[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 23 : Hàng xóm mới (Thượng)

Người đăng: Nại Hà

.
Tháng sáu dưới chân núi Thanh Vân, gần như cả ngày đều chìm trong ánh nắng càng lúc càng gay gắt. Người đến người đi từ khắp nơi trên Thần Châu Hạo Thổ, những thiếu nam thiếu nữ ôm giấc mộng tu tiên đều tập trung ở đây. Có người đến rồi thất vọng rời đi, có kẻ lại mừng rỡ phấn khởi bước vào Thanh Vân biệt viện, giống như bước vào nơi chất chứa ước mơ. Một ngày hè nắng gay gắt, đã bước vào tháng bảy. Cuối cùng Thanh Vân thí nổi danh thiên hạ cũng chính thức mở màn. Ngay vào ngày đầu tháng bảy, con đường lớn lên núi Thanh Vân vốn trống trải, thậm chí còn vắng vẻ, bỗng nhiên thay đổi diện mạo. Vẻ mặt tươi cười của các đệ tử Thanh Vân trở nên nghiêm túc, nhân lực cũng tăng thêm mấy lần. Những người không liên quan đều bị mời ra khỏi chân núi, nhưng số lượng đệ tử tham gia Thanh Vân thí vẫn rất nhiều, tất cả bọn họ được tập trung riêng ở Thanh Vân biệt viện. Bầu không khí trang nghiêm như đang dần lan tỏa khắp trời nóng bức. Quy định được tuyên bố rõ ràng từng điều một, tình huống được công khai không hề giấu giếm. Ở những nơi khác nhau trong Thanh Vân biệt viện, trước các ánh mắt và gương mặt trẻ tuổi, tất cả mọi thứ về Thanh Vân thí luyện đều được triển khai hết sức minh bạch, không chút sai sót. Không có bất kỳ lão tiền bối Thanh Vân nào đến dạy bảo, động viên, cổ vũ, cũng chẳng có khung cảnh tráng lệ, khí thế, hay khích lệ lòng người. Hiện giờ ở Thanh Vân môn, những chuyện như thế đã tiêu tan như mây khói. Chính vì vậy, Vương Tông Cảnh biết được những điều bản thân cần biết: Năm nay, số thiếu niên có tư cách tham gia Thanh Vân thí tổng cộng có chín trăm mười ba người. Năm nay, sau khi Thanh Vân thí kết thúc, Thanh Vân môn sẽ thu nhận bốn mươi đệ tử. Năm nay sẽ không có bất kỳ trưởng bối nào đến truyền thụ đạo pháp tu hành, chỉ phát cho một quyển công pháp cơ sở để tự tu hành. Năm nay, các đệ tử ở Thanh Vân biệt viện chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhất định, không được phép đi xa. Năm nay.... Vương Tông Cảnh đi lẫn trong dòng người, xung quanh tràn ngập những âm thanh hưng phấn nhiệt huyết tuổi trẻ, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm chặt một quyển sách bìa vàng, mặt ngoài ghi ba chữ “Thanh Phong quyết”. Theo những điều vị sư huynh kia vừa thông báo, bộ công pháp này chính là đạo pháp cơ sở của một vị tổ sư Thanh Vân môn truyền xuống, rất thích hợp cho thiếu niên niên nhỏ tuổi tu luyện, có thể rèn luyện thân thể, củng cố bản nguyên. Sau khi luyện thành công bộ đại pháp cơ sở Thái Cực Huyền Thanh đạo trong truyền thuyết thì sẽ có hiệu quả làm ít hưởng nhiều rất kì diệu. So với những thiếu niên mừng rỡ nhảy nhót ở xung quanh, Vương Tông Cảnh trông trầm tĩnh hơn nhiều, nhưng khi liếc qua cuốn Thanh Phong quyết trên tay, trên mặt hắn cũng lộ nét tươi cười, thể hiện sự vui sướng trong lòng. Trên đường đi, đã có nhiều người không chờ được mở ra xem trước, nhưng số kẻ vội vã chạy về chỗ ở của mình còn nhiều hơn nữa, nhìn cảnh đó, chắc hẳn bọn họ muốn nghiên cứu bộ Thanh Phong quyết càng sớm càng tốt. Thời gian một năm đôi khi cảm thấy rất ngắn ngủi. Tuy đã nói từ trước rằng sau khi hết thời hạn Thanh Vân thí, ngoài việc kiểm tra xem kết quả tu luyện Thanh Phong quyết của các đệ tử ra sao, Thanh Vân môn còn có một cửa ải đặc biệt để khảo nghiệm toàn bộ các đệ tử. Nhưng dù thế nào, chỉ cần tu luyện Thanh Vân quyết đến mức cao nhất, như vậy chắc chắn sẽ không kém được. Nghĩ đến đây, ý định trong đầu Vương Tông Cảnh cũng chẳng khác mọi người là bao, đôi chân hắn không khỏi bước nhanh hơn. Thanh Vân biệt viện có diện tích rất lớn, chiếm cả một khe núi khổng lồ, tường cao hai bên được xây hẳn lên trên núi, ngay chỗ cổng có bảy con đường lớn chạy dài hun hút vào bên trong. Trong biệt viện, đình viện hai bên bảy con đường lớn được xây tầng tầng lớp lớp, lần lượt theo thứ tự, chiếm khoảng ba phần tư diện tích toàn biệt viện. Chỉ có đoạn cuối biệt viện sát với sau núi là để lại mảnh đất trống. Từ mảnh rừng rậm rập sau núi, một con suối nhỏ chảy uốn lượn tới viện, xuyên qua chân bức tường cao, sau đó không biết chảy đến nơi đâu. Mảnh đất trống sau núi được trồng trúc xanh, tùng bách, và những loài kì hoa dị thảo nở rộ đón gió, trông thanh nhã mỹ lệ hơn hẳn hoa viên của phú hào nơi thế tục, rất thích hợp để giải sầu sau khi tu luyện. Xa hơn nữa, mặt núi đột nhiên dựng đứng hết sức hiểm trở, trên vách đá cao mấy trượng, ngoài những cây bụi nhỏ thì đều là mặt đá trơn trượt khó mà đặt chân lên được. Phía trên vách núi lại là sườn núi khá thoải, nơi đó cổ thụ dày đặc, cây lớn đan nhau, tạo nên một mảnh rừng rậm rạp tươi tốt. Vương Tông Cảnh rảo bước đi, sau đó rẽ vào đường Ất, chỗ hắn ở là tiểu viện số hai mươi ba, nằm ở giữa con đường này, từ hoa viên hậu còn phải đi thêm một đoạn nữa. Lúc hắn ở giữa dòng người định trở về thì bỗng nghe nghe thấy phía sau vang lên tiếng gọi khe khẽ: “Huynh, huynh chờ một chút....” Vương Tông Cảnh quay người nhìn lại, thì thấy cách đó không xa có một cô bé dáng người nhỏ nhắn đang đứng, chính là Tô Tiểu Liên đã nhiều ngày không gặp. Lại nói, kể từ ngày tới Thanh Vân biệt viện, gặp Tô Tiểu Liên trong lần tranh chấp của Tô gia, Vương Tông Cảnh không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm nàng, có điều hôm ấy sau khi Tô Tiểu Liên được dẫn đi thì mười mấy ngày tiếp theo cũng chẳng thấy xuất hiện. Vương Tông Cảnh cũng không rõ rút cuộc nàng ở chỗ nào, cho nên qua vài ngày, ý nghĩ này dần phai nhạt. Ai ngờ ngay lúc này, Tô Tiểu Liên lại nhìn thấy hắn trước, trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy vui vẻ, hắn bước đến cười nói: “Là cô à, Tô cô nương.” Tô Tiểu Liên ngẩng đầu mỉm cười nhìn Vương Tông Cảnh, sắc mặt cũng ẩn hiện vẻ vui sướng. Có điều Vương Tông Cảnh thấy sắc mặt nàng tái nhợt không đươc tốt lắm, mặt mày mang vẻ ủ dột, trông u ám hơn cả lần gặp trước, hơn nữa nơi khóe mắt còn thoáng vẻ mệt mỏi như thường bị mất ngủ vậy. Vương Tông Cảnh nhíu mày, vừa định mở miệng hỏi thì Tô Tiểu Liên đã khẽ lắc đầu nói: “Muội còn chưa biết tên huynh?” Vương Tông Cảnh ngẩn ra, cẩn thận ngẫm lại thì quả đúng là thế thật, mấy lần gặp nhau đều vội vàng nên chưa kịp nói tên mình cho nàng biết, bởi vậy hắn lập tức cười đáp: “Ta họ Vương, tên Tông Cảnh.” Tô Tiểu Liên nhỏ giọng nhẩm lại một lần, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vương đại ca, huynh đã giúp muội nhiều lần, cám ơn huynh.” Vương Tông Cảnh bật cười xua tay, thấy xung quanh toàn là người, hắn ra hiệu cho Tô Tiểu Liên cùng sang chỗ yên tĩnh bên đường, sau đó cười nói: “Việc nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến. Đúng rồi, Tô cô nương, ngày đó ở ngoại thành Lư Dương, tại sao cô đột nhiên biến....” "Vương đại ca." Tô Tiểu Liên đột nhiên lên tiếng cắt đứt câu hỏi của Vương Tông Cảnh, trên mặt nàng thoáng hiện nét bối rối, sau đó nhỏ giọng đáp: “Chuyện đó có nhiễu chỗ khó nói, vài câu không thể kể rõ được, chờ sau này có cơ hội muội nhất định sẽ nói rõ cho huynh nghe, được không?” Vương Tông Cảnh hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tô Tiểu Liên thì rốt cục hắn vẫn gật đầu nói: “Tùy cô nương, nhưng Tô cô nương à, sao sắc mặt cô lại kém như vậy, có phải bị ốm không?” Tô Tiểu Liên như giật mình, nàng ngẩng đầu liếc Vương Tông Cảnh rồi đưa tay sờ mặt mình, sau đó chợt cười chua xót: “Muội, muội gần đây ngủ không ngon nên sắc mặt hơi khó coi.” "Hả?" Vương Tông Cảnh cũng không nghi ngờ gì, chỉ lắc đầu cười nói: “Chẳng lẽ cô vẫn chưa quen nơi này sao, như vậy thì không có cách nào, ta cũng khó giúp cô được. Hơn nữa con gái các cô đều mỏng manh yếu ớt, chứ như ta da dày thịt cứng, ở đâu cũng chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ ngay được, tới bây giờ còn chưa biết mất ngủ là gì.” Tô Tiểu Liên bị lời nói tự giễu của Vương Tông Cảnh chọc cho không nhịn được che miệng cười “phì”, nụ cười dễ thương cứ tự nhiên hiện trên khuôn mặt nàng. Tô Tiểu Liên vốn có dung mạo tiểu mỹ nhân, vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa hiện rõ, giống như nụ hoa sắp nở, trong nụ cười đã thấp thoáng nét khuynh quốc khuynh thành, khiến cho Vương Tông Cảnh nhìn thấy liền ngẩn ngơ. Cười xong, tâm tình Tô Tiểu Liên dường như chuyển biến tốt lên, vẻ ủ dột giữa hai hàng lông mày cũng phai nhạt, nàng nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Vương đại ca, kỳ thật mấy ngày nay muội đều tìm huynh nhưng không biết huynh ở chỗ nào?” Vương Tông Cảnh cười nói: “Ồ, ta cũng đang tìm cô nương.” Tô Tiểu Liên nhìn hắn, cắn nhẹ bờ môi dưới, sau đó mỉm cười nói: “Thật sao?” Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: “Thanh Vân biệt viện rộng thật đấy, hiện giờ đang là thời gian đông người nhất, khó trách chúng ta không gặp được nhau. Ta ở phòng chữ Hỏa, viện hai mươi ba, đường Ất, cô nương thì sao?” Tô Tiểu Liên " A" một tiếng rồi đáp: “Khó trách không gặp được huynh, muội ở phía cuối đường Tân, viện mười bảy, cũng phòng chữ Hỏa.” Nói xong, nàng khẽ mỉm cười mãi không tắt, dường như sự trùng hợp nhỏ bé này làm cho nàng rất vui vẻ. Vương Tông Cảnh gật đầu, tâm tình cũng không tệ, hắn cười nói: “Vậy sau này cô nương hãy thường xuyên đến chơi nhé, lúc nào cũng được, ặc...” Nói được một nửa, hắn đột nhiên khựng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, liếc nhìn Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên cũng là cô bé mẫn cảm, chỉ thoáng qua đã thấy sắc mặt hắn khác lạ, liền hỏi: “Huynh sao vậy, Vương đại ca.” Vương Tông Cảnh hơi chần chờ rồi cười khổ nói: “Ở đình viện của ta còn một người Tô gia, là Tô Văn Thanh Tô cô nương.” Khuôn mặt Tô Tiểu Liên trở nên cứng đờ, giống như chưa từng nghĩ có thể trùng hợp đến vậy, nhưng lát sau nàng thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Vương đại ca, việc này chẳng liên quan gì đến huynh, huynh không cần để trong lòng. Sau này rảnh rỗi muội nhất định sẽ đến quấy rầy, chỉ cần huynh không ghét bỏ là được. Chẳng qua nếu Vương đại ca muốn tập trung tu luyện không thích bị quấy rầy, tiểu muội cũng hiểu được....” Vương Tông Cảnh xua tay ngăn lại: “Sao có chuyện tu luyện một ngày mười hai canh giờ được chứ, không có gì đâu, cô nương cứ việc đến chơi.” Tô Tiểu Liên nhìn hắn thật chăm chú rồi gật đầu nói: “Được, sau này có cơ hội muội sẽ tới chỗ Vương đại ca, bây giờ không làm phiền huynh nữa, tiểu muội xin cáo từ.” ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang