[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 2 : Hắc dạ (Thượng)

Người đăng: Tiếu Nhân Sinh

Đêm hôm nay, trăng mờ gió lộng, chỉ thấy xa xa phía chân trời một vài ngôi sao lấp lánh, tỏa ánh sáng mập mờ. Bên ngoài thành Long Hồ, màn đêm bao phủ trên con đường cổ, cành cây ngọn cỏ khẽ lắc lư trong gió, phát ra những âm thanh xào xạc. Tiếng côn trùng kêu vang rả rích như xa như gần, lúc có lúc không. Vương Tông Cảnh nương theo ánh sáng mờ nhạt bước đi trên đường, cách một đoạn phía sau là Vương Tông Đức. Tiếng bước chân sau lưng hắn càng lúc càng nặng nề, còn có cả tiếng thở hổn hển đầy vẻ căng thẳng. Trong lòng Vương Tông Cảnh tuy cũng có chút lo lắng bất an, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, cười cợt kẻ đang đứng sau mình rồi nói: - Thế nào, đã sợ chưa? Nếu sợ rồi thì cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ quay về. Vương Tông Đức liên tục thở hắt ra hai hơi, nghiến răng quát: - Ai sợ, đi nhanh đi. Vương Tông Cảnh khinh khỉnh phì một tiếng, xoay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, mắng thầm trong bụng: "Khốn kiếp, để xem ngươi còn chịu được bao lâu." Trong đêm tối, Long hồ vốn có thể nhìn thấy rõ ràng vào ban ngày bây giờ đã biến thành một vùng đen kịt, lại không có thủy triều nên cũng chẳng nghe được tiếng sóng vỗ, chỉ những lúc gió đêm từ hướng đó thổi lướt qua mặt mới có thể cảm nhận được hơi nước ướt át lạnh lẽo. Đi thêm một đoạn đường, bóng tối bao trùm khắp xung quanh, không nghe thấy tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng côn trùng chốc chốc lại vang lên, mãi cho đến khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ trước mặt. Núi Ô Thạch nằm bên cạnh con đường mòn dẫn đến Long hồ, tuy Vương Tông Cảnh không thường xuyên tới chỗ này, nhưng hắn sinh ra và lớn lên ở đây, nên địa hình sông núi quanh đây hắn cũng khá quen thuộc. Gò núi nhỏ yên lặng nằm bên cạnh hồ. Dưới ánh sao đêm nhàn nhạt, con đường cổ mọc đầy cỏ dại ngoằng ngoèo hướng lên trên, đâm thẳng vào bóng tối cách đó không xa, hình như thông lên tới đỉnh núi. Vương Tông Cảnh thở dài một hơi, đang muốn mở miệng nói đùa vài câu, đột nhiên nhướng mày lên, phát hiện có chút gì đó không đúng, xung quanh dường như quá yên tĩnh. Hắn vừa nghĩ vừa xoay đầu lại, lập tức ngẩn người ra. Chỉ thấy trên con đường cổ sau lưng, ngoài bóng cây rậm rạp âm u và tiếng gió rít thê lương ai oán thì làm gì còn bóng người nào nữa chứ? - Chạy rồi sao? Vương Tông Cảnh ngạc nhiên thốt lên, dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Hắn bước tới phía trước vài bước, cẩn thận quan sát xung quanh, lúc này mới xác định quả nhiên Vương Tông Đức không chịu được sự đáng sợ của bóng tối bên ngoài thành nên đã bỏ chạy mất tiêu rồi. - Ha ha ha ha... Vương Tông Cảnh vô cùng mừng rỡ, nhịn không được liền cười phá lên, nghĩ thầm trong bụng: “đợi sau khi lão tử về nhà sẽ lột mặt nạ ngươi ra, để cho ngươi từ nay về sau không dám huênh hoang trước mặt ta nữa.” Tiếng cười giòn giã đầy phấn khích vang vọng ra xa, chẳng ăn nhập gì với bóng đêm tĩnh mịch và cảnh vật xung quanh. Rất nhanh sau đó, tiếng cười của Vương Tông Cảnh dần nhỏ đi, vẻ vui sướng trên khuôn mặt cũng từ từ tan biến. Hắn ho khan hai tiếng, liếc nhìn màn đêm ảm đạm bao quanh. Ẩn sau cái bóng đen ngòm của những gốc cây đại thụ trong rừng, phảng phất hình như có một ánh mắt quỷ dị đang chằm chằm nhìn hắn. Tim hắn như đập nhanh hơn, không dám nghĩ nhiều nữa, lập tức quay người chạy về hướng con đường cũ. - Gràoooooo... Một tiếng rống đột ngột vang lên từ phía bụi cây ven đường trước mặt, hai đốm đỏ lập lòe chợt sáng rực lên trong đêm tối. Vương Tông Cảnh vô ý đứng khựng lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng, không tự chủ được liền nín thở. Bóng đen chuyển động, trong rừng vọng ra tiếng bước chân dẫm lên lá khô kêu sột soạt, một sinh vật chậm rãi đi ra. Hai đốm đỏ như ngọn lửa ma trơi càng lúc càng sáng. Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, lùi lại một bước. Nhờ ánh sao đêm, hắn mới nhìn thấy trong rừng cây có một con quái vật cao hơn nửa người với hàm răng sắc nhọn đang từ từ tiến lại. Lông trên lưng nó màu trắng, trông như một con sói, nhưng lại hung dữ và khỏe mạnh hơn nhiều so với giống sói thông thường. Đây chính là một trong những loài yêu thú thường thấy nhất ở khu vực Long hồ U Châu, “Bạch Bối Yêu Lang”. Bạch bối yêu lang cũng là một trong những yêu thú còn sót lại trong trận đại kiếp Thú Thần năm xưa, trời sinh vốn tính hung ác, tàn nhẫn, nhưng nếu chỉ luận về thực lực thì cũng không phải là mạnh lắm, so với một số yêu thú trong trận đại chiến Thú Thần năm đó thì đúng là một trời một vực. Nhưng giống Bạch Bối Yêu Lang lại may mắn ở chỗ chúng có số lượng rất đông, bản tính lại hung tàn khát máu. Tuy hạo kiếp đã qua nhưng vẫn còn sót lại không ít đang ẩn nấp trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, thỉnh thoảng lại xuất hiện làm hại dân chúng, cực kỳ nguy hiểm. Đối mặt với một con yêu thú như vậy, Vương Tông Cảnh trong nháy mắt đã toát mồ hôi lạnh đầy người. Yêu Lang tuy cũng không phải là yêu thú mạnh mẽ nghịch thiên, nhưng nanh vuốt bén nhọn, khỏe mạnh hung ác, cho dù là nam tử trưởng thành cũng có thể bị nó giết chết một cách dễ dàng, huống hồ Vương Tông Cảnh chỉ là một nhóc con mới mười một tuổi. Tuy hắn xuất thân là con cháu của Long Hồ Vương gia, nhưng tuổi đời còn quá nhỏ, cũng chỉ mới nhập môn tu luyện mà thôi. Ngay đến thuật phù lục là tổ truyền của Vương gia hắn cũng chỉ mới bắt đầu học vẽ những bức phù chú cơ bản nhất. Đối mặt với yêu thú mạnh mẽ hung hãn như vậy, Vương Tông Cảnh gần như không có bất cứ một cơ hội sống sót nào. Nỗi hoảng sợ xâm chiếm đầu óc, Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào cặp mắt đỏ lòm hung dữ của con Bạch Bối Yêu Lang, căng thẳng đến nỗi gần như không thể thở được nữa. Thế nhưng làm người ai mà chẳng có ý chí sinh tồn, hắn dù sao cũng không phải loại phế vật. Trong thời khắc nguy cấp vạn phần, hắn khẽ nghiến răng, dùng hết toàn bộ sức lực quay người bỏ chạy. Đường về dĩ nhiên đã bị Bạch Bối Yêu Lang chặn lại, lúc này mà xông ra thì chỉ có nước chết. Vương Tông Cảnh suy nghĩ rất nhanh, muốn sống chỉ còn một cách duy nhất chính là chạy theo lối nhỏ dẫn lên núi Ô Thạch. Bây giờ chỉ có vị tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn mà tên nhóc mập mạp Nam Sơn từng nhắc đến mới có thể cứu được hắn. Hắn vừa chạy như điên xông lên đỉnh núi, vừa dùng hết tất cả khí lực hướng vào bóng đêm sâu thẳm trên đỉnh núi đen ngòm mà hét lớn: - Cứu với, cứu tôi với…. - NGAOOOOOO… Phía sau, Bạch Bối Yêu Lang giận dữ gào lên một tiếng, mắt lộ hung quang, phảng phất có cả sự thèm khát, bốn chân tung lên truy đuổi. Thân hình con Yêu Lang này to lớn mạnh mẽ, chân đạp đất mà nhìn còn cao hơn nửa người thường. Nó ra sức đuổi theo, tốc độ nhanh hơn bước chân của Vương Tông Cảnh rất nhiều, trong chốc lát đã tới sát ngay sau hắn. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió tanh xộc đến, tiếng thú gầm càng lúc càng gần, tiếng bước chân như xé gió dồn dập đuổi tới. Lòng hắn cực kì sợ hãi, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ tuyệt vọng. Còn không đợi hắn kịp phản ứng, con Bạch Bối Yêu Lang đang đuổi ở phía sau bỗng nhiên nhào vọt tới, há cái miệng to như chậu máu, răng nanh nhọn hoắt nhằm thẳng về phía cổ họng Vương Tông Cảnh. Trong tình thế nguy cấp ấy, trên đỉnh núi Ô Thạch đột nhiên lóe lên một đạo bạch sắc kiếm quang, phá không bay tới, mang theo tiếng rít chói tai như chớp giật, sấm rền, nháy mắt đã bay đến nơi, toát lên một uy lực vô cùng mạnh mẽ. Cả núi rừng lập tức trở nên yên lặng, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi dường như cũng ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này. Giây lát sau, một tia lửa xẹt lên giữa không trung, ầm một tiếng đâm thẳng vào người của con Bạch Bối Yêu Lang. Sức mạnh của nhát kiếm đó thật sự rất khủng khiếp, cả thân hình to lớn của con yêu thú bị đánh bay ra ngoài, lộn nhào trong không trung, rớt xuống ở một nơi cách đó những mấy trượng. Bạch Bối Yêu Lang trúng phải một đòn quá nặng, từ đầu tới cuối không hề có chút phản ứng, giữa tầng không ngửa mặt nhìn trời xanh, tru lên những tiếng tuyệt vọng, sau đó rơi xuống đất rồi chết tại nơi núi hoang cỏ dại này. Vương Tông Cảnh cảm thấy một luồng gió tanh xộc thẳng vào mặt, tuy chỉ sượt qua trong tích tắc, nhưng mùi máu vẫn kịp lưu lại trên chóp mũi. Mơ hồ lại thấy có một luồng ánh sáng chói lòa đang ầm ầm bay đến như lôi điện rền vang, sau khi đánh lên thân con yêu thú, nó lại bay vút lên trời hóa thành một cây tiên kiếm dài ba thước, bay trở về trong tay của người đang đi từ trên núi xuống. Lúc này Vương Tông Cảnh như vừa từ cõi chết trở về, ngây dại ngồi bệt ở đó, mãi một lúc sau mới hoàn hồn được, nhưng chân tay đều mềm nhũn cả ra, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất. Cũng may hắn còn có chút kiên cường, thân thể nhúc nhích hai cái, rõ ràng là vẫn còn chịu được. Tuy nhiên lại cảm thấy cổ họng khô rát, cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn về phía con đường núi lúc nãy. Chỉ thấy một ông lão mặc y phục màu xám đang chậm rãi đi tới. Nhìn bề ngoài khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, mặt có nếp nhăn, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh sáng ngời, rất có thần thái. Lão cầm trên tay thanh tiên kiếm dài ba thước, bạch quang sáng lấp lánh, linh khí thúc động, vừa nhìn là đã biết không phải vật bình thường. Ông lão đi đến trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn qua hắn một lượt, lông mày hơi chau lại, nét mặt thoáng chút hồ nghi, hỏi: - Nhóc con, ngươi là người nơi nào, sao nửa đêm lại chạy đến đây làm gì? Vương Tông Cảnh đương nhiên biết rõ ông lão này chính là vị tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn, không dám giấu diếm gì, bèn đem thân phận của mình nói hết cho lão, kể cả nguyên nhân tới đây là do đánh cược cùng đám người Vương Tông Đức cũng không hề bỏ sót. Khó khăn lắm mới kể xong, sắc mặt của ông lão cũng từ từ dịu xuống, lắc đầu cười khổ một tiếng, nói: - Mấy tên quỷ nhỏ các ngươi, thật là chẳng biết tốt xấu gì cả. Bên ngoài thành này thường xuyên có yêu thú xuất hiện, nguy hiểm cỡ nào, đâu phải chỗ các ngươi làm loạn như vậy chứ? Vương Tông Cảnh vừa trải qua một phen sống chết, nghe lão nói xong lập tức gật đầu liên tục. Nhưng ngay sau đó tự nhiên hắn lại nhớ tới một chuyện, toàn thân bỗng chấn động, vội la lên: - Nguy rồi, tiên trưởng, vừa rồi ta còn đi với một người nữa, nhưng y đã tự ý chạy về trước rồi, không biết có gặp nguy hiểm hay không? Ông lão trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy màn đêm thăm thẳm, bóng tối vô tận bao phủ cả đất trời. Thỉnh thoảng ở đâu đó lại vang lên tiếng thú gào thét thê lương. Sắc mặt lão hơi đanh lại, hừ một tiếng nói: - Người huynh đệ cùng họ với ngươi, nếu nhanh chân chạy thì giờ này có lẽ đã về đến thành Long Hồ, thế thì không sao. Nhưng nếu chạy chậm, e là ta cũng không thể cứu hắn kịp nữa rồi. Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: - Vì sao lại như vậy? Ông lão đưa mắt khẽ nhìn về phía màn đêm đen kịt dưới núi, lạnh nhạt nói: - Ngươi không biết loài Bạch Bối Yêu Lang này thường sống theo bầy sao? Vương Tông Cảnh sững sờ, mãi mới có phản ứng. Thân thể hắn khẽ run lên, bèn cố gắng chăm chú lắng nghe. Quả nhiên trong bóng đêm xa gần đều có tiếng yêu thú gào thét , giống như sắp sửa bao vây khắp đỉnh núi Ô Thạch này vậy. Tay phải của ông lão khẽ vẫy, thanh tiên kiếm dài ba thước lóe lên một cái rồi đột ngột biến mất, cũng không biết đã giấu vào chỗ nào trên người. Trong lúc Vương Tông Cảnh còn đang lấy làm lạ, ông lão kia đã quay người đi lên núi, mở miệng nói: - Yêu thú đã đến gần, đêm nay ngươi cứ ở lại trong núi một đêm. Đợi đến ngày mai ta sẽ đưa ngươi quay trở về. Vương Tông Cảnh đương nhiên không dám nói không, tai vẫn đang còn nghe thấy tiếng yêu thú gào lên the thé trong đêm tối. Hắn liền vội vàng chạy theo ông lão, đồng thời cố lấy hết dũng khí để hỏi: - Tiên sư, ta phải xưng hô với người như thế nào đây? Ông lão vẫn không hề quay đầu lại, bước đi khoan thai. Con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu đối với lão tựa hồ chẳng khác gì đất bằng, chỉ nghe lão thản nhiên nói: - Hai chữ tiên sư ta không dám nhận. Lão phu lớn tuổi hơn ngươi nhiều, vốn họ Phương, ngươi cứ gọi ta là Phương lão cũng được. Vương Tông Cảnh đâu dám gọi ông ta là Phương lão. Bất luận thế nào đi nữa hắn cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, mặc dù có chút hơi khó bảo nhưng từ nhỏ cũng đã được dạy dỗ tử tế. Liền lập tức ngoan ngoãn thành thật gọi một tiếng “Phương gia gia”. Phương lão đầu cũng chẳng nói thêm gì. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang