[Dịch] Tru Tiên 2
Chương 4 : Xà họa (Thượng)
Người đăng: Tiếu Nhân Sinh
.
- Ta muốn sống!
Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào nam tử đó, cắn răng chậm rãi nói ra câu này. Nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện giọng của mình không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn, ba tiếng kia khó nghe vô cùng. Có lẽ vì phải liên tiếp chịu sự giày vò khi đứng trước bờ vực sinh tử, nên lúc này đối mặt với một nhân vật cường đại đáng sợ như thế, trong lòng hắn tuy có sợ hãi nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Có điều hai bàn tay siết chặt và đôi mắt trợn trừng đã chứng tỏ hắn bất quá vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.
Sự bình tĩnh gượng gạo và ánh mắt phức tạp rõ ràng ấy đều bị nam tử thần bí kia nhìn thấu. Y chẳng thèm đến xỉa đến gương mặt dính đầy máu của gã thiếu niên, chỉ lạnh lùng nói:
- Tốt, nếu muốn sống thì hãy theo ta.
Kẻ thần bí không hề có ý dừng lại, quay người đi vào sâu trong rừng, cũng chẳng buồn ngoảnh đầu liếc Vương Tông Cảnh lấy một cái. Vương Tông Cảnh ban đầu còn hơi do dự, nhưng khi đảo mắt nhìn quanh khu rừng rậm rạp yên ắng, từ trong bóng tối âm u dường như yêu thú có thể lao ra bất cứ lúc nào, sau cùng đành phải nghiến răng bước theo.
Sương mù trong rừng dần dần tan đi, cây cối xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn. Thế nhưng xa ngoài tầm mắt cũng chỉ có toàn cây là cây, chẳng thể thấy được điểm tận cùng của khu rừng rậm. Địa thế trên đường cũng không bằng phẳng, lúc thì nhấp nhô gập ghềnh, lúc thì đá to cây đổ, thậm chí hai người còn phải lội qua một con suối nhỏ giữa rừng. Suốt quãng đường, nam tử thần bí bước đi dễ dàng như đang giẫm trên đất bằng, ngược lại với Vương Tông Cảnh phải chịu cực khổ vô cùng.
Cơ thể Vương Tông Cảnh vẫn chưa phát triển, trước đó lại liên tục gặp nạn nên thể lực đã tiêu hao rất nhiều, dọc đường lại phải leo lên trèo xuống, thật khổ sở không sao kể xiết. Có điều đi tới lúc này, trong lòng hắn dường như cũng hiểu ra điều gì đó, biết rằng nam nhân phía trước chắc chắc không phải loại người sẽ bận tâm đến thân thể của mình, cộng thêm chút cố chấp của nam nhi tuổi trẻ, đến một câu cầu xin kẻ thần bí kia hắn cũng chẳng nói, chỉ há miệng thở hổn hển rồi nghiến chặt răng, loạng quạng cất bước tiếp tục đi xuyên qua khu rừng nguyên thủy này.
Tiếng chim hót phía xa nhưng lại giống như đang phát ra ở ngay trên đỉnh đầu, những tia nắng khẽ dao động rồi chiếu xuống qua kẽ lá, khiến cho cái bóng dưới chân Vương Tông Cảnh biến đổi đan xen, trắng đen chập chờn. Dây leo cổ thụ, cỏ lá rêu xanh tầng tầng lớp lớp vô biên vô hạn, lặng yên không một tiếng động. Lá rơi chầm chậm, cành cây khẽ rung, khung cảnh trong rừng giống như một bức tranh thiên nhiên u nhã tươi đẹp.
Đi được một lúc lâu, Vương Tông Cảnh nhảy xuống từ một tảng đá lớn, cảm thấy cơ thể mình đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng nam tử thần bí đằng kia vẫn đều đều tiến về phía trước, chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng lại nghỉ ngơi. Hắn dựa người vào tảng đá thở dốc một hồi, rồi cắn răng đứng dậy, tiếp tục đi theo. Nhưng mới đi được vài bước, hắn bỗng nhìn thấy một cái gì đó. Vương Tông Cảnh khẽ chau mày, lấy tay gạt đám cành cây bên cạnh, quả nhiên phát hiện ở đây cũng có một pho tượng đá to lớn bị hư hại nằm trên mặt đất. Bất luận hình dáng bên ngoài hay mức độ bị tàn phá trên tượng đá đều không khác lắm so với bức tượng đã thấy trước đây.
Cũng dữ tợn hung ác như thế, cũng sống động hệt như thế, có điều pho tượng đá này hình như bị tổn hại nhiều hơn chút đỉnh, một phần chân tay đã rời ra khỏi thân tượng.
Chỉ vừa mới ngơ ngẩn một lúc, nam tử thần bí đằng trước tựa hồ đã đi được khá xa, bóng người sắp khuất hẳn sau rừng cây. Vương Tông Cảnh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo. Cứ thế, hai người đi xuyên qua cánh rừng. Kẻ thần bí kia vẫn một mực duy trì tốc độ không nhanh không chậm, dường như cũng chú ý đến thể lực và vận tốc của Vương Tông Cảnh, song suốt cả chặng đường y vẫn không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi. Cho nên khi đi tiếp được chừng một nửa tuần hương, Vương Tông Cảnh cảm thấy quả thật không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Mồ hôi Vương Tông Cảnh đổ ra như tắm, thậm chí phần lớn những vết máu yêu thú dính trên mặt cũng bị rửa trôi. Hắn thấy trước mắt bắt đầu xuất hiện vài ngôi sao nhỏ đang lấp lánh bay lượn, hai chân nặng như đeo chì. Đúng lúc này, thân hình kẻ thần bí kia đột nhiên khựng lại, cuối cùng cũng đã dừng bước.
Vương Tông Cảnh không thể nhịn thêm được nữa, vội vàng chọn bừa một gốc cây đại thụ rồi ngồi xuống, há miệng thở hổn hển, một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy miệng lưỡi khô đắng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam nhân thần bí đó bây giờ đang đứng trước một bức tượng, cũng chẳng có gì bất ngờ, chỉ là những thứ đã nhìn thấy dọc đường. Thực tế, ngoại trừ hai pho tượng đã thấy lúc đầu, khi đi trên đường Vương Tông Cảnh còn nhìn thấy thêm ba bức nữa, hình dáng bề ngoài khá giống nhau. Điều này khiến hắn mặc dù đang rất mệt mỏi cũng có chút nghi hoặc. Rốt cuộc đây là đâu, vào thời xa xưa là ai đã khắc ra những bức tượng vô cùng kỳ quái ở vùng đất nguyên thủy này.
Có điều pho tượng trước mặt kẻ thần bí lúc này rõ ràng có chút khác biệt với những bức tượng đổ trong rừng trước đó. Đầu tiên, pho tượng này so với những tượng đá hung ác kia thì nhỏ hơn rất nhiều. Tiếp đó, pho tượng đứng thẳng chứ không bị đổ trên mặt đất. Nhưng nói nó nhỏ cũng chỉ là tương đối mà thôi, kẻ thần bí kia tuy có thân hình cao lớn nhưng khi đứng trước bức tượng vẫn thấp hơn không ít. Ngoài ra về hình dáng của tượng đá thì vẫn giống hệt những bức tượng trước, đều là bộ dạng dữ dằn, hung tợn.
Vương Tông Cảnh khẽ liếc qua khuôn mặt kẻ thẫn bí, bất chợt sững sờ. Tuy y đang ngước nhìn pho tượng đá, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ chán ghét không che dấu được. Phía bên phải bức tượng, nhìn kỹ liền thấy thấp thoáng có một đường mòn nhỏ đi sâu vào trong rừng. Nhìn xuôi về phía cuối con đường, chỉ thấy phía trước là rừng cây yên ắng tĩnh mịch, không biết vì sao tại một chỗ khá xa lại mơ hồ bốc lên một luồng khí màu hồng phấn, trông hơi giống với sương mù thường thấy trong rừng vào sáng sớm, chỉ là có vẻ thần bí hơn thôi.
Vương Tông Cảnh thoạt đầu hơi ngây người một chút, sau đó liền biến sắc mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn sương màu hồng ấy, nhưng trong ánh mắt chẳng những không có vẻ vui mừng mà ngược lại có vài phần kinh hãi. Nếu như hắn đoán không nhầm, thứ kia chính là chướng khí cực độc, làm cho tất cả mọi người ở U Châu vừa nghe nhắc tới đều phải khiếp sợ. Truyền thuyết kể rằng, bất cứ nơi đâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn cũng có loại chướng khí độc hại này, bất luận là cầm thú chim muông hay con người, thậm chí cả yêu thú hung hãn một khi gặp phải đám khí hồng ấy thì toàn thân lập tức bị thối rữa, chết đi trong đau đớn, hầu như không có thuốc nào chữa được.
“Chắc sẽ không phải đi sang bên đó chứ?”, Vương Tông Cảnh thầm nghĩ, khóe miệng run run.
Kẻ thần bí nhìn chằm chằm vào pho tượng sừng sững kia một hồi, không hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng buông một câu:
- Đi thôi!
Nói xong liền cất bước, nhưng hướng hắn đi lại là về phía bên trái của bức tượng đá.
Vương Tông Cảnh thở phào một hơi, lắc lắc đầu, xốc lại tinh thần mệt mỏi của mình một lúc rồi bước theo sau.
Đoạn đường này trở đi, chẳng hiểu tại sao lại không còn nhìn thấy những bức tượng đá nằm nghiêng ngửa trong rừng, đồng thời cả đám yêu thú khiến cho Vương Tông Cảnh hãi hùng khiếp vía, tâm trí không yên cũng chẳng thấy xuất hiện nữa. Nhưng con đường dưới chân lại càng lúc càng khó đi, cây cối bụi gai cũng dần nhiều hơn, có những đoạn căn bản rất khó đi qua được. May mà bản lĩnh của kẻ thần bí đằng trước khá lợi hại, những chỗ người thường khó có thể vượt qua, y chỉ cần vung tay hai ba cái lập tức đã mở ra một con đường, giúp cho Vương Tông Cảnh tiết kiệm không ít sức lực, bằng không chỉ sợ thiếu niên này đã chết vì mệt ngay trên đường đi rồi.
Cứ đi như vậy ước chừng nửa nén hương, trước mắt hai người bỗng nhiên sáng bừng lên, địa hình bằng phẳng trải rộng, giữa rừng xuất hiện một mảnh đất trống khoảng chừng hơn mười trượng, phía trước có một ngọn núi nhỏ, dưới núi là một sơn động lớn, cửa vào ít nhất cũng rộng hơn năm trượng. Nếu lấy cái động này làm trung tâm thì khu vực xung quanh bảy tám trượng chỉ toàn là cỏ dại, một bóng cây cũng không có.
Dường như có một mùi tanh hôi loáng thoáng bay ra từ phía trong sơn động rộng lớn.
Trong lòng Vương Tông Cảnh như có phản ứng, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, khẽ liếc kẻ thần bí kia một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào sơn động.
- Chính là chỗ này.
Kẻ thần bí cũng chẳng hề có ý muốn giả thần giả quỷ, trực tiếp nói với Vương Tông Cảnh:
- Trong động có một con yêu thú rất lợi hại, ta muốn giết nó. Có điều bản tính nó rất giảo hoạt, nhất định không chịu ra khỏi động. Ta muốn ngươi giúp ta.
Y quay đầu lại, vẻ mặt hờ hững nhìn Vương Tông Cảnh, rồi lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn sống thì hãy làm theo lời ta nói!
Vương Tông Cảnh thở hổn hển, nhìn vào trong sơn động, cắn răng hỏi:
- Trong động là cái gì?
- Một con ‘Kim Hoa Cổ Mãng’.
Kẻ thần bí sắc mặt bình thản, giống như đang nhắc tới một chuyện chẳng hề quan trọng.
- Con yêu thú này đã tu luyện nhiều năm, hiểu được tính người, tuy tham ăn khát máu nhưng mấy ngày gần đây đã tu luyện đến lúc quan trọng, tiến thêm bước nữa là có thể lột xác trọng sinh, đạo hạnh tiến nhanh, do đó không dễ gì chịu ra khỏi động. Động này chính là hang ổ của nó, con yêu thú ấy toàn thân đầy vảy vô cùng rắn chắc, nếu tiến vào trong thì quá nguy hiểm, chỉ có thể dụ nó bò ra, trước tiên đánh vào vị trí bảy tấc dưới tim rắn, phá đi đạo hạnh của nó, lúc đó vảy rắn trên thân sẽ mất đi yêu lực, trở nên bình thường, như thế mới giết được.
Y liếc nhìn Vương Tông Cảnh, nói:
- Ngươi, chính là mồi nhử đó.
Vương Tông Cảnh chỉ thấy tai mình ù lên, trái tim như muốn vọt thẳng ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn điên cuồng gào thét, liều mạng với gã đàn ông này. Nhưng đến lúc cuối cùng, hắn chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm vào y, một tiếng cũng không thốt lên được.
Trước mặt nam nhân này, dù hắn thật sự liều mạng đi chăng nữa, thì cũng khác gì con sâu cái kiến đâu?
Nam nhân thần bí chẳng thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt cừu hận của tên thiếu niên, thò tay vào trong người lấy ra một cái khay đồng, trên mặt có khảm bạc mấy phù văn kỳ dị, ném cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh ngơ ngác nhận lấy, chỉ thấy vật này cầm hơi nằng nặng, bên tai vang lên tiếng người đàn ông đó:
- Thứ này ngươi cầm trên tay, đợt lát nữa khi con yêu thú lao tới thì hãy giơ nó lên trên đỉnh đầu, ắt có thể cầm cự được một lúc. Nhớ kỹ, chỉ được đứng yên tại chỗ, tuyệt đối không được chạy, bằng không với động tác nhanh như chớp của Kim Hoa Cổ Mãng, nếu để nó phát hiện ra có điều không ổn thì sẽ rút về sào huyệt ngay lập tức. Chỉ có thừa lúc nó đang tức giận muốn cắn ngươi, thân hình lộ ra khỏi động, ta đứng bên cạnh mới có thể đánh trúng rồi lấy tính mạng của nó trong vòng một chiêu. Ngươi hiểu rõ chứ?
Vương Tông Cảnh khó nhọc gật đầu. Nam tử thần bí cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu ngươi dám chạy, làm hỏng đại sự của ta, đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi trói lại rồi vứt vào trong động cho rắn ăn thịt, biết chưa?
Thân hình Vương Tông Cảnh khẽ run lên, nỗi căm phẫn oán hận ngập tràn trong mắt, nhịn không được bèn gào lên:
- Nếu chỉ là mồi nhử, vậy tại sao ngươi không bắt mấy con yêu thú khác tới mà chỉ khăng khăng muốn bắt ta?
Nam tử thần bí thoáng khựng lại, dường như cũng không ngờ thiếu niên này đột nhiên lại mở miệng. Y không khỏi liếc nhìn Vương Tông Cảnh một cái, chỉ thấy hắn đang dựa lưng vào cây đại thụ, sắc mặt tỏ ra tuyệt vọng nhưng ánh mắt lại hung ác giận dữ. Quả thật rất giống một con thú nhỏ đang bị truy đuổi sắp chết trong khu rừng rậm nguyên thủy, mặc dù gặp phải tuyệt cảnh nhưng bản chất vẫn mang vài phần ương bướng hoang dã.
- Bởi vì, ngoại trừ món ‘Long Hồ Thanh Lý’ được xưng tụng là món ngon nhất của Nam Cương kia ra…
Nam nhân thần bí liếc nhìn thiếu niên đang tức giận kia, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt tàn nhẫn, cộng với khuôn mặt nửa trắng nửa đen đáng sợ càng dễ khiến cho người khác khiếp vía.
- Kim Hoa Cổ Mãng thích ăn nhất là thịt người, đặc biệt là những đứa trẻ… hơn 10 tuổi.
Một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Vương Tông Cảnh rốt cuộc cũng đã biến mất không thấy đâu.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện