[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 8 : Bạn bè (Thượng)

Người đăng: Tiếu Nhân Sinh

.
Trong đại đường, gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ ngồi đối diện với Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân, bên cạnh ông là tâm phúc Nam Thạch Hầu, còn Vương Tông Cảnh thì đứng phía dưới im lặng không nói gì. Về phần Vương Hồng, sau khi dẫn ba người Vương Tông Cảnh tới nơi xong cũng đã lui ra ngoài. Có điều ngay trong cái sân bên ngoài đại đường vẫn có không ít người đứng từ xa nhìn ngó, đám người Nam Sơn cũng ở trong đó. Lúc này, mặt ai cũng chưa hết vẻ kinh ngạc, đang thấp giọng không ngừng bàn luận chuyện gì đấy, thỉnh thoảng lại ngó vào trong đại đường. Tên mập Nam Sơn đứng ở ngoài rìa đám đông, trông cao lớn không ít so với ba năm trước, thân hình cũng mập mạp hơn. Lúc này vẻ mặt hắn biến đổi phức tạp nhất, kinh ngạc nhìn về phía bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đang đứng trong đại đường. Vẻ mặt Vương Thụy Vũ lúc này cũng hết sức ngạc nhiên. Sau khi nghe Lâm Kinh Vũ kể lại đầu đuôi sự việc, ông ta chăm chú nhìn Vương Tông Cảnh một lúc rồi thở dài đứng dậy, đi tới bên cạnh Vương Tông Cảnh quan sát kỹ thêm một lượt nữa. Chỉ thấy thiếu niên này cao hơn nhiều so với những thiếu niên bình thường khác, tính ra hiện tại cũng chỉ mới mười bốn tuổi là cùng, nhưng đứng trước mặt ông lại cao không kém bao nhiêu cả. Vương Thụy Vũ vốn xuất thân chi trưởng của Vương gia, đứng hàng cao nhất trong thế hệ của ông, xét theo vai vế trong nhà, Vương Tông Cảnh còn phải gọi ông ta một tiếng đại bá, hai người chính là bác cháu ruột thịt. Chỉ là những năm gần đây con cháu Vương gia rất hưng vượng, bởi vậy ngày trước Vương Thụy Vũ cũng không đặc biệt coi trọng đứa cháu này. Vậy mà qua ba năm, người ông ta tưởng đã chết lại đột nhiên trở về, hơn nữa còn cao lớn thế này, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy hơi chua xót. Ông dùng sức vỗ vỗ vai Vương Tông Cảnh, vẻ mặt thoáng kích động, gật đầu nói: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi!” Nói đoạn, ông quay đầu nhìn sang Nam Thạch Hầu nói: “Thạch Hầu, chuyện còn lại ngươi cũng nên chú ý chút, sớm sắp xếp ổn thỏa cho Tông Cảnh, mấy năm nay nó đã chịu khổ nhiều rồi.” Nam Thạch Hầu vội vàng gật đầu tuân lệnh, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng và xúc động. Con trai duy nhất của y Nam Sơn từ bé đến lớn đã thân với vị Cửu thiếu gia của nhà họ Vương này, ngày ngày đều chơi đùa với nhau. Trong đám con cháu của Vương gia, y cũng yêu quý Vương Tông Cảnh nhất. Năm đó sau khi Vương Tông Cảnh xảy ra chuyện, y cũng đã đau buồn một thời gian, giờ thấy Cảnh thiếu gia bình an quay về, trong lòng cảm thấy thật sự rất vui. Lúc này thấy sự tình đã ổn, Lâm Kinh Vũ luôn tỏ ra hờ hững cũng đứng dậy, nói với Vương Thụy Vũ: “Vương gia chủ, người cũng đã đưa về, nếu ở đây không còn việc gì nữa, tôi xin cáo từ trước.” Vương Thụy Vũ vội vàng xoay người lại, chắp tay với Lâm Kinh Vũ, nói lời cảm tạ: “Lần này Tông Cảnh có thể thoát khỏi nguy hiểm đều là công lao của Lâm tiên sư, hậu ân không thể cảm tạ bằng lời, xin cho chúng tôi…” Lâm Kinh Vũ khẽ mỉm cười ngắt lời: “Gia chủ quá lời rồi, không cần phải như vậy.” Đoạn nhìn sang Minh Dương đạo nhân nói:”Sư đệ, rảnh rỗi đến núi Ô Thạch một chuyến, ta có chuyện muốn nói với đệ.” Minh Dương Đạo Nhân cũng đứng dậy đáp: “Vâng.” Lâm Kinh Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu với Vương Thụy Vũ và Nam Thạch Hầu rồi đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Vương Tông Cảnh, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên này đang dõi theo mình, không hiểu sao lại có chút quyến luyến, liền mỉm cười nói: “Ta ở trên núi Ô Thạch ngoài thành, nếu cậu rỗi cũng có thể tới chơi.” Cặp mắt Vương Tông Cảnh sáng lên, vội gật mạnh một cái. Lâm Kinh Vũ khẽ mỉm cười rồi đi thẳng. Trong đại đường, Minh Dương đạo nhân lưu lại trò chuyện cùng Vương Thụy Vũ, còn Nam Thạch Hầu thì bước tới dẫn Vương Tông Cảnh ra ngoài, vừa đi vừa cười nói: “Cảnh thiếu gia đi theo ta, trước tiên ta đưa cậu đi tìm một căn phòng để ở lại, thu xếp ổn thỏa xong sẽ mời cậu một bữa cơm tẩy trần.” Nhìn nụ cười trên mặt Nam Thạch Hầu, Vương Tông Cảnh cảm thấy trong lòng ấm áp, khẽ gật đầu, khóe miệng hơi mấp máy, cũng hé nở một nụ cười. Bên ngoài đại đường, ánh mặt trời rực rỡ, không ít người đứng trong sân khi thấy Vương Tông Cảnh cùng Nam Thạch Hầu đi ra liền xôn xao cả lên. Nam Thạch Hầu liếc nhìn đám người, lông mày tức thì nhíu lại. Người đứng bên kia có không ít, trừ mấy vị thiếu gia nhà họ Vương ra còn có một đám nha hoàn, gia đinh cũng xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Nam Thạch Hầu hừ một tiếng, sắc mặt liền trầm xuống, tiến lên mấy bước trừng mắt nhìn bọn họ, quát: “Tụ tập ở đây nhìn cái gì, không có việc để làm sao?” Thái độ của y với Vương Tông Cảnh rất hòa ái, nhưng lúc này quát đám hạ nhân một câu, đám người liền im bặt, cúi đầu nhanh chóng rời đi. Chẳng mấy chốc đã tản đi phân nửa, chỉ còn lại Nam Sơn cùng đám con cháu Vương gia là vẫn đứng yên. Nam Thạch Hầu dẫn Vương Tông Cảnh đi tiếp, tới ngã ba liền rẽ về hướng cái sân đối diện chỗ đám thiếu niên đùa giỡn lúc trước, đồng thời quay đầu lại cười nói: “Cảnh thiếu gia, đi bên này.” Một câu “Cảnh thiếu gia” vừa vang lên, vẻ mặt mấy tên con cháu Vương gia đều chấn động. Tuy lúc trước đã thầm đoán được vài phần, nhưng lần này vừa ra khỏi đại đường lại được Nam quản gia chính miệng chứng thực, cái gã trông như dã nhân kia đúng là Vương Tông Cảnh đã mất tích cách đây ba năm. Vương Tông Cảnh theo sau lưng Nam Thạch Hầu, lúc đi ngang qua sân ánh mắt hắn quét qua những người đang đứng ở đó. Phần lớn các khuôn mặt ở đây hắn vẫn còn nhớ mang máng, đặc biệt tên Lục thiếu gia đứng đầu, chính là Vương Tông Đức năm đó đã cá cược với hắn. Vẻ mặt Vương Tông Đức cũng khá cổ quái, đứng yên ở đó không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn tên em họ bất ngờ trở về. Ánh mắt Vương Tông Cảnh rời khỏi mặt hắn, thản nhiên lướt qua mọi người, cuối cùng dừng trên khuôn mặt tên mập đứng ở rìa đám đông. Cảm giác được ánh mắt Vương Tông Cảnh đang nhìn mình, khóe miệng Nam Sơn khẽ mấp máy, nhưng lại lập tức cúi đầu. Vương Tông Cảnh nhìn Nam Sơn thật kỹ, sau đó thu ánh mắt lại, cũng không nói bất kỳ lời nào, chỉ lặng lẽ theo sát Nam Thạch Hầu rời đi. Bước vào đình viện bên cạnh, Nam Thạch Hầu cũng không dừng lại mà dẫn hắn đi thẳng, liên tục băng qua ba trạch viện, thì trước mắt hiện ra hai hành lang có lan can màu lục với cột trụ đỏ, bên dưới hành lang là một hồ nước, lá sen phủ kín, cá chép tung tăng bơi lội. Hai người đi đến cuối hành lang bên tay phải, phía trước hiện ra một cổng vòm được chạm hoa. Đi vào thì thấy trạch viện liên tiếp, lối đi lát bằng gạch xanh thẳng tắp dài gần năm thước, khoảng đất trống hai bên đường đều được trồng những khóm trúc xanh tươi. Vương Tông Cảnh hơi nhíu mày, trong lòng có chút ngạc nhiên, hắn không nhớ hướng này trong Vương gia bảo lại có một khu trạch viện như vậy. Nhìn ngói trên mái nhà ngăn nắp và tường trắng còn sáng, giống như là trạch viện mới xây. Quả nhiên, thấy Nam Thạch Hầu ở phía trước cười nói: “Cảnh thiếu gia, bởi gần đây nhân khẩu Vương gia tăng thêm nhiều nên gia chủ mới cho xây thêm khu viện tử này để người trong nhà ở. Hôm nay cậu trở về, tạm thời cứ ở tại đây. Nơi này tuy hơi xa đại đường một chút nhưng cũng yên tĩnh hơn, cậu thấy thế nào?” Vương Tông Cảnh im lặng gật đầu, nhưng vừa đi thêm hai bước lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Nam quản gia, chỗ ta ở lúc trước hiện giờ ra sao?” Thân hình Nam Thạch Hầu hơi dừng lại, nhưng sắc mặt không thay đổi, cũng không chần chừ, nói: “Lục thiếu gia dọn sang ở chỗ đó rồi.” Lông mày Vương Tông Cảnh nhíu lại, Nam Thạch Hầu thấy nét mặt hắn như vậy cũng không dừng bước, dẫn hắn tới trước một cổng viện có mái che, rồi tiến lên đẩy cánh cửa sơn đỏ, quay người nói với Vương Tông Cảnh: “Mời Cảnh thiếu gia vào, à, cẩn thận bậc cửa.” Cả hai đi qua cổng viện có mái che, thấy hiện ra một mảnh sân rộng khoảng ba trượng được hành lang bao quanh, chính giữa là một lối nhỏ lát bằng đá xanh dài bốn thước, hai bên cỏ mọc xanh rì. Phía bên trái đặt một cái chum lớn, ở trong chứa nửa chum nước trong vắt. Còn bên phải trồng một cây ngô đồng, cành lá um tùm xanh tươi, đong đưa theo gió, tỏa bóng râm mát. Nam Thạch Hầu dẫn đường, đưa hắn tới căn phòng chính ở phía bắc, cười nói: “Cảnh thiếu gia, cậu tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi, những chuyện còn lại bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Vương Tông Cảnh gật đầu, nhìn Nam Thạch Hầu khẽ nói: “Cảm ơn ông, Nam quản gia.” Nam Thạch Hầu cười không nói, chỉ tới vỗ nhẹ vai hắn rồi đi ra ngoài. Vương Tông Cảnh nhìn y bước nhanh rời khỏi, lúc ấy mới xoay người tiến vào trong phòng. Chỉ thấy phía trong không bố trí xa hoa nhưng bàn ghế giường tủ đều đầy đủ và sạch sẽ. Gần cửa sổ đặt một cái bàn giấy, trên bàn bày văn phòng tứ bảo chỉnh tề. Cửa sổ hé mở, nhìn ra hướng sân nhỏ, có thể thấy bãi cỏ xanh cùng cây ngô đồng cao vút. Một cơn gió mát nhè nhẹ từ ngoài sổ thổi vào, nghe tiếng lá cây xào xạc khiến cho lòng người thư thái, kìm lòng không đặng được hít một hơi thật sâu. Về nhà rồi sao? Bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính là nhà mình sao? Vương Tông Cảnh ngồi xuống ghế, nhìn quanh phòng một lượt, tới tận lúc này hắn vẫn cảm thấy mọi thứ dường như không phải là thật, không tự chủ được suy nghĩ ngẩn ngơ. Một lát sau, phía ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa, giọng của Nam Thạch Hầu truyền vào: “Cảnh thiếu gia?” Vương Tông Cảnh vội bước tới mở cửa, chỉ thấy Nam Thạch Hầu đang đứng ở bên ngoài, sau lưng là mấy tên gia đinh và nha hoàn. Trên tay ai nấy đều bưng đồ dùng, nào là quần áo, nào là khăn vải, còn có mấy gia đinh đang khiêng một thùng nước lớn. Nam Thạch Hầu nhìn hắn cười nói: “Tới đây, trước tiên tắm gội cái đã, sau đó thay bộ quần áo sạch vào.” Đã lâu không tắm gội, rất muốn rửa người thật sạch. Vương Tông Cảnh cứ thế kỳ cọ, hắn cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, một thùng nước lớn như thế cũng không đủ cho hắn tẩy rửa sạch, phải dùng hết ba thùng mới có thể thật sự sạch sẽ từ đầu đến chân. Sau đó một đám nha hoàn xúm lại, người đổ nước, người giúp hắn mặc quần áo. Còn có người mời hắn ngồi xuống, lấy kéo và lược gỗ ra, cắt tỉa gọn gàng mái tóc bù xù trên đầu hắn. Bóng người bận rộn chạy qua chạy lại, khiến Vương Tông Cảnh hoa hết cả mắt. Thực ra trước đây khi còn niên thiếu, hắn ở trong Vương gia cũng không phải chưa từng trải qua những chuyện như thế này, con cháu thế gia đều vậy cả. Nhưng không biết tại sao, bây giờ hắn chỉ trơ mắt ra mặc cho người ta xoay tới xoay lui, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái lắm. Nhưng dù thế nào, sau một hồi cố gắng, mọi người cũng tản ra. Khi nhìn lại Vương Tông Cảnh thì kể cả Nam Thạch Hầu đều thấy trước mắt như sáng rực lên. Thiếu niên phía trước nào còn vẻ lôi thôi, dơ bẩn nữa chứ. Đầu tóc gọn gàng, mày rậm mắt sáng, trên người mặc một bộ áo dài xanh xám, càng làm tôn lên thân hình cao lớn hơn đám bạn cùng lứa. Khuôn mặt lộ ra vẻ kiên nghị, nước da màu đồng khỏe mạnh dầm sương dãi nắng lâu ngày. Thậm chí trên mặt, trên cổ còn có vài vết thương đã mờ đi nhưng dễ thấy là do bị cào rách, hoàn toàn khác với gương mặt trắng trẻo của đám con em thế gia được nuông chiều từ bé trong Vương gia bảo. Bên cạnh từ lâu đã có nha hoàn cầm gương đồng, đưa cho Vương Tông Cảnh, đồng thời lén liếc hắn một cái, cảm thấy trên người vị Cảnh thiếu gia kỳ quái này mơ hồ toát lên một luồng sức mạnh kỳ lạ, có mấy phần giống như thú hoang hung tàn bướng bỉnh đầy dã tính, sắc mặt tức thì tái nhợt, vội lui lại. Vương Tông Cảnh cầm gương đồng, nhìn bóng mình trong gương một hồi. Bên cạnh, Nam Thạch Hầu cho hạ nhân thu dọn đồ đạc sạch sẽ và lui ra ngoài, sau đó mới quay sang cười nói với Vương Tông Cảnh: “Cảnh thiếu gia, thời gian này cậu cứ ở tạm nơi đây, cậu thấy có ổn không?” Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Rất ổn.” Nam Thạch Hầu mỉm cười lại nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tới giờ cơm tôi lại đến. Chốc nữa tôi sẽ phái vài người đến đây, có chuyện gì cậu cứ sai bảo họ, hoặc cho bọn họ tới tìm tôi cũng được.” Vương Tông Cảnh gật gật đầu, Nam Thạch Hầu liền chắp tay cáo từ rời khỏi. Cảnh tượng ồn ào lúc nãy cũng theo bóng lưng Nam Thạch Hầu biến mất sau cổng viện có mái che, căn phòng cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh. Đối mặt với gian phòng tĩnh lặng, Vương Tông Cảnh bỗng có chút không quen. Nhưng rất nhanh sau đó đã lại cười cười như tự giễu, tuỳ tiện đi lại vài bước trong phòng, nhìn chỗ này, lật chỗ kia, chợt vỗ tay kêu “A…” lên một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Hỏng rồi, sao lại quên không hỏi chuyện về tỷ tỷ chứ?” Hắn lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm lần này trở về nhà cũ khiến hắn xúc động vô cùng, trong lòng rối như tơ vò, đến cả việc đó cũng quên. Nhưng may là thời gian còn nhiều, lát nữa Nam Thạch Hầu sẽ lại tới đây, đến lúc đó hỏi y cũng được. Nhớ ba năm trước Vương Tế Vũ tỷ tỷ từng nói đến Thanh Vân môn để bái sư, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bây giờ tỷ ấy hẳn đang tu luyện trên núi Thanh Vân ở Trung Châu rồi. Chẳng biết giờ tỷ tỷ có lợi hại không nhỉ? Vương Tông Cảnh nghĩ thầm trong lòng. Vương Tế Vũ từ nhỏ đã là người nổi bật nhất ở Vương gia, tất cả các trưởng bối trong tộc đều coi trọng, tới núi Thanh Vân chắc cũng sẽ là nhân vật xuất chúng thôi. Nhưng hắn vừa dứt ý nghĩ đấy, trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh của Lâm Kinh Vũ và kẻ thần bí Thương Tùng kia, trong lòng không khỏi lại có chút lo lắng. Thanh Vân môn kia chắc hẳn là nơi vô cùng lợi hại, những nhân vật xuất thân từ đó đều thần thông kinh người, trong thiên hạ anh tài nhiều không kể xiết, cũng chưa chắc chỉ có mình tỷ tỷ. Trong lòng đang miên man suy nghĩ những sự việc linh tinh này, đột nhiên có tiếng bước chân khẽ vọng tới từ cổng viện xa xa, lẫn trong gió nhẹ gần như không thể nghe thấy. Thế nhưng Vương Tông Cảnh đang đứng trong phòng chợt nhíu mày, giống như dã thú lập tức cảm giác được điều gì, hắn tiến đến bên bàn giấy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tức thì ngẩn người ra. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang