[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 30 : Linh đan (Thượng)

Người đăng: Nại Hà

Đến khi Vương Tông Cảnh vừa ra khỏi cửa phòng thì Tiểu Đỉnh đã dẫn theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi hoạt bát chạy tới đình viện. Vương Tông Cảnh nhìn bóng lưng nho nhỏ đằng xa bĩu môi tức giận trách một tiếng: "Tiểu quỷ thối!" Hắn trầm ngâm một lúc nghĩ xem có nên tự mình đi đến phòng chữ Hỏa không. Hồi tu luyện tối qua quả thực là hao tổn tinh lực, cũng may hắn có một thân khí huyết tráng kiện khác hẳn người thường, nên mới có thể gắng gượng đi lại, nói chuyện. Nếu đổi lại là một người bình thường khác, chỉ sợ là đã nằm yên trên giường không gượng dậy nổi rồi. Mặc dù việc tu luyện đã gây ra áp lực lớn như thế cho thân thể nhưng sáng nay, sau khi Vương Tông Cảnh đứng dậy, hắn vẫn cảm thấy việc hiểm tử hoàn sinh rốt cuộc cũng được đền đáp, linh lực chảy trong khí mạch kinh lạc rõ ràng mãnh liệt hơn rất nhiều, so với phương pháp tu luyện tuần tự, dùng một tia linh khí vận theo chu thiên trong Thanh Phong quyết bình thường thì hiệu quả gấp mấy lần. Nhưng khi hắn đi đến dưới cây liễu trong đình viện, trong lòng nghĩ đến những việc này, thì trước sau vẫn tồn tại hai nghi vấn, không thể nào xua đi được: thứ nhất, loại pháp môn tu luyện này rõ ràng không hợp với quy củ của Đạo gia, dùng bốn chữ "dũng mãnh tinh tiến" để hình dung thì không đủ lắm, quả thực phải nói là "cuồng loạn vô kị, bất chấp tất cả". Công pháp quỷ dị khiến cho da đầu người ta tê dại, nếu như biết trước được việc tu luyện pháp môn này sẽ có tình cảnh như vậy, Vương Tông Cảnh cũng thực sự không biết mình có dũng khí để tu luyện hay không; Thứ hai, cũng là một vấn đề cổ quái gây bối rối cho Vương Tông Cảnh, chính là Tiểu Đỉnh. Cùng tu luyện một loại công pháp, bản thân mình phải dựa vào thân hình cường tráng hơn người, còn cả kinh lạc khí mạch được máu rắn cường hóa, mới miễn cưỡng tiếp nhận được sự phản phệ của loại công pháp cổ quái này, trong khi Tiểu Đỉnh tuổi còn nhỏ, sao lại giống như không có việc gì được? Chẳng lẽ thân thể kinh mạch của đứa nhỏ kia còn mạnh hơn Vương Tông Cảnh rất nhiều sao? Vương Tông Cảnh bất tri bất giác dừng bước, đứng dưới cây liễu nhíu mày suy nghĩ. Trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc hắn vẫn không giải thích được, cuối cùng chỉ đành cười khổ lắc đầu mà đổ tại là do kiến thức của mình quá nông cạn mà thôi. Thanh Vân Môn là danh môn ngàn năm, bên trong cũng là ngọa hổ tang long, nói không chừng cha mẹ Tiểu Đỉnh cũng là bậc cao nhân lợi hại. Nhưng mà loại công pháp quỷ dị này, mình có nên tiếp tục tu luyện hay không? Trong đầu Vương Tông Cảnh nhanh chóng hiện ra suy nghĩ này, lại nghĩ tới “thảm trạng” lúc tu luyện tối qua, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái. Dù sao cái loại đau đớn như lăng trì này gần như không người bình thường nào có thể chịu được, nếu như hắn không trải qua những năm tháng kia, tôi luyện ra tính tình kiên cường bền bỉ, lại thêm năm đó cũng chịu được sự đau đớn khi ngâm máu rắn, tạm tính là có kinh nghiệm, thì sao có thể nhẫn nại kiên trì tu luyện loại pháp môn quỷ dị này một chu thiên. Nhưng mà pháp môn tu luyện này quả thực đã tạo ra sức ép rất lớn cho thân thể, mặc dù hắn có thể cố nén đau đớn kiên trì tu luyện để được bái nhập Thanh Vân, nhưng một hai lần thì còn được, chứ kiên trì năm dài tháng rộng, ngay cả hắn cũng có chút lo lắng mình sẽ không chịu được. Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, đủ loại ý nghĩ không ngớt cuộn lên trong lòng, Vương Tông Cảnh đã hơi rối loạn tâm tư. Cuối cùng hắn lắc đầu cười khổ một tiếng, đành quay lại chiếc giường trong phòng mình, nằm xuống ngủ một giấc thật say. Hôm sau, sau khi rời giường hắn cảm thấy thân thể mình quả thực có năng lực khôi phục cường đại giống như yêu thú, hôm qua mệt mỏi như thế, mà hôm nay đã phục hồi hơn nửa. Do dự trong phòng thêm một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn không dám tuỳ tiện thử lại cái loại pháp môn tu luyện quỷ dị kia, đành dùng công pháp nguyên bản của Thanh Phong quyết tu luyện lại một lần. Lần tu luyện này vô cùng thuận lợi, thậm chí hắn cũng cảm thấy hơi bất ngờ, so với bình thường thì nhanh cảm thấy thiên địa linh khí hơn, thu nạp chúng nhập vào bên trong cơ thể cũng vô cùng thuận lợi, khống chế tia linh lực đi lại trong cơ thể cũng cảm thấy dễ hơn ngày thường. Dù có cảm giác cổ quái, giống như sau khi trải qua một hồi tuy luyện giống như chết đi sống lại, khắc cốt ghi tâm, thì pháp môn tu luyện bình thường đối với Vương Tông Cảnh mà nói, quả thực là vô cùng đơn giản. Nhưng đơn giản vẫn cứ là đơn giản, hiệu quả của Thanh Phong quyết vẫn ít như cũ, sau khi linh khí mảnh như tơ nhện yếu ớt vận hành một chu thiên trong người, thì hiệu quả thu được cũng ít như tơ nhện, có thể dễ dàng nhận ra, quả thật là chênh lệch rất lớn so với loại pháp môn tu luyện cổ quái kia. Thả lỏng cơ thể, Vương Tông Cảnh tùy ý nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trí óc vẫn không ngừng suy nghĩ, đồng thời trong lòng cũng không thôi cân nhắc, mãi vẫn không thể chọn lấy một cái trong hai loại pháp môn tu luyện này. Cứ thế một thời gian, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng gõ, đồng thời một giọng nói cũng vọng tới: "Tiểu đệ, đệ có ở đây không?" Vương Tông Cảnh xoay người nhảy dậy, bước nhanh tới mở cửa phòng. Quả nhiên thấy Vương Tế Vũ đang đứng đó cười tươi, hắn không khỏi bật cười nói: "Tỷ, tỷ đến rồi à." Vương Tế Vũ mỉm cười gật đầu, nhanh chóng đi vào trong phòng rồi nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức oán trách Vương Tông Cảnh: "Trời nóng thế này, đệ cũng không có đạo hạnh gì, cho dù không mở cửa phòng thì cũng nên mở cửa sổ ra mà hít thở không khí chứ, cứ thế này không thấy khó chịu chút nào sao?" Nói đoạn, Vương Tế Vũ bèn đi đến bên cửa sổ, đẩy nó ra. Lập tức một luồng gió nhẹ thổi vào trong phòng, đồng thời cũng khiến căn phòng vốn chìm trong u tối này sáng sủa lên rất nhiều. Vương Tông Cảnh đi đến phía sau nàng, cười nói: "Tỷ, hôm nay là ngày tỷ được nghỉ ngơi không phải trực à?" Vương Tế Vũ gật nhẹ đầu nói: "Ừ." Từ khi Vương Tông Cảnh vào Thanh Vân biệt viện để chuẩn bị cho Thanh Vân thí sau này, cứ lúc nào rảnh rỗi Vương Tế Vũ đều tới nơi này xem qua. Đối với đứa em ruột duy nhất này, nàng thật sự thương yêu nó từ tận đáy lòng. Thực ra theo quy củ của Thanh Vân Môn, thì sau khi chúng đệ tử tiến vào Thanh Vân biệt viện, đặc biệt là sau khi Thanh Vân thí bắt đầu thì không cho phép người bên ngoài tủy ý tới thăm nom nữa. Chẳng qua Vương Tế Vũ là đệ tử Thanh Vân, sư tôn lại là trưởng lão quyền cao chức trọng của Thanh Vân Môn nên bất cứ ai biết nàng đều nể mặt, vậy nên mới có thể thường xuyên tới thăm đệ đệ được. Lúc này, Vương Tế Vũ mới quay đầu lại liếc nhìn Vương Tông Cảnh. Khi vào cửa nàng không cảm thấy sự khác thường, nhưng giờ lại đột nhiên nhíu mày như vừa phát hiện được điều gì đó. Nàng cẩn thận quan sát hai mắt của Vương Tông Cảnh rồi "Ồ" lên một tiếng hỏi: "Tiểu đệ, sao sắc mặt của đệ lại khó coi vậy?" Vương Tông Cảnh hơi xấu hổ, hắn không nghĩ rằng chuyện đã qua hai ngày mà tỷ tỷ vẫn có thể nhận ra vết tích. Hắn vốn định kể lại tình hình thực tế nhưng lời mới vừa đến miệng thì nhìn thấy nét mặt quan tâm của Vương Tế Vũ, điều đó khiến hắn không kìm lòng được, chợt dừng lại một lát rồi vô thức nói : "Ta không sao đâu tỷ, chắc là do hai hôm nay ngủ không ngon thôi." Vương Tế Vũ nhíu đôi mày thanh tú lại, quan sát hắn từ trên xuống dưới rồi khẽ thở dài một tiếng, kéo tiểu đệ đến bên cạnh bàn ngồi khuyên: "Tiểu đệ, tỷ biết từ nhỏ đệ đã có tính hiếu thắng, cũng càng hiểu đệ thật lòng muốn bộc lộ hết tài năng trong Thanh Vân thí để có thể bái nhập Thanh Vân, nhưng có một số việc không thể gấp được, nhất là khi tu luyện lại càng phải tránh việc gấp gáp, nóng nảy, đừng để sa vào tà đạo, đệ có hiểu không?" Trong lòng Vương Tông Cảnh bỗng sợ hãi, trên mặt cũng hơi biến sắc. Chỉ là khi nhìn vẻ mặt vô cùng quan tâm, tha thiết dạy bảo không hề có chút gì là đã biết được bí mật của hắn của Vương Tế Vũ, hắn bèn chần chừ một lúc rồi gật đầu trả lời: "Đệ hiểu mà, tỷ yên tâm." Vương Tế Vũ mỉm cười nói: "Đệ hiểu thì tốt. Tuy nhiên mệnh đệ cũng tốt, hôm nay lúc tỷ xuống núi lại vô tình gặp được sư phụ. Lão nhân gia tâm tình rất vui vẻ, tỷ lại nịnh người mấy câu thế là được một thứ tốt, bèn xuống núi mang tới cho đệ." Nói xong nàng liền hé miệng cười, rồi lấy từ trong lòng ra một vật. Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn rồi khẽ giật mình. Thứ mà Vương Tế Vũ đưa tay lấy ra đặt trên bàn là một hồ lô màu trắng, bên ngoài trông giống hệt hồ lô Tích Cốc Đan mà mình ăn hàng ngày, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Tỷ không cần cho đệ Tích Cốc Đan đâu, ở đây mỗi tháng đệ đều được phát cho đúng hạn mà." Lời chưa dứt thì đã thấy Vương Tế Vũ liếc hắn một cái, Vương Tông Cảnh cũng tự biết mình nói sai, bèn suy nghĩ thêm một chút rồi bật cười hỏi: "Chẳng lẽ tỷ giấu thứ gì tốt ở trong này sao?" Vương Tế Vũ cầm lấy hồ lô kia đẩy về phía hắn sẵng giọng: "Đồ ngốc, tự mình xem đi." Vương Tông Cảnh nhận lấy hồ lô, trước tiên dùng tay sờ sờ một lúc, cảm thấy cái hồ lô này giống hệt cái hồ lô Tích Cốc đan mà mình được cấp bèn dùng tay mở nút bình. Còn chưa đưa mũi vào ngửi đã cảm thấy mùi thuốc nồng nặc bay ra, hoàn toàn khác biệt với hương thơm nhàn nhạt của Tích Cốc Đan. "Đây là…" Vương Tông Cảnh cầm lấy hồ lô, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tế Vũ, trong mắt dường như có ý hỏi. Vương Tế Vũ đắc ý cười nhẹ một tiếng: "Thứ nằm trong cái hồ lô này là một loại đan dược khác mà sư phụ tỷ luyện thành, có tên là 'Dưỡng Nguyên đan'. Trong nó có chứa chín loại linh dược, dùng bí pháp của Thanh Vân Môn để chế luyện, dùng để dưỡng khí củng cố căn cơ thì công hiệu còn hơn xa Tích Cốc đan, đệ phải cất cho kĩ đó." Dừng một lát, nàng lại nói tiếp: "Loại đan dược này không phải là thứ Tích Cốc đan có thể so sánh, sự linh nghiệm của nó đã có thể xem như tiên gia linh đan vì thế không nên để người khác thấy được, do đó tỷ mới giả bộ cầm cái hồ lô này đến cho đệ. Đệ đừng để lộ ra, bằng không người khác biết được lại sinh nhiều chuyện." Vương Tông Cảnh chợt thấy ấm áp trong lòng, ánh mắt nhìn về Vương Tế Vũ lại có thêm vài phần cảm kích. Vương Tế Vũ mỉm cười, nhưng vẫn giả vờ giận mắng: "Đệ nhìn ta như thế làm gì?" Vương Tông Cảnh không nói gì, chỉ nở một nụ cười thoáng qua với nàng rồi cúi đầu nhìn hồ lô trong tay, sau đó lại đóng nút lại như cũ. Trầm ngâm thêm một lát, hắn cười bảo: "Tỷ yên tâm, đệ sẽ không để cho người ngoài biết chuyện đâu, may mà có tỷ ở đây, đệ cũng coi như là được nhờ rồi." Vương Tế Vũ mỉm cười: "Tỷ làm việc này cũng chẳng tính là gì. Bây giờ trong Thanh Vân biệt viện, người thực sự có gia tộc đứng sau trợ giúp không biết có bao nhiêu. Đệ nghĩ rằng bọn họ thực sự ăn Tich Cốc đan mỗi ngày sao?" Vương Tông Cảnh ngẩn người một lúc rồi trầm mặc hẳn xuống. Vương Tế Vũ nhìn hắn nói: "Sao vậy, đệ không nhận ra ư?" Vương Tông Cảnh trầm mặc chốc lát rồi ngẩng đầu cười, thản nhiên nói: "Thực sự là đệ không nhận ra." Vương Tế Vũ nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu bảo: "Bình thường thì mỗi ngày đệ dùng một hạt Dưỡng Nguyên Đan này, tốt nhất là dùng trước khi tu luyện, thế mới thu được hiệu quả cao nhất, đồng thời cũng có thể giảm bớt sự mệt mỏi sau khi tu luyện, ngoài ra còn có thể bổ sung nguyên khí, tinh lực." Nói tới đây nàng liền dừng lại hỏi: "Hiện tại mỗi ngày đệ có thể tu luyện mấy lần công pháp Thanh Phong quyết?" Vương Tông Cảnh chần chừ trong chốc lát rồi đáp: "Hai lần, giống như lời khuyên trong sách, hay nhất là một ngày vận hai vòng chu thiên." Vương Tế Vũ trầm ngâm một lúc rồi gật nhẹ đầu nói: "Sau khi đệ bắt đầu dùng Dưỡng Nguyên Đan này đi, số lần tu luyện mỗi ngày sẽ tăng đến ba lượt." ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang