[Dịch] Luân Hồi

Chương 23 :  Láng giềng mới

Người đăng: 

.
Tháng sáu bên dưới Thanh Vân Sơn, hầu hết cả ngày đều đắm chìm trong ánh nắng càng lúc càng gay gắt, vô số người đi người đến từ khắp các nơi trên Thần Châu Hạo Thổ, những thiếu niên nam nữ hoài bão mộng tu tiên đều tụ tại nơi này. Có người đến rồi thất vọng mà đi, nhưng cũng có người hào hứng phấn khởi ở lại, bước vào tòa nhà như là một nơi ủy thác giấc mơ, Thanh Vân Biệt Viện. Ngày hè nóng nực, đã vào tháng bảy rồi. Hội Thi Thanh Vân nổi tiếng thiên hạ cuối cùng đã chính thức mở màn. Sơn môn vốn rộng rãi thậm chí còn khá vắng của Thanh Vân Môn, trong ngày mồng một tháng bảy đột nhiên đã thay đổi hoàn toàn. Những khuôn mặt hay tươi cười tùy ý của các đệ tử Thanh Vân ai ai cũng trở nên cung kính, số lượng cũng nhiều gấp mấy lần. Dù toàn bộ những người không liên quan đều đã bị mời hết ra khỏi chân núi nhưng số lượng người tham gia Hội Thi Thanh Vân còn nhiều hơn nữa, tất cả được tụ tập riêng biệt ở trong Thanh Vân Biệt Viện. Một bầu không khí trang nghiêm tựa như đang từ từ tỏa ra khắp không gian nóng bức. Quy định, từng điều từng điều được đọc ra rành mạch. Tình hình, từng mục từng mục được trình bày rõ ràng, không có gì giấu diếm. Ở những chỗ khác nhau trong Thanh Vân Biệt Viện, trước nhiều ánh mắt và khuôn mặt trẻ tuổi được triệu tập, tất cả mọi thứ liên quan tới Hội Thi Thanh Vân đều được triển khai minh bạch, dễ hiểu không chút sai sót. Không có bất kỳ một trưởng lão Thanh Vân nào tới giảng dạy, động viên, cổ vũ. Không có một cảnh tráng lệ, khí phái, kích động lòng người nào được thực hện. Trong Thanh Vân Môn bây giờ, những chuyện đó dường như đều đã tiêu tan vào trong dĩ vãng. Vương Tông Cảnh biết được tất cả những gì bản thân cần biết đúng như vậy đấy. Năm nay, số thiếu niên đạt được tư cách tham gia Hội Thi Thanh Vân tổng cộng chín trăm mười ba người; Năm nay, sau khi Hội Thi Thanh Vân kết thúc, Thanh Vân Môn sẽ thu bốn mươi người làm đệ tử chính thức; Năm nay, sẽ không có một vị sư trưởng nào truyền thụ đạo pháp tu hành, chỉ ban cho một quyển pháp quyết cơ sở tự mình tu luyện lấy; Năm nay, tất cả đệ tử chỉ có thể đi lại trong phạm vi nhất định xung quanh Thanh Vân Biệt Viện, không được rời xa; Năm nay… Vương Tông Cảnh đi giữa dòng người, xung quanh toàn là những tiếng hưng phấn đầy nhiệt huyết của những thiếu niên, trong tay mỗi người kể cả nó đều nắm chặt một quyển sách bọc trong bìa màu vàng, trên bìa ghi ba chữ: “Thanh phong quyết”. Nếu theo những thông báo mà vị sư huynh Thanh Vân Môn đó nói, pho công pháp này chính là cơ sở đạo pháp của một vị tổ sư Thanh Vân Môn truyền lại, thích hợp nhất cho những thiếu niên nhỏ tuổi tu luyện, có thể cường kiện thân thể, củng cố bản nguyên, sau khi tu luyện có thành tựu mới tu luyện pho đại pháp căn bản trong truyền thuyết Thái Cực Huyền Thanh Đạo của Thanh Vân Môn thì sẽ vô cùng thuận lợi. Nếu so với đám thiếu niên đầy hoan hỉ kích động nhảy nhót xung quanh kia, Vương Tông Cảnh có vẻ bình tĩnh hơn một chút, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn quyển Thanh phong quyết trong tay, mặt nó cũng lộ ra nét cười bày tỏ sự vui sướng trong lòng. Dọc dường, đã có không ít kẻ vội vàng mở sách ra xem, số người gấp gáp chạy rầm rập về chỗ mình ở còn nhiều hơn nữa, xem bộ dạng đúng là muốn nghiên cứu tập luyện pho Thanh phong quyết này càng sớm càng tốt. Thời gian một năm, có đôi lúc thấy thật quá ngắn ngủi, tuy Thanh Vân Môn đã nói rõ từ sớm, sau khi Hội Thi Thanh Vân hết thời hạn, trừ việc sẽ kiểm tra lại xem các đệ tử luyện tập Thanh phong quyết có thành quả cao thấp thế nào ra, còn có một cửa ải đặc thù cuối cùng sẽ khảo nghiệm tất cả các đệ tử. Bất quá cho dù kết quả thế nào, có thể tu hành Thanh phong quyết tới mức tốt nhất, chắc chắn không thể nào mà kém được. Nghĩ tới đó, tinh thần của Vương Tông Cảnh cũng chẳng khác những người khác bao nhiêu, bước chân không khỏi bước nhanh hơn một chút. Thanh Vân Biệt Viện chiếm diện tích cực lớn, hết cả một eo núi khổng lồ, bức tường cao ở hai bên được xây hẳn lên trên triền núi, bảy con đường lớn ngay cổng trải dài vào tận bên trong. Trong biệt viện, những khoảng sân hai bên đường của cả bảy con đường lớn tầng tầng lớp lớp, được xếp theo thứ tự, chiếm tới ba phần tư diện tích cả tòa biệt viện. Chỉ có phần gần ngay với hậu sơn của Thanh Vân Biệt Viện là lưu lại một bãi đất trống, từ khu rừng rậm rạp sau núi chảy ra một con suối nhỏ trong vắt, uốn lượn xuyên qua bức tường cao bên dưới chảy vào trong viện rồi sau đó biến mất vô thanh vô tức, không biết chảy đi tới chỗ nào. Khoảng đất không ở sau núi chủ yếu là trồng trúc mảnh, tùng bách, có cả kỳ hoa dị thảo đón gió nở bung, thanh nhã mỹ lệ so với hoa viên của các hào môn đại tộc nơi thế tục chỉ có hơn chứ không kém, là một chỗ rất tốt để giải tỏa căng thẳng khi tu luyện.Đi tiếp về phía sau nữa, thế núi đột nhiên biến thành vách núi hiểm trở, vách đá cao mấy trượng, trừ vài cây bụi thì toàn là đá trơn nhẵn khó mà đặt chân lên được. Bên trên vách đá lại là một triền núi tương đối thoải, ở đó cổ thụ um tùm, cây lớn đan xen, chính là một khu rừng cực kỳ rậm rạp tươi tốt. Vương Tông Cảnh đi mau mấy bước, rẽ vào đường Ất, nơi nó ở là sân hai mươi ba nằm ngay giữa đoạn đường, từ hoa viên ở hậu viện còn phải đi thêm một đoạn nữa. Đúng lúc nó từ giữa dòng người chuẩn bị trở về, đột nhiên nghe thấy phía sau không xa có một tiếng gọi khẽ: “Huynh, huynh đợi chút…” V­ương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đằng sau không xa có một tiểu cô nương thân hình nhỏ bé đang đứng, lại chính là Tô Tiểu Liên nhiều ngày không thấy. Nói tới chuyện này, từ hôm đếnThanh Vân Biệt Viện đó, trong một màn có thể tính là tranh đấu nội bộ của Tô gia gặp được Tô Tiểu Liên, Vương Tông Cảnh không hẳn là không có ý đi tìm cô bé, có điều hôm đó sau khi Tô Tiểu Liên được dẫn đi, trong mười mấy ngày không hề thấy xuất hiện qua. Vương Tông Cảnh cũng không biết rốt cục cô bé ở chỗ nào trong Thanh Vân Biệt Viện, bởi vậy thời gian sau cái ý đó cũng dần nhạt mất. Ai ngờ hôm nay, ngay lúc này lại là Tô Tiểu Liên nhìn thấy nó trước, trong lòng Vương Tông Cảnh cũng thấy hơi cao hứng, liền bước tới cười nói: “Là cô à, Tô cô nương.” Tô Tiểu Liên ngước đầu nhìn Vương Tông Cảnh, nhoẻn cười một chút, thần sắc cũng tỏ ra vui vẻ. Có điều Vương Tông Cảnh nhìn thấy khí sắc trên mặt của cô ta tựa như không tốt lắm, vừa nhìn là đã phát hiện mặt mũi trắng nhợt, trong đầu mày cuối mắt đều mang vẻ ủ dột, so với lần mới gặp ngày trước thì sự ủ dột còn nặng hơn mấy phần, hơn nữa nơi khóe mắt còn thoáng hiện vẻ mệt mỏi có vẻ như bị mất ngủ vậy. Vương Tông Cảnh nhíu mày, vừa định cất tiếng hỏi thì Tô Tiểu Liên đã khẽ lắc đầu, sau đó nhỏ giọng: “Tiểu muội còn chưa biết tên của công tử nữa?” Vương Tông Cảnh sững người, nghĩ kỹ lại thì quả đúng thế thật, mấy lần gặp đều vội vàng, chưa hề nói cho cô ta biết tên mình, liền cười đáp: “Tại hạ họ Vương, tên là Tông cảnh.” Tô Tiểu Liên nhỏ giọng lẩm bẩm một lượt, sau đó ngước đầu nhìn nó, miệng lộ ra nét cười, khẽ nói: “Vương đại ca, huynh mấy lần đều giúp muội, cám ơn huynh.” Vương Tông Cảnh xua tay cười, nhìn xung quanh toàn người là người, liền ra hiệu cho Tô Tiểu Liên, hai người cùng đi tới một chỗ yên tĩnh bên đường, sau đó mới cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới. Phải rồi, Tô cô nương, ngày đó bên ngoài thành Lư Dương, cô làm sao đột nhiên lại…” “Vương đại ca,” Tô Tiểu Liên chợt lớn tiếng, ngắt ngang câu hỏi của Vương Tông Cảnh, vẻ mặt thoáng hiện vẻ đắn đo, sau đó lí nhí đáp: “Chuyện đó có nhiều chỗ lằng nhằng, hai ba lời nói không rõ được, đợi sau này có cơ hội muội sẽ nói hết cho huynh nghe, có được không?” Vương Tông Cảnh hơi ngạc nhiên, nhưng thấy sắc mặt của Tô Tiểu Liên thì cuối cùng cũng gật đầu, nói: “Tùy cô, nhưng mà Tô cô nương, sắc mặt cô sao trông kém lắm, có phải ốm rồi không?” Tô Tiểu Liên tựa hồ giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh một cái rồi đưa tay sờ lên mặt mình, giây lát sau cười vẻ hơi cay đắng, nói: “Muội, muội gần đây ngủ không được, bởi vậy sắc mặt hơi khó coi thôi.” “Kha kha”. Vương Tông Cảnh lại không nghi ngờ gì cả, chỉ lắc đầu bật cười nói: “Cô chẳng lẽ vẫn chưa quen chỗ này hay sao, vậy cũng chẳng có cách nào, tại hạ cũng chẳng giúp được cô rồi. Với lại đám con gái các cô cũng mỏng manh hơn, chứ cô nương trông tại hạ da thô thịt dày tới chỗ nào cũng đặt đầu là ngủ, từ trước tới giờ chưa bao giờ mất ngủ cả.” Tô Tiểu Liên không nhịn nổi, bị mấy lời tự trào của Vương Tông Cảnh làm “phì” một tiếng, bịt miệng cười, từ sắc mặt vui vẻ của nàng, theo nụ cười đó tỏa ra những nét rất dễ thương. Tô Tiểu Liên vốn là một cái mầm mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, có điều tuổi tác còn nhỏ nên chưa phát triển, như hoa còn đang ngậm nụ sắp nở, một nụ cười đó đã thấp thoáng mang vẻ khuynh thành, khiến Vương Tông Cảnh nhìn thấy liền hóa thành ngơ ngẩn. Cười xong một trận, trông tâm tình Tô Tiểu Liên tựa hồ đã tốt lên một chút, mày mắt dãn ra khá nhiều, vẻ ủ dột đã biến mất, nó nhìn Vương tông cảnh thốt: “Vương đại ca, thực ra mấy ngày qua muội luôn đi tìm huynh, mà không biết huynh ở chỗ nào nữa?” Vương Tông Cảnh cười đáp: “Ồ, tại hạ cũng đang tìm cô đấy.” Tô Tiểu Liên nhìn nó, khẽ cắn bờ môi, sau đó mỉm cười: “Vậy sao?” Vương Tông Cảnh gật đầu: “Thanh Vân Biệt Viện này lớn thật đấy, hiện tại đang là lúc đông người nhất, khó trách chúng ta không đụng nhau. Tại hạ ở tại đường Ất này đây, sân số hai mươi ba, phòng chữ Hỏa. Còn cô?” Tô Tiểu Liên “Ồ” một tiếng, đáp: “Khó trách không gặp được huynh, muội ở đường Tân phía sau, sân số mười bảy, cũng phòng chữ Hỏa đấy.” Nói xong miệng khẽ mỉm nụ cười mãi không tắt, tựa hồ một chút trùng hợp nho nhỏ ấy cũng khiến cô bé rất cao hứng. Vương Tông Cảnh gật đầu, tâm tình cũng không tệ, cười nói: “Vậy cô nương sau này hãy thường xuyên tới tìm tại hạ chơi, lúc nào cũng được hết, ặc…” Nói được một nửa, nó đột nhiên nghẹn luôn, dương như nghĩ ra điều gì đó, thần sắc lộ ra vẻ hổ thẹn, liếc nhìn Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên cũng là một cô gái tỉ mỉ mẫn cảm, liền nhận ra ngay thần sắc của nó không bình thường, hỏi: “Sao thế, Vương đại ca?” Vương Tông Cảnh chần chừ giây lát rồi cười khổ đáp: “Ở sân của tại hạ, còn có một người của Tô gia thành Lư Dương ở đấy, là cô nương Tô Văn Thanh.” Sắc mặt Tô Tiểu Liên tức thì cứng đơ, tựa hồ hoàn toàn không ngờ tới lại có chuyện trùng hợp đến vậy, nhưng chỉ giây lát sau nó hít vào một hơi sâu, lắc đầu nói: “Vương đại ca, chuyện đó chẳng liên quan gì tới muội, huynh không cần để tâm. Sau này tiểu muội nếu có rảnh sẽ tới tận nơi thăm huynh, huynh không ghét bỏ là tốt rồi. Bất quá nếu Vương đại ca muốn dốc lòng tu luyện không thích người khác quấy nhiễu, tiểu muội cũng có thể thông cảm…” Vương Tông Cảnh xua tay, nói: “Đâu lý nào luyện tập suốt mười hai canh giờ mỗi ngày được chứ, không sao, không sao, cô nương muốn thì cứ tới chơi thôi.” Tô Tiểu Liên chăm chú nhìn nó, gật đầu nói: “Được, vậy sau này có cơ hội muội sẽ tới gặp Vương đại ca, hiện tại không làm phiền huynh nữa, tiểu muội xin cáo từ.” Nhìn Tô Tiểu Liên đi xa dần, trông bóng dáng sau lưng cô bé tựa hồ có vẻ yếu ớt, không hiểu sao trước mắt Vương Tông Cảnh lại cứ hiện lên hình ảnh cái vẻ ủ dột trên mặt mày cô bé, cái vẻ ấy không nên có ở tuổi của cô, cái khuôn mặt dễ thương ngay ở lần gặp đầu tiên đó phải chăng vẫn ẩn chứa một sự thương tâm khó lòng xua tan được? Vương Tông Cảnh lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa, xoay người rảo bước theo con đường lớn trở về khoảng sân số hai mươi ba. Cổng sân mở một cánh, nó nhảy hai bước lên bậc tam cấp đi vào bên trong. Ấn tượng đầu tiên lọt vào mắt vẫn là hai cây liễu xanh um ở giữa sân, lúc này vẫn đang lay động những nhành liễu xanh nõn theo gió thổi. Trong sân không ồn ào như ngoài đường mà rất yên tĩnh. Cửa sổ mấy phòng còn lại vẫn đóng kín, chỉ riêng hai cánh cửa sổ phòng chữ Thủy là mở rộng. Tô Văn Thanh không biết đã về phòng trước từ bao giờ, hiện tại đang ngồi ngay trước cửa sổ, lặng lẽ đọc quyển sách trong tay. Ánh sắc bén của Vương Tông Cảnh vừa nhìn là thấy ngay quyển sách đó giấy mỏng bìa vàng, thầm nghĩ chắc chính là quyển Thanh phong quyết vừa được phát rồi. Nghe tiếng bước chân trong sân, Tô Văn Thanh quay đầu nhìn sang, thấy Vương Tông Cảnh đứng giữa sân thì mỉm cười khe khẽ gật đầu với nó. Nụ cười đó dịu dàng hòa nhã, y như tên gọi quyển sách nàng đang cầm, giống thanh phong gió mát nhè nhẹ thổi khiến tâm cảnh người ta thoáng bình hòa trở lại. Vương Tông Cảnh cười đáp lại, sau đó quay đầu đi về phía căn phòng của mình. Trong thời gian vừa rồi, sân số hai mươi ba trừ nó với Tô Văn Thanh ra còn có hai người nữa tới. Người thứ nhất chính là kẻ hôm đó nó đã gặp qua, một thiếu niên trậm mặc tính tình hơi đơn độc, rất ít khi lộ mặt, qua gần nửa tháng dù Vương Tông Cảnh với y ở cùng một sân mà chỉ chạm mặt có bốn năm lần, thôi thì coi như đã biết mặt và biết được tên của y là Cừu Điêu Tứ. Còn có một vị thiếu niên mấy ngày sau mới tới Thanh Vân Biệt Viện, ở trong phòng chữ Thổ, lại là một tên béo lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi, người lùn hơn nó nửa cái đầu nhưng thân hình rất đặc biệt, bụng to tới gấp ba lần bụng Vương Tông Cảnh, tên hắn là Ba Hùng. Nếu so sánh với Cừu Điêu Tứ, tính tình Ba Hùng khá hơn rất nhiều, nhiệt tình hòa nhã, vừa mới tới sân hai mươi ba còn chưa kịp đặt hành lý xuống thì đã cười ha hả gõ cửa từng phòng chào hỏi mấy vị láng giềng, thuận tiện còn tặng mấy thứ nghe nói là đặc sản quê của hắn ở Lương Châu phương bắc. Trừ Cừu Điêu Tứ tính tình cổ quái chỉ nói mấy câu đối phó cho xong, còn hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều nhanh chóng quen thân với Ba Hùng, thi thoảng qua lại nói chuyện phiếm với nhau. Tô Văn Thanh tình tình hòa đồng, nhưng vì là thân con gái nên còn có khoảng cách, cho nên trong sân chỉ có Vương Tông Cảnh với Ba Hùng là hai người có quan hệ tốt nhất, cứ chạm mặt là phải nói chuyện mấy câu mới xong. Bất quá lúc này, cửa sổ phòng chữ Kim của Cừu Điêu Tứ và phòng chữ Thổ của Ba Hùng đều đóng kín, cũng không biết hai người đã về chưa. Vương Tông Cảnh nhìn lướt về phía phòng của bọn họ rồi định trở về phòng mình. Nó vừa đi được mấy bước thì đột nhiên từ một chỗ bên ngoài sân vọng tới mấy tiếng chó sủa. Vương Tông Cảnh dừng chân, hơi kinh ngạc dỏng tai lên nghe, lát sau vẫn không thấy động tĩnh gì, chẳng nhẽ là mình nghe nhầm sao? Phải biết là sau khi Hội Thi Thanh Vân bắt đầu, quy định trong Thanh Vân Biệt Viện lập tức trở nên nghiêm khắc, bình thường không thấy có ai nuôi chim thú gì cả. Bất quá lúc này trong đầu nó thoáng vụt một ý nghĩ, hôm đó trên Thông Thiên Phong, Tiểu Đỉnh từng nói muốn tham gia Hội Thi Thanh Vân, tuy đó chỉ là lời của trẻ con, nhưng liên tưởng tới gia thế của Tiểu Đỉnh, thì cũng chưa chắc đã không có khả năng. Nhưng cuối cùng chắc cũng sẽ không để thằng nhóc đó nghịch ngợm như vậy đâu, trong lòng Vương Tông Cảnh thầm nghĩ thế, lắc đầu cười khổ rồi quay về phòng chữ Hỏa của mình. Đang định đẩy cửa thì ai ngờ đúng lúc đó chợt nghe thấy cổng sân có tiếng ồn ào vọng tới: “Uầu Uầu Uầu Uầu Uầu Uầu Uầu Uầu…” “Chi chi chi chi chi…” Vương Tông Cảnh cứng cả người, cánh tay đưa ra cũng dừng ngay lưng chừng, giây lát sau quay người lại, mặt cười ve nhăn nhó, chú ý nhìn thì quả nhiên thấy ngay chỗ cổng sân số hai mươi ba, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang kêu ầm ĩ xông vào, sau đó thì là Tiểu Đỉnh đầu tròn xoe xoe lưng đeo túi vải cười hi hi bước tới, vừa nhìn liền thấy ngay Vương Tông Cảnh đang đứng đó, tức thì mừng rỡ vẫy tay: “Vương đại ca, Vương đại ca.” Ánh Vương Tông Cảnh có hơi ngạc nhiên, nó bước tới nhìn Tiểu Đỉnh từ trên xuống dưới, chần chừ một chút rồi hỏi giọng không tin: “Tiểu Đỉnh, cậu sao lại tới đây, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự cậu muốn…” “Em cũng muốn tham gia Hội Thi Thanh Vân nữa.” Tiểu Đỉnh rất đắc ý, rất khoa trương, và nói rất to đáp lời nó. Úy?” Bên kia sân, Tô Văn Thanh ngồi trước cửa sổ đang chú ý sang bên này, nghe thấy lời của Tiểu Đỉnh thì cũng nhìn vẻ hơi ngạc nhiên và lạ lẫm, cặp mắt sáng quan sát thằng bé nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn tuổi này. Tựa hồ cùng một lúc cửa sổ phòng chữ Kim cũng chợt mở, cái khuôn mặt của kẻ tính tình cô độc luôn và im lặng Cừu Điêu Tứ cũng thò ra, cau mày nhìn về phía này, trông giống như tất cả mọi người ở đây đang nợ y một món tiền lớn vậy, sau đó ánh mắt y dừng lại trên người Tiểu Đỉnh, khóe mắt hơi giật giật một chút rồi phát ra tiếng hừ lạnh, “Băng” một cái đóng luôn cửa sổ lại. Đó đương nhiên là biểu hiện chẳng nhiệt tình hiếu khách gì, nhất thời trong sân cũng trở thành yên tĩnh, giây lát sau Tô Văn Thanh khẽ ho một tiếng, cười với Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh rồi đứng dậy rời khỏi cửa sổ. Vương Tông Cảnh nhíu mày nhìn về phía phòng chữ Kim một lần, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vì nói sao thì nói, nó rất có hảo cảm với thằng bé Tiểu Đỉnh này. Hơn nữa với tính của nó, chưa nói tới lúc nhỏ rất ương bướng, chỉ riêng ba năm bị bắt vào trong Thập Vạn Đại Sơn đấu tranh dành sự sống, suốt ngày chỉ có đánh giết với yêu thú hung ác dữ tợn, làm gì có chuyện giữ ôn hòa với lại nhu nhược chứ? Bất quá trước mắt cũng chưa tới mức phải trở mặt, huống hồ quy định của Thanh Vân Biệt Viện cũng nói rõ rành rành là cấm đánh lẫn nhau, nên Vương Tông Cảnh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn bên đó một lần rồi nén sự bực dọc trong người xuống, lúc nó quay lại ngó Tiểu Đỉnh thì mặt đã có nét cười rồi. Tiểu Đỉnh là thằng bé thông minh, lúc này nhìn Vương Tông Cảnh có vẻ ngạc nhiên, nói: “Vương đại ca, người đó không thích em ư?” Vương Tông Cảnh cười nhạt, cúi xuống nói: “Không sao, cậu với hắn không quen biết, không cần quan tâm tới hắn. Mà cậu định tới tham gia Hội Thi Thanh Vân thật hay sao?” Trong lòng nó vẫn thấy rất khó tin, liền cười hỏi tiếp: “Mẹ cậu thật sự đồng ý cho cậu nghịch ngợm vậy à?” Tiểu Đỉnh phì cười, mặt tỏ vẻ đắc ý đáp: “Ai nói em nghịch ngợm, em rất nghiêm túc đấy. Sau hôm đó, em về nhà nói lại chuyện này, mẹ em quả nhiên không chịu, còn dạy dỗ em mấy câu nữa.” Nói tới đây, Tiểu Đỉnh bất giác rụt đầu vào, xem ra tên tiểu tử không sợ trời, không sợ đất này, bình sinh lại sợ nhất vị mẫu thân nghe nói tính tình lạnh lùng đó. “Nhưng mà, tiểu nhân ắt có mưu hay…” Tiểu Đỉnh nhơn nhơn đắc ý, đang định nói tiếp thì Vương Tông Cảnh nghe được giật mình, hỏi vẻ kỳ lạ: “Tiểu nhân ắt có mưu hay cái gì? À… có phải cậu định nói Sơn nhân(*) tự hữu diệu kế không?” Tiểu Đỉnh nghẹn giọng, trông có vẻ xấu hổ, đưa tay xoa xoa cái đầu tròn cười kha kha nói: “Ô ô, chắc vậy rồi, nhưng là em có diệu kế, em đi tìm cha em. Cha em lúc đầu cũng nói em nghịch ngợm, bất quá em xin cha em mấy lần thì ông ấy liền mềm lòng, vốn ở đây không phải là địa phận của Thân Vân Môn ư, ở đó toàn đệ tử Thanh Vân, còn sợ em xảy ra chuyện gì hay sao? Bởi vậy sau cùng ông ấy cũng đồng ý.” Vương Tông Cảnh im lặng giây lát, nhìn Tiểu Đỉnh lòng thầm nhớ lại lời của tỷ tỷ xem vị Lục Tuyết Kỳ sư thúc kia là nhân vật cỡ nào, không nhịn nổi lại hỏi: “Vậy còn mẹ cậu thì sao, bà ta không phải không đồng ý hay sao?” Tiểu Đỉnh xua tay, đáp có vẻ không quan trọng: “Không sao, cha em đồng ý là được. Em biết thừa, chỉ cần cha em nắm tay mẹ em… úy, Đại Hoàng, mày làm gì thế?” Nó chợt nhìn về phía trước gọi một câu, Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân hình to oạch rực rỡ đầy những lông của Đại Hoàng đã chạy một vòng quanh sân, lúc này đang tới dưới một gốc cây ngửi đông hít tây, sau đó giơ một chân sau lên định tè bậy vào đấy. Tiểu Đỉnh chạy tới, gõ một cái vào đầu Đại Hoàng, trách mắng: “Đại Hoàng, sau này tao sẽ ở đây đấy, mày không được tè bậy ở đây, nếu không khai chết đi được.” Đại Hoàng đặt mông ngồi xuống đất, miệng kêu “Ư ư” hai tiếng, nhưng lại liếc mắt ngó Tiểu Đỉnh một cái. Tiểu Đỉnh có vẻ hiểu rõ ý nó, xoa đầu nghĩ một lát sau đó lắc đầu nói: “Không được, vẫn không được tè ở đây, sau này lúc mày muốn đi tè thì phải chạy sang sân nhà khác, tè xong mới được về, rõ chưa?” Đại Hoàng cứ ngồi ở bên canh, miệng kêu lên “ư ư”, lúc này con khỉ Tiểu Hôi đang vạch lông chó cũng đồng thời dừng lại nhìn về phía Tiểu Đỉnh. Một lúc sau, miệng Đại Hoàng rên lên mấy tiếng rồi cúi cái đầu chó xuống, xem ra đã bị Tiểu Đỉnh đánh bại rồi. Tiểu Đỉnh cười hi hi quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Vương đại ca, ngày trước em đã nói với Mục sư huynh nhờ huynh ấy cho em ở một phòng tại sân của anh, hiện tại còn không nhỉ?” Vương Tông Cảnh lúc này mới hiểu ra vì sao sân mình từ đầu tới giờ căn phòng chữ Mộc vẫn không có ai tới ở, thì ra là Tiểu Đỉnh đã đi ngoại giao với người ta trước, chắc Mục sư huynh mà nó nói chính là người vẫn đi quanh trong Thanh Vân Biệt Viện, thân phận không nhỏ Mục Hoài Chính, Mục sư huynh rồi. Thằng nhóc này thật là có đại thần thông, ai cũng phải nể mặt nó. Vương Tông Cảnh cười khổ chỉ về phía căn phòng chữ Mộc, nói: “Còn một căn phòng trống đấy, là phòng chữ Mộc kìa.” Tiểu Đỉnh hoan hô một tiếng rồi chạy bon bon như làn khói qua đó, Đại Hoàng, Tiểu Hôi cũng theo phía sau. Vương Tông Cảnh lắc đầu nhìn bóng dáng đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cũng vui vẻ, đối với thằng bé này nó cảm thấy càng lúc càng yêu quý, chỉ nhìn thấy cái dáng vui tươi của nó thì đã cảm thấy sáng lòng rồi. Nó liền mỉm cười đi theo. Tiểu Đỉnh đẩy cửa phòng đang khép ra, chạy vào trong, đồng thời nhìn khắp xung quanh, sờ chỗ này một tí, cầm cái kia một tí. Tuy trong phòng đồ vật sắp xếp không khác gì với phòng của Vương Tông Cảnh, cũng mộc mạc đơn giản như thế, nhưng Tiểu Đỉnh trông khá hưng phấn, thậm chí còn hết sức sung sướng bò ra giường lăn mấy vòng liền. Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng trẻ con của nó có chỗ nào là nghiêm túc tu hành đâu, thầm lắc đầu nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, Tiểu Đỉnh bất quá mới có bốn tuổi, cha mẹ nó ắt là chiều chuộng nó để nó tùy ý chơi đùa, đâu có thực sự bắt nó phải một lòng một dạ tu hành đạo thuật gì đâu chứ? Nghĩ tới đó, nó không nhịn được cười với Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, cậu tham gia Hội Thi Thanh Vân lần này, thật đã chuẩn bị ở đây nguyên cả năm sao?” Tiểu Đỉnh nhảy xuống giường cười hi hi đáp: “Vâng ạ.” Vương Tông Cảnh phì cười, nói: “Vậy tốt rồi, một năm này đại ca cũng có bạn. Phải rồi, lúc sớm mấy vị sư huynh phát cho Thanh phong quyết của Thanh Vân Môn, cậu đã lấy chưa, đó chính là đạo thuật mà chúng ta phải tu hành trong Hội Thi Thanh Vân mà?” Tiểu Đỉnh cười kha kha, đáp: “Em lấy từ lâu rồi, đại ca xem này.” Nói đoạn đưa tay vào cái túi nhỏ đeo ở hông mò loạn, lát sau quả nhiên lôi ra một quyển sách bìa vàng, trên bìa đúng là ghi ba chữ Thanh phong quyết. Vương Tông Cảnh cười gật đầu, đang định nói thì lại nghe Tiểu Đỉnh bên đó bật cười: “Em còn có sớm hơn cả đại ca, tối qua đã lấy được rồi, à đúng, đại ca muốn xem quyển của em không?” Vương Tông Cảnh gượng cười lắc đầu: “Sách của mọi người đều giống nhau cả, đại ca cũng có một quyển.” Tiểu Đỉnh nhún vai, thuận tay đặt quyển Thanh phong quyết lên bàn, ở bên cạnh một cái bóng xám thình lình nhảy lên mặt bàn, thì ra là Tiểu Hôi hiếu kỳ chạy tới, cầm quyển sách giở giở ra, lát sau thì hết hứng thú buông tay thả xuống. Tiểu Đỉnh cũng mặc kệ nó, chạy tới bên cửa sổ mở cánh cửa ra, thuận miệng nói: “Ừm, chắc là cũng không khác lắm, bất quá tối qua lúc em đem sách cho cha em đang thổi cơm xem, ông ấy nhìn một lúc rồi nói trong sách có mấy chỗ không đáng tin, sau đó giúp em sửa mấy chữ trong đó, nói là phải như thế mới đúng.” Vương Tông Cảnh trong lòng chấn động, ngẩng đầu ngạc nhiên, chỉ thấy Tiểu Đỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ chẳng quan tâm, trên cái bàn trong phòng, quyển sách bìa vàng đó vẫn nằm yên trên mặt, một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến những trang giấy khẽ lật lên một chút, rồi lại từ từ hạ xuống. — Ghi chú: (*) Sơn nhân: Ẩn sĩ. Câu Sơn nhân tự hữu diệu kế tức là Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang