[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 29 : Cất bước (Thượng)

Người đăng: Nại Hà

Dưới ánh mặt trời, căn viện số hai mươi ba chìm trong tĩnh lặng, thi thoảng lại có cơn gió khẽ lướt qua làm cành liễu xanh nhẹ nhàng lay động. Nhìn xuyên qua kẽ hở của tán liễu, có thể thấy được cửa sổ phòng chữ Thủy vẫn đang đóng chặt, chẳng biết bây giờ người con gái thường ngày xinh đẹp ấy còn ngủ say hay đang tranh thủ khoảng thời gian không có ai quấy rầy để tĩnh tâm tu luyện. Cừu Điêu Tứ đột nhiên xoay người, không nói không rằng đi về căn phòng chữ Kim của mình, “phanh” một tiếng cửa phòng đóng lại, sau đó chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa. Ba Hùng và Vương Tông Cảnh lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa. Giống như bỗng nhiên mất đi hứng thú nói chuyện, Ba Hùng nhếch nhếch miệng rồi cười lớn với Vương Tông Cảnh, sau đó cũng đi về phòng mình. Vương Tông Cảnh đứng bên cửa sổ, sau khi chăm chú nhìn căn phòng chữ Thủy hồi lâu, hắn mới chậm rãi đóng cửa lại. Cửa sổ vừa đóng, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, giống như hoàn toàn cách ly với không khí oi bức và ồn ào ở bên ngoài. Vương Tông Cảnh từ từ đi tới ngồi cạnh bàn, ánh mắt hắn dán vào tấm bìa màu vàng của quyển sách vẫn nằm trên mặt bàn. Thanh Phong quyết, ba chữ cân đối mà nghiêm nghị, xếp thành một hàng ngay ngắn. Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi khiến người ta giật mình, khiến người ta hít thở khó khăn. Ngay lúc đó, cơ mặt Vương Tông Cảnh khẽ nhăn lại, hắn vung tay đẩy quyển sách ra xa. Đôi mắt hắn hơi đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề. Cứ như thế, không biết đã qua bao lâu, hắn mới thở dài một hơi, sau đó đột nhiên đứng dậy đi tới bên chiếc giường gỗ thông, khoanh chân ngồi xuống như lúc trước, cuối cùng sau khi điều chỉnh xong tư thế, hắn từ từ nhắm mắt lại. Trước mắt trở nên tối đen mấy giây, sau đó dường như có một tia sang từ đằng xa chiếu tới, những hàng chữ cứng cáp thần bí lần lượt hiện lên trong đầu hắn, từng chữ từng chữ không hề sai lệch, giống như đã được khắc sâu vào tâm can hắn. Hắn hơi cau mày, hít thở sâu, mang theo sự căng thẳng không rõ với tương lai, nhưng sự kiên quyết như loài dã thú ngoan độc lại càng nhiều hơn, hắn cắn chặt răng, hai tay chập lại, bắt đầu đánh một canh bạc. Giữa cõi đất trời, linh khí sinh ra không thể nhìn thấy, chẳng thể chạm vào, chỉ riêng người tu hành mới có thể cảm nhận và hấp thu được. Có điều ngày thường việc cảm ứng của Vương Tông Cảnh đều khá dễ dàng, nhưng hôm nay lại hơi khác lạ, qua một lúc lâu hắn vẫn chưa cảm giác được luồng linh khí thần bí đó. Điều này khiến cho Vương Tông Cảnh không biết nên làm sao, nhưng hắn lập tức cảm thấy mình đã quá nóng vội. Đạo gia vốn rất chú trọng đến chữ “Tĩnh”, tâm thần không yên thì làm sao có thể tu hành. Hắn vội vàng tập trung tinh thần, cố gắng trấn tĩnh. Sau khi hít thở sâu một lúc, Vương Tông Cảnh nhắm mắt lại, vứt bỏ tất cả những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Cứ làm như vậy mấy lần thì Vương Tông Cảnh mới thực sự trở nên an tĩnh, không lâu sau đó hắn lại có thể cảm ứng được từng tia thiên địa linh khí kì diệu bên ngoài cơ thể. Phảng phất như rất xa, lại giống như tràn ngập xung quanh, giữa sự mềm mại lại xen lẫn cảm giác thanh khiết. Vương Tông Cảnh nhắm hai mắt, chầm chậm thở ra. Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất. Theo công pháp ghi trong Thanh Phong quyết thì bây giờ đã đến lúc dùng bí pháp mở ra huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu để hút từng tia linh khí vào trong cơ thể, sau đó dẫn dắt nó chạy một chu thiên để rèn luyên thân thể và khí mạch. Nhưng lúc này, những câu chữ đi ngược với đạo lý trong quyển công pháp của Tiểu Đỉnh đang lần lượt hiện lên trước mắt Vương Tông Cảnh, từng chữ từng chữ đều vô cùng rõ ràng. Vương Tông Cảnh cắn răng, không nghĩ ngợi thêm nữa. Vốn chẳng cách nào cảm nhận thân thể bên trong thì khoảnh khắc này lại bị hắn khai phá ra một con đường. Từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mở ra một đường thẳng xuống phía dưới, tất cả đều diễn ra vô thanh vô tức. Nhưng theo cảm ứng của Vương Tông Cảnh khi nhập định, hắn lại đang nhìn thấy hình ảnh khiến người ta rung động nhất thế gian, cơ thể hắn giống như một tòa thành trì phòng hộ cực kỳ nghiêm ngặt. Hiện giờ, dưới sự điều khiển của Vương Tông Cảnh, vô số các cửa thành bắt đầu mở ra, hơn nữa số lượng không ngừng gia tăng, không ngừng hiện ra. Dường như linh khí trời đất ở xung quanh đang bị một luồng lực yếu ớt hút tới, từ từ vây quanh hắn. Khoảng khắc này, Vương Tông Cảnh cảm thấy mình như đang chìm trong biển nước, sau đó luồng hơi nước kia bắt đầu chầm chậm thẩm thấu vào cơ thể hắn. Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trên người lần lượt mở ra, thu một lượng lớn linh khí vào cơ thể, đến khi không thể chứa thêm được nữa thì bắt đầu đóng các khiếu huyệt vận công, dẫn linh khí chạy theo chu thiên. Đây là những điều mà hàng chữ thần bí kia chỉ dẫn. Vương Tông Cảnh thầm tụng mấy câu này, mang theo sự căng thẳng khó kiểm soát, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi mờ nhạt trong lòng, hắn làm giống hệt theo những lời kia, mở tung tất cả khiếu huyệt toàn thân, đồng thời bắt đầu hấp thu linh khí trời đất. Lúc đầu, linh khí trời đất thẩm thấu vô cùng chậm chạp. Khi khiếu huyệt toàn thân mở ra hết cỡ, từng sợi linh khí rót vào bên trong cơ thể, cảm giác vừa mát lạnh lại vừa quái dị. Thời gian dần trôi, dưới sự thu nạp không ngừng nghỉ của Vương Tông Cảnh, tốc độ linh khí nhập thể cũng tăng dần, số lượng cũng ngày một nhiều hơn. Lúc sau, Vương Tông Cảnh chợt phát hiện có điểm gì đó không đúng, tốc độ thẩm thấu của linh khí thật sự quá nhanh quá mạnh, giống như sông lớn sóng cả ồ ạt kéo tới. Cùng lúc đó, Vương Tông Cảnh nhanh chóng cảm thấy đau đớn do kinh mạch trong cơ thể vốn trống rỗng lại bị ép phồng lên, hơn nữa càng tu luyên theo công pháp này thì càng đau đớn. Đến cuối cùng, Vương Tông Cảnh cảm thấy kinh mạch toàn thân đang không ngừng bị linh khí trời đất ép căng ra, khắp cơ thể đều phát ra tiếng rên rỉ đau đớn từ sâu trong máu thịt, giống như có vô số lưỡi dao nhỏ xuất hiện trong người, tàn nhẫn cứa nát máu thịt thân thể. Giống như đang chịu hình phạt lăng trì vô hình, điều này khiến Vương Tông Cảnh nhớ lại đoạn thời gian đáng sợ trước đây, để sinh tồn được trong khu rừng rậm đó, hắn không thể không ngâm mình dưới vũng máu quỷ dị của Kim Hoa Cỗ Mãng. Mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trán, Vương Tông Cảnh thiếu chút nữa đã không nhịn được nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn dựa vào sự ngoan độc tàn nhẫn để đè nén sự đau đớn xuống. Hắn cắn chặt răng, từ từ đóng khiếu huyệt toàn thân lại, việc này đòi hỏi hao phí tinh thần gấp chục lần so với mở ra. Khi mỗi một khiếu huyệt đóng lại thì vị trí đó trên cơ thể lại bị giày vò đau đớn kinh khủng đến mức khiến người ta rợn răng. Chỉ mới một lát, trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Nếu là người thường thì đã sớm không thể chịu được rồi. Nhưng ở thời khắc cực kì đau đớn này, Vương Tông Cảnh vẫn có thể giữ lại một chút tỉnh táo, giống như thiếu niên không được ai giúp đỡ năm đó. Có điều lúc này, thân thể đau đớn như bị dao cắt, nỗi đau đớn giống như đến từ sâu trong máu thịt, không thể cào cấu được, thực sự khiến người ta nổi điên. Chẳng biết tại sao trên đời lại có loại công pháp tu hành quỷ dị và điên cuồng đến vậy. Hiện giờ, Vương Tông Cảnh chỉ còn một ý nghĩ: ‘Rõ ràng Tiểu Đỉnh chỉ là đứa bé bốn tuổi, sao lại tu luyện công pháp này? Chẳng lẽ cậu bé có khả năng chịu đựng đau đớn hơn cả mình sao?’ Rút cuộc là sai chỗ nào! Vương Tông Cảnh cẳn răng chịu đựng vì hiện tại đã không còn đường lui nữa rồi. Linh khí mênh mông tràn ngập tất cả các kinh mạch trong cơ thể hắn, khi chưa vận hành đủ một chu thiên thì sẽ chẳng thể biến mất. Bởi vậy, nếu hắn không thực hiện tiếp thì chỉ có thể nhận lấy kết cục kinh mạch vỡ nát, cực kỳ bi thảm, cho dù có thoát chết thì hắn cũng phải ngừng ý nghĩ tu hành từ đây. Nghĩ vậy, Vương Tông Cảnh trở nên cương quyết, giống như con thú bị dồn đến đường cùng, gào lên tuyệt vọng. Trong nỗi thống khổ giống như bị xử lăng trì này, hắn ngoan độc dùng tất cả sức lực, cố gắng không chế linh khí mênh mông trong cơ thể, dẫn bọn chúng từ từ di chuyển theo kinh mạch. Một lần không thành công, hai lần không thành công, lần thứ ba cũng vẫn thất bại. Nỗi đau khổ của mỗi lần thất bại đều lớn hơn lần trước, dường như khiến cho người phát điên. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, từ trán chảy theo lọn tóc, gương mặt, làm cho khoảng áo trước ngực và sau lưng đều trở nên ướt sũng. Có điều Vương Tông Cảnh vẫn không chịu buông bỏ hy vọng, hắn cứ cắn răng giãy dụa trong tuyệt cảnh. Dưới áp lực của sự đau đớn, thân thể hắn không tự chủ được run rẩy, hắn thở dốc nặng nề, sau đó lại dùng một sự ngoan độc cương quyết, bắt đầu thử khống chế thứ đáng sợ kia một lần nữa. Thời gian đã quá trưa từ lúc nào không hay. Trong phòng, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề và gấp gáp…. Mỗi lần thất bại lại mang đến nỗi đau đớn khắc sâu vào tâm trí. Nhưng luồng linh khí trong khí mạch thực sự quá nhiều, mặc kệ hắn điều khiến thế nào cũng không chịu nhúc nhích, chẳng thể nào di chuyển. Phải biết rằng, trước đây mỗi lần Vương Tông Cảnh tu luyên Thanh Phong quyết đều chỉ đối mặt với một luồng linh khí mỏng manh thôi. Thế nhưng hiện giờ, linh khí trong cơ thể hắn nào đâu chỉ gấp trăm gấp nghìn lần? Mắt thấy sắp hết hi vọng, mắt thấy rút cuộc vẫn là ngõ cụt. Sau không biết bao nhiều cơn đau đớn khổ sở kéo đến, toàn thân Vương Tông Cảnh đổ mồ hôi như nước, cơ thể bắt đầu co rút theo tư thế quái dị, thậm chí hắn còn không có sức để hét lên nữa rồi. Hắn vô lực từ tư thế ngồi khoanh chân ngã sang một bên, đập vào ván gỗ cứng rắn, ngay cả tư thế ngồi ngũ tâm hướng thiên ban đầu cũng không giữ được nữa. Vương Tông Cảnh đã không thể nói nổi, hắn chỉ có thể mở lớn miệng để thở hổn hển. Từng cơn đau đớn như sóng dữ đang dần dần bao phủ lấy hắn. Bỗng nhiên khi sắp ngã xấp xuống, trong cơn đau đớn tuyệt vọng, Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy bên trong thân thể, ở nơi tận cùng máu thịt, những kinh mạch căng khẽ nhúc nhích, luồng linh khí to lớn vốn đang nằm yên đột nhiên chạy về phía trước. Khoảnh khắc này, hắn giống như người chết đuối vớ được cọc, như kẻ tu tiên thấy được trời xanh, một luồng lực lượng không biết từ đâu đột nhiên quay về cơ thể hắn, cho dù đấy chỉ là biến hóa nhỏ bé, cho dù lý trí điên cuồng gần như buông bỏ. Vương Tông Cảnh gào lên một tiếng trầm thấp, âm thanh không hề giống tiếng người mà giống yêu thú hơn. Hắn nhắm mắt, cắn chặt răng, cho dù khóe miệng vẫn đang nhỏ ra từng giọt máu tươi nhưng hắn vẫn không hề để ý, cứ điên cuồng liều lĩnh truy tìm khoảnh khắc nhúc nhích đó. Linh khí lại khẽ chuyển động một lần nữa. Một lần, lại một lần, tuy rất yếu ớt nhưng hắn lại có thể cảm thấy rõ ràng. Vương Tông Cảnh lập tức mừng rỡ, dù cho thân thể đang run rẩy vì co rút, dù cho hắn đã ngã lăn xuống chiếc giường gỗ không thể nào đứng lên, nhưng trong buổi chiều yên tĩnh ở nơi này, hắn vẫn kiên trì tử chiến với thân thể mình. Trong cơn đau đớn trong sóng dữ, linh khí giống như kẻ bị thương máu chảy đầm đìa nhưng vẫn giữ một loại tín niệm đáng sợ, chầm chậm tiến về phía trước, mỗi lần tiến tới lại tạo nên sự đau đớn cực độ cho kinh mạch. Nhưng lúc này, Vương Tông Cảnh như đang chìm vào trạng thái điên cuồng, thậm chí ngay cả nỗi đau đớn này cũng chẳng là gì đối với hắn. Trong lòng hắn phảng phất như chỉ còn ý nghĩ điều khiển linh khí tiến về phía trước, tiến về phía trước. Đoạn đường này rất dài, rất dài, dài đến mức khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đối với người có tâm trí cứng cỏi thì cho dù trong cơn điên cuồng cũng phải đuổi theo tia sáng kia, tiến lên phía trước, tiến lên phía trước. Không biết từ khi nào, sự đau đớn dần giảm bớt, giống như sau lúc khởi động khó khăn ban đầu, linh khí cũng từ từ di chuyển theo quán tính, bắt đầu tăng tốc, linh lực thẩm thấu vào mạch máu, kinh mạch bớt phồng lên, ngay cả thân thể cũng dần dần dừng việc co giật. Tiến về phía trước, tiến về phía trước! Không biết từ khi nào căn phòng trở nên tối đen như mực. Vương Tông Cảnh ngã xuống giường, nằm im không nhúc nhích như thể mất hết sức lực, tiếng thở dốc cũng đã đều đặn trở lại. Ngay cả sức để cựa quậy đầu ngón tay út cũng không còn, hắn đỡ đẫn nằm đó, mở to mắt nhìn vào bóng tối mênh mông. Sau đó, trong bóng tối, hắn khẽ nhếch miệng, lộ ra nét cười không một ai có thể nhận ra. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang