[Dịch] Tru Tiên 2
Chương 28 : Kỳ tài (Thượng)
Người đăng: Nại Hà
.
Từ xa thỉnh thoảng vọng tới tiếng cười đùa huyên náo của hai đứa trẻ, chất chứa nét thơ ngây vui sướng, dường như khi lọt vào tai cũng khiến tâm tình người nghe tốt hơn rất nhiều. Vương Tông Cảnh trở về phòng mình, ngồi trước bàn trầm ngâm hồi lâu, tầm mắt đưa xuống quyển sách được đặt ngay ngắn trên bàn kia. Đây là Thanh Phong quyết vốn thuộc về hắn.
Mở từng trang sách, lặng lẽ nhìn từng tờ, từng tờ, giống như cách đây không lâu, ở trong phòng Tiểu Đỉnh, hắn không kìm lòng được cũng lật quyển sách kia ra xem, lặng lẽ nhìn những dòng chữ được viết trên trang sách. Giờ phút này đây, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh rực rỡ hoàn toàn đối lập với quyển sách trước mắt.
Lật qua trang cuối cùng, gấp sách lại, Vương Tông Cảnh khẽ chau mày, trên mặt lộ vẻ do dự. Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn thở dài một hơi, lắc đầu, kiên quyết loại bỏ ý nghĩ trong đầu. Sau đó, hắn đi tới bên chiếc giường gỗ thông trong phòng, dựa theo nội dung Thanh Phong quyết bắt đầu tu luyện công pháp.
Thanh Phong quyết được gây dựng trên nền tảng pháp quyết căn bản vững chắc, tất cả đều rất đơn giản và dễ hiểu. Đặc biệt là ở tầng thứ nhất giới thiệu chi tiết các cách tu luyện căn bản thổ nạp, hô hấp, tư thế, hành khí, chu thiên, vân vân và vân vân. Ngay cả người bình thường cũng có thể nắm vững kiến thức cơ bản trong thời gian ngắn. Vương Tông Cảnh không phải là kẻ ngu ngốc, trái lại đầu óc cực kỳ thông minh, chỉ sau một tháng hắn có thể luyện xong công pháp tầng thứ nhất, bắt đầu tu luyện Thanh Phong quyết tầng thứ hai.
Trên thực tế, Thanh Phong quyết tầng thứ hai mới thực sự là bước tu đạo đầu tiên của hầu hết mọi người. Từ bước này, người tu hành mới bắt đầu thu nạp linh khí trời đất, hấp thụ vào trong cơ thể, vận khí qua kinh mạch toàn thân, tự mình tăng tiến tu hành, cứ tiếp tục như thế, đạo hạnh trong người càng ngày càng cao, công pháp đạo thuật càng lúc càng thâm sâu, dần dần có thể thấy được Thiên cơ, tìm được con đường tu luyện trường sinh.
Đương nhiên những người mới thì không thể so với Vương Tông Cảnh. Hắn thả lỏng người ngồi xếp bằng trên giường gỗ, hít sâu vài cái, rồi tĩnh tâm, ngưng thần, chóng nhanh chìm vào trạng thái tập trung ý chí gần giống như ngồi thiền, đồng thời áp dụng Thanh Phong quyết, dùng huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, bắt đầu từ từ thu nạp linh khí trời đất.
Người mới tu đạo, lúc đầu thường chưa thể cảm nhận được cái gọi là linh khí trời đất nhìn không được, sờ không thấy này. Thứ gọi là “trong suốt vô hình, có mặt khắp nơi, chỉ cần tĩnh tâm là có thể cảm nhận” được những người tu đạo cực kỳ coi trọng. Vương Tông Cảnh tu luyện không lâu, tập trung tinh thần tĩnh tâm một hồi, dần dần bắt được một tia linh lực, lập tức từ từ vận công, đưa linh khí nhập vào thân thể thông qua huyệt Bách Hội, luồng hơi lạnh đó hóa thành một tia mỏng manh giống như tơ nhện, bắt đầu chầm chậm di chuyển dọc theo kinh mạch.
Tia linh khí này rất mỏng manh, dù đã nhập vào trong kinh mạch nhưng vẫn giống như cũ. Nên biết rằng, người phàm có rất nhiều cảm giác, nói theo quy tắc Phật môn, đây chính là giác quan thứ sáu thần bí trong cơ thế. Theo cách nhìn của Đạo gia thì mềm mỏng hơn một chút, nhưng khi tu luyện cũng phải hết sức chăm chú, mới có thể cảm nhận và hấp thu được linh khí của trời đất. Mà thân thể con người, chứa nhiều loại cảm xúc như đau đớn, buồn bực, mệt mỏi, đều khó cảm nhận được luồng linh khí yếu ớt kia, chỉ cần hơi phân tâm một chút, sẽ không thể khống chế được luồng linh khí trong cơ thế, bao nhiêu cố gắng đều hóa thành hư vô.
Vì thế người tu đạo thường yêu thích những nơi yên tĩnh, nguyên nhân chính là ở điểm này.
Giờ phút này, Vương Tông Cảnh đang tĩnh tâm cao độ, tập trung vào tia linh khí trong cơ thể, chậm rãi từng chút một khống chế nó, dùng công pháp được ghi chép trong Thanh Phong quyết, từ từ đưa nó đi qua kinh mạch trong cơ thể, đi khắp quanh thân một lượt, chính là một vòng tròn hoàn hảo trong Đạo gia.
Tu luyện như thế trong vòng trên dưới một canh giờ, Vương Tông Cảnh mới từ từ thả lỏng cơ thể, thở phào một hơi, chầm chậm mở mắt. Tia linh khí yếu ớt kia dưới sự khống chế của hắn, chạy quanh thân thể một vòng, đã hoàn thành một vòng tu luyện. Giờ phút này, hắn cảm thấy thân thể hầu như không có gì khác với trước kia, thậm chí tinh thần còn cảm thấy mệt mỏi. Điều này là khó tránh khỏi, vừa phải tập trung tư tưởng, đầu óc căng thẳng lại còn phải chậm rãi từng chút một, chuyên tâm khống chế linh khí trong người, sao có thể không mệt mỏi cho được.
Nhưng trong Thanh Phong quyết cũng có nói rõ, những người tu luyện ban đầu đều như thế cả, cái này gọi là vạn sự khởi đầu nan, trong lúc tu đạo phân chia tư chất cao thấp, một nửa đều có thể nhìn ra ngay từ bước này. Nếu như không thể cảm nhận được linh khí, đương nhiên chẳng thể tu luyện, còn nếu có thể cảm nhận được vài phần linh khí trời đất, nhưng lại không chịu được quá trình tu luyện lâu dài, tinh thần mệt mỏi dày vò mà ý chí không kiên định, cũng khó có thể tiến thêm một bước trong con đường tu đạo.
Vương Tông Cảnh đứng dậy, vươn vai rồi cúi gập người xuống, cảm giác khá hơn rất nhiều, đến bây giờ mới tu luyện được hơn một tháng, vẫn chưa thấy Thanh Phong quyết có ảnh hưởng gì mấy tới thân thể, cũng khiến hắn cảm thấy hơi phiền muộn. Con đường tu đạo sao dài đến thế, hành trình ngàn dặm, hôm nay mới tính là bước đầu tiên mà thôi, trong lòng Vương Tông Cảnh cũng hiểu rõ đạo lý này. Có điều, hắn nhìn về đại đạo đã lâu, mấy lần trải qua vài hồi pháp thuật kinh thiên động địa, nên tâm chí không khỏi bứt rứt.
Lúc lơ đãng, trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh vài chỗ sửa đổi trong Thanh Phong quyết của Tiểu Đỉnh, những nét chữ chú giải bên cạnh kia, giống như ngoan cố bám chặt trong lòng hắn, không thể nào xóa nhòa. Vương Tông Cảnh khẽ càu mày, lặng lẽ suy nghĩ, thực ra mấy ngày qua hắn cũng đã từng nhiều lần cân nhắc tới chuyện kia. Theo lý thuyết, công pháp sửa đổi vốn là do cha của Tiểu Đỉnh giao cho cậu bé, chắc chắn không có vấn đề gì, chẳng phải vẫn có đạo lý hổ dữ không ăn thịt con đó sao? Mà Thanh Phong quyết sau khi được sửa, lại có điểm bất đồng đối với quá trình hắn tu luyện, chính là cách thức thu nạp linh khí trời đất.
Thanh Phong quyết chính tông được tiến hành tuần tự, dần dần từng bước một, chỉ dùng mỗi huyệt Bách Hội là nơi hấp thụ linh khí, người mới tu đạo sẽ hút vào trong thân một luồng tinh khí cực nhỏ, đạt được hiệu quả ngay lập tức cũng là bình thường, đương nhiên cũng phải tùy từng người. Thực ra nếu là người bình thường, sau khi tu luyện Thanh Phong quyết khoảng một tháng, sẽ có cảm giác thân thể nhẹ nhàng mà khỏe mạnh. Mà thân thể Vương Tông Cảnh vốn cường tráng hơn người thường, lại từng ngâm máu Kim Hoa Cổ Mãng, kinh mạch trong cơ thể cũng có chỗ được cường hóa, nên mới cảm thấy tu luyện kiểu này không có hiệu quả mấy đối với bản thân.
Đạo lý đó, với tầm mắt hiện giờ của Vương Cảnh Tông không thể hiểu được, cũng chính bởi vậy nên trong lòng hắn khó tránh khỏi nôn nóng, phải biết Thanh Vân thí chỉ có thời gian một năm, lại trong điều kiện nhân số đông đảo là vậy, ắt hẳn không thiếu kỳ tài tuấn kiệt, nghe nói còn có một lượng lớn những đệ tử thế gia có sự trợ giúp lớn. Bởi vậy, hắn muốn trổ hết tài năng, thuận lợi bái nhập Thanh Vân Môn vào một năm sau thật sự khó khăn.
Mà giờ phút này, trước mắt hắn lại đột nhiên xuất hiện một con đường mờ mịt khác, những dòng chữ trên bản Thanh Phong quyết mà người cha thần bí của Tiểu Đỉnh đã sửa chữa thật bá đạo, trực tiếp sửa lại phương thức thổ nạp hô hấp căn bản nhất, biến đổi loại hấp thu linh khí chậm chạp, sửa lại thành khi vừa bắt đầu tu hành phải mở rộng mọi khiếu huyệt toàn thân, một khi cảm giác được thiên địa linh khí đều hút vào trong cơ thể, cất chứa vào trong kinh mạch, từ đó tuần hoàn chu thiên.
Giữa hai cách này có sự khác nhau cực lớn, những thứ khác không nói, e rằng chỉ riêng lượng linh khí hút vào trong cơ thể đã gấp mười lần pháp môn Thanh Phong quyết chính tông, đạo pháp tu hành vội vàng như vậy liệu sau này có vấn đề gì hay không? Điểm mà Vương Cảnh Tông vẫn băn khoăn lưỡng lự chính là đó.
Có điều... Khuôn mặt Vương Tông Cảnh giật giật, vô thức nhìn về phía bức tường phòng đối diện, hắn còn ở đây do dự, song Tiểu Đỉnh ở bên kia tuyệt đối không lo nghĩ nhiều như hắn, chắc chắn đã dựa theo pháp môn mà cha mình đưa cho để tu luyện rồi. Cho tới hôm nay có vẻ không thấy điểm nào khác lạ, cậu bé vẫn vui vẻ hoạt bát, cả ngày “hi hi ha ha”, khoái hoạt vô cùng.
Linh khí nhập thể càng nhiều, vậy khi thành công vận chuyển chu thiên hiệu quả cũng sẽ càng lớn, đạo lý này không khó nghĩ thông. Giờ phút này trong lòng Vương Tông Cảnh đang thầm xao động, cảm giác như một giọng nói đang không ngừng vang lên bên tai, cất lời dụ dỗ. Mà vừa nghĩ tới số người trúng tuyển ít ỏi khi Thanh Vân thí năm sau kết thúc, trong chín trăm người chỉ chọn bốn mươi người, áp lực quả thật không nhỏ.
Có nên thử cách tu hành mới này không?
Nếu vạn nhất thành công thì sao?
Một khi thành công, vậy tiến cảnh đạo hạnh của mình tất nhiên sẽ nhanh hơn người khác nhiều, khả năng một năm sau vào được Thanh Vân môn cũng lại càng lớn. Ngày đó khi rời U Châu Long Hồ, bản thân cũng coi như phản lại Vương gia, ngoại trừ bái nhập Thanh Vân Môn thì thật không nhìn ra con đường tu đạo nào tốt hơn rồi.
Hay có lẽ nên đánh bạc một lần?
Nhưng nếu cược sai thì sao? Liệu có xảy ra chuyện gì không dự đoán được không?
Tuy hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí tuổi còn nhỏ mà đã vô số lần bấp bênh bên bờ sinh tử, tính cách cũng cứng cỏi hơn bạn bè cùng trang lứa nhiều, song rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, giờ phút này trong lòng do dự không yên, suy nghĩ tới nhức cả đầu.
※※※
Cứ thế không biết đã qua bao lâu, Vương Tông Cảnh cảm thấy cứ ngây ra trong phòng thế cũng thật bức bối, hắn bèn đi tới trước cửa sổ, dùng sức đẩy “phanh” một tiếng, bật tung ra. Một luồng không khí tươi mới ùa vào khiến tinh thần hắn dễ chịu hẳn.
Ánh mặt trời mùa hè chiếu khắp sân, không khí đầy vẻ oi bức, song biệt viện Thanh Vân lưng tựa vào Thanh Vân sơn, lại ở bên một cánh rừng lớn, sống tại đây cũng không có gì khó chịu, đặc biệt trong viện còn có hai gốc liễu cánh lá um tùm phất phơ theo gió, sắc liễu xanh tươi, vừa yên bình vừa mát mẻ. Lúc này đã quá trưa, căn phòng chữ Mộc bên kia vốn vui đùa ầm ĩ giờ cũng đã yên tĩnh trở lại, hai đứa trẻ chắc cũng đã buồn ngủ, nghỉ ngơi rồi. Ngoài ra, cả khu vườn yên ắng không chút tiếng động, song ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua, bỗng thấy giật mình. Chỉ thấy ở một góc sân gần chỗ rẽ hành lang đang có một người đứng, song lại là kẻ bình thường không mấy khi lộ diện, Cừu Điêu Tứ. Nghe tiếng cửa sổ mở, Cừu Điêu Tứ cũng quay đầu nhìn lại, vừa hay chạm vào ánh mắt của Vương Tông Cảnh, hắn có vẻ cũng hơi ngạc nhiên. Có điều mấy ngày nay hai người đã quen mặt nhau, Vương Cảnh Tông mỉm cười đầu tiên, sau đó gật đầu ngỏ ý chào với hắn.
Cừu Điêu Tứ chần chờ một lát, sau đó khuôn mặt cứng nhắc như cố gắng nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu với Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh mỉm cười, biết người này tính tình quái gở dẫn đến hành sự cũng mang theo chút cổ quái, bình thường không thích nói chuyện cũng không hay nói nhiều, nào ngờ hôm nay Cừu Điêu Tứ lại có đôi chút khác với lúc trước, sắc mặt do dự một chút rồi bước tới trước cửa sổ phòng Vương Tông Cảnh, gọi lớn một tiếng: “Vương huynh.”
Hai người nhìn nhau qua khung cửa sổ, Vương Tông Cảnh bỗng cảm thấy ngạc nhiên, thật không ngờ Cừu Điêu Tứ lại chủ động tới nói chuyện, hắn bèn gật đầu hỏi lại: “Cừu huynh, có chuyện gì vậy?”
Cừu Điêu Tứ trầm ngâm chốc lát rồi sắc mặt căng thẳng nói: “Tại hạ mạo muội, có chuyện tu luyện cần thỉnh giáo, mong Vương huynh vui lòng chỉ điểm.”
Vương Tông Cảnh hơi ngẩn ra rồi nói: “Ta cũng vừa mới đến, đâu có hiểu được gì. Cừu huynh, mời huynh cứ nói, nhưng sợ là ta chẳng thể giúp được gì.”
Cừu Điêu Tứ lặng lẽ gật đầu, cau mày, dường như trong lòng hắn cũng có nan đề đã chất chứa từ lâu: “Xin hỏi Vương huynh, mỗi ngày huynh tu luyện công pháp Thanh Phong quyết, tổng cộng có thể tu thành bao nhiêu chu thiên?”
Vương Tông Cảnh nhướn mày nhìn Cừu Điêu Tứ, chỉ thấy khuôn mặt lúc thường vẫn căng như tấm vãn gỗ giờ lại lộ vẻ do dự hiếm thấy, dường như vấn đề này đã làm rối hắn một thời gian. Cái gọi là một ngày tu hành bao nhiêu chu thiên chính là hỏi một ngày hắn tu hành bao nhiêu lần, người nào phải cỏ cây, cũng có lúc mệt mỏi, đặc biệt là sau khi tu hành đạo pháp được một chu thiên, vì tập trung tư tưởng suy nghĩ quá lâu nên hao phí tâm lực tinh thần, khiến người ta có cảm giác mệt mỏi. Trạng thái này hầu như không thể lập tức tu luyện lần thứ hai, nếu cố cưỡng ép khổ tu, khi khống chế linh lực vận chuyển trong cơ thể thường sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm, không nói tới chuyện bỏ dở giữa chừng phí phạm thời gian mà hao phí tâm lực và tinh thần cũng rất lớn, dễ gây tổn hại tới thân thể, nhẹ thì bệnh nặng thương thân, nặng thì phát điên mà chết.
Điểm kiêng kỵ này được viết rất rõ trong quyển sách Thanh Phong Quyết, đồng thời trong sách cũng ghi chú rõ, lúc đầu khi tu luyện tốt nhất một ngày không được quá hai chu thiên, hơn nữa mỗi lần tu luyện tốt nhất nên cách nhau từ hai canh giờ trở lên, để tâm lực và tinh thần khôi phục, có thể đặt được hiệu quả tốt nhất. Đợi tới ngày sau tu hành thâm sâu dần, công pháp có thành tựu, lúc đó có thể căn cứ vào tình huống bản thân để tự điều chỉnh.
Mấy ngày nay Vương Tông Cảnh tu luyện đều là mỗi ngày hai chu thiên, có điều hắn cũng cảm thấy có chỗ bất mãn, thân thể hắn mạnh mẽ vượt xa người thường, chút mệt mỏi sau khi tu luyện với hắn thật chẳng đáng kể, khôi phục dễ dàng, cho nên trong lòng cũng đang suy nghĩ xem có nên tu luyện thêm một chu thiên nữa không. Song giờ phút này Cừu Điêu Tứ đột nhiên hỏi tới khiến nội tâm Vương Cảnh Tông lay động, nhớ tới những điều này, miệng bèn hỏi lại:
“Ta dựa theo trên sách, mỗi ngày tu luyện hai lần, sao vậy, Cừu huynh có cách nhìn gì khác sao?”
Cừu Điêu Tứ ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi, sắc mặt có vẻ cứng nhắc. Trong lòng Vương Tông Cảnh cũng lấy làm lạ, không biết rốt cuộc quái nhân này muốn nói gì, tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, đang định hỏi tiếp, bỗng lại nghe thấy một tiếng gọi vang lên nơi cửa khu viện.
"Haha, trùng hợp quá, hai người các ngươi đều ở đây."
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện