lên rất rõ ràng trong bóng đêm, chỉ là cánh rừng kia bị bóng tối mịt mùng bủa vây, tình huống bên trong cũng không thấy được rõ ràng lắm. Mã Lão Thất hơi do dự, tình huống có vẻ không đúng lắm, làm gì có ai không có việc gì làm rồi chạy đến một nơi âm u mà nguy hiểm giữa ban đêm thế này? Nhưng cũng rất có thể Thiệu Cảnh đã phát hiện mình theo đuôi ở đằng sau, chỉ có thể bất đắc dĩ trốn vào trong rừng. Do dự một lát, rốt cuộc lòng tham và sát ý đã chiến thắng, Mã Lão Thất cười dữ tợn rồi đuổi theo vào trong rừng. Gió đêm thổi qua, ngọn cây lay động, rừng cây rậm rạp tựa như mặt biển âm u, không chút tiếng động nuốt hai bóng người nhỏ bé vào rồi không có thêm chút động tĩnh nào nữa. Hết thảy cũng giống như ban ngày, chỉ có sương mù màu xanh nhạt trên Âm Hổ sơn gần Nam Sơn thành có vẻ như dày đặc hơn một chút, chậm rãi bốc lên, ngoài ra không còn thứ gì khác thường, bóng đêm vẫn lành lạnh, tịch mịch như thế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang