[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 17 : Tỷ đệ (Thượng)

Người đăng: Nại Hà

Sau khi Tiểu Đỉnh rời khỏi, bên tảng đá lớn dưới chân núi, vị Thanh Vân đệ tử vừa nói câu kia liền quay sang cười nói Vương Tông Cảnh: “Còn chưa thỉnh giáo đại danh?” Vương Tông Cảnh xưng tên rồi nói: “Phiền đạo trưởng rồi.” Nhìn vị Thanh Vân đệ tử đó khoảng hai lăm hai sáu tuổi, lưng đeo trường kiếm, trên người mặc Thanh Vân đạo bào, xem ra được rèn luyện khí chất cực kỳ rắn rỏi, y nghe vậy cười nói: “Không phiền gì đâu, tính ra ta và Tế Vũ sư muội đều bái làm môn hạ của tôn sư, ta họ Âu Dương, tên là Kiếm Thu, ngày thường cũng xem như có chút giao tình với Tế Vũ sư muội. Đệ ở đây đợi một lát, ta lập tức lên núi tìm nàng.” Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn huynh.” Âu Dương Kiếm Thu lại nhìn về phía xa xa, cười nói: “Nếu đệ không có việc gì làm thì qua bên kia xem cũng tốt, ở đó đều là người từ khắp nơi trên Thần Châu đến đây với hy vọng được thanh gia Thanh Vân thí.” Dứt lời, y quay sang cất tiếng chào mấy vị sư huynh đệ bên cạnh rồi tay bắt kiếm quyết. Chợt có tiếng kiếm ngân trong trẻo phát ra từ phía trong vỏ thanh tiên kiếm đeo sau lưng y, một vầng sáng xanh lấp lóe chầm chậm bay cao như có người nhấc lên giữa khoảng không, mũi kiếm rời khỏi vỏ, lơ lửng trước ngực Âu Dương Kiếm Thu. Hành động này nhất thời làm kinh động và thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, trong mắt không ít thiếu niên đến đây bái sư đều lộ ra vẻ hâm mộ và khao khát. Âu Dương Kiếm Thu mỉm cười với Vương Tông Cảnh, sau đó y nhảy lên thanh bảo kiếm đang lơ lửng trước mặt, tay áo phất phơ càng làm tăng thêm vẻ phóng khoáng. Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, thanh bảo kiếm chợt “vèo” một tiếng bay đi vun vút, lao thẳng về hướng ngọn núi hùng vĩ, một lúc sau hóa thành luồng sáng biến mất trong biển mây trắng mênh mông. Mọi người xung quanh đã sớm thốt lên những tiếng tán thưởng, trên mặt mấy vị Thanh Vân đệ tử gác dưới chân núi cũng hiện vẻ tự hào. Vương Tông Cảnh đứng ở gần, nghe được trong đó có người cười nói: “Xem ra đạo hạnh Âu Dương sư huynh lại tiến bộ, chiêu ngự kiếm này trông tiêu sái, khống chế cũng tự nhiên hơn tháng trước.” Một vị Thanh Vân đệ tử vóc dáng cao gầy bên cạnh y nói: “Đệ thì biết cái gì, Âu Dương sư huynh chăm chỉ như vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi.” Mấy người đứng bên đều lấy làm kỳ lạ, xúm lại nhao nhao cười nói: “Rõ ràng là đang che giấu chuyện gì rồi. Nói mau, nói mau.” Vị Thanh Vân đệ tử cao gầy kia vừa định mở miệng thì chợt như nghĩ tới điều gì đó, y thấp giọng ho khan hai tiếng rồi im lặng liếc nhìn xung quanh. Những người còn lại hơi ngẩn ra, bọn họ quay đầu nhìn lại thì thấy quả nhiên còn có mấy người khác đang đứng gần đấy, mà gần nhất chính là Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, đương nhiên không thể ngốc nghếch đứng đây nữa, hắn lập tức thi lễ và lui về phía sau mấy bước, sau đó xoay người nhìn quanh một lúc rồi bước chậm rãi tới đám đông phía bên kia. Ở đằng sau, đám Thanh Vân đệ tử thấy xung quanh đã không còn ai cả, có người lập tức cười nói: “Trúc Tử, đệ còn không mau nói ra?” Người bị gọi Trúc Tử đương nhiên chính là vị Thanh Vân đệ tử có vóc dáng cao gầy kia, dù đã đi cách một đoạn nhưng tai mắt Vương Tông Cảnh vốn nhạy bén hơn hẳn người bình thường nên vẫn nghe thấy được câu nói này. Trong lòng hắn nghĩ ngợi một lúc, quả nhiên người kia vừa cao lại vừa gầy tong teo, có mấy phần giông giống với cây trúc thật. Lòng hiếu kỳ nhất thời nổi dậy, hắn bước chậm lại rồi dỏng tai lên nghe đám Thanh Vân đệ tử nói chuyện ở phía sau. Chỉ nghe thấy vị Trúc Tử kia “phì” một tiếng, xem ra y rất bất mãn đối với người vừa gọi biệt danh của mình ra, nhưng cũng không làm gì hơn, sau đó y cười nói: “Chắc hẳn mấy người không biết, Âu Dương sư huynh vô cùng mến mộ Vương Tế Vũ sư muội.” “Ồ?” Đám Thanh Vân đệ tử bên cạnh đều thốt lên kinh ngạc, nói: “Lại có chuyện này nữa hả?” “Còn không phải sao” Trúc Tử cười nói: “Chuyện này tuy chưa truyền ra ngoài nhưng đã có vài người phát hiện rồi. Âu Dương sư huynh thường mượn cớ làm việc gì đó để đi tìm Vương sư muội, cứ hai ba ngày là lại chạy đến tìm Vương sư muội. Còn nữa, tuy Vương Tế Vũ sư muội nhập môn muộn hơn chúng ta nhưng thiên tư thông tuệ, còn được chính miệng Tằng trưởng lão khen ngợi. Đặc biệt hai năm gần đây, đạo hạnh Vương sư muội đột nhiên tăng tiến rất nhanh, có thể coi là môn hạ đứng đầu trong số các đệ tử của Tăng trưởng lão. Âu Dương sư huynh tuy đạo pháp cao cường nhưng chắc lo lắng bị Vương sư muội bỏ sau nên phải cố gắng.” “Thì ra là thế.” Đám Thanh Vân đệ tử xung quanh đều bật cười. Vương Tông Cảnh đứng im lặng ở đằng xa nhưng nội tâm hắn tự nhiên có mấy phần vui vẻ, thầm nghĩ tỷ tỷ mình quả nhiên vẫn giống hệt như trước, dù ở bất cứ nơi nào cũng đều nổi bật xuất sắc, nỗi nhớ trong lòng hắn bất giác lại tăng thêm vài phần, hận không thể gặp mặt Vương Tế Vũ ngay lập tức. Có điều khi Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn ngọn núi, ngọn chủ phong của núi Thanh Vân lớn đến kinh người, hùng vĩ phi thường, thậm chí người đứng dưới chân núi còn không thể nhìn thấu đỉnh núi cao nhất, chỉ tới giữa sườn núi là đã bị tầng mây dày đặc che phủ. Ở phía bên trên tầng mây trắng thấp thoáng thấy đỉnh núi cao vút, dốc đứng hiểm trở mọc sừng sững, e rằng ngay cả với tốc độ ngự kiếm của Âu Dương Kiếm Thu cũng chẳng thể quay về trong chốc lát được. Vương Tông Cảnh đành đè nén nỗi nhớ nhung khát vọng trong lòng, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó đi về phía đám người tham gia Thanh Vân thí, nội tâm hắn cũng hơi tò mò, rút cuộc phải làm sao mới có thể tham gia Thanh Vân thí tiếng tăng lừng lẫy này? Hắn đưa mắt sang thì thấy đám người bên kia đang tụ tập trước một khu đất trống cách sơn môn Thanh Vân chừng mười lăm trượng, hơn chục người xúm lại thành một vòng tròn trông có vẻ ồn ào náo động, xung quanh còn có vài người đứng lẻ loi, người lưng tựa thân cây, người ngồi trên mặt đất, nhưng trên mặt bọn họ đều tỏ vẻ đau khổ thất vọng, rất khó coi, thậm chí có kẻ còn trào cả nước mắt, bật khóc nức nở. Vương Tông Cảnh cảm thấy kỳ quái, hắn định đi nhanh vài bước chen vào đám đông xem thử thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trong đám người đằng kia dường như có một hình bóng trông rất quen thuộc. Vương Tông Cảnh nhất thời ngạc nhiên, hắn lập tức nhìn kỹ lại, nhưng trong đám đông toàn là những gương mặt lạ lẫm, có người nào mà hắn đã từng quen biết? Chẳng lẽ tại mình hoa mắt thật? Vương Tông Cảnh chau mày lắc đầu, hắn cẩn thận thầm ngẫm nghĩ lại, chuyện này không có khả năng lắm, trong ấn tượng của hắn, bóng người gầy gò nhỏ bé kia trông có vài phần giống Tô Tiểu Liên mà hắn đã từng gặp ở thành Lư Dương. Có điều tiểu cô nương đó đã mất tích một cách quỷ dị tại bãi tha ma, làm sao có thể đột ngột xuất hiện ở núi Thanh Vân cách xa ngàn dặm được? Vương Tông Cảnh lắc đầu vứt ý nghĩ không đâu này ra khỏi đầu rồi bước nhanh về phía trước. Lúc chen vào đám đông bên ngoài, hắn chợt nghe thấy một giọng nói già nua lạnh nhạt vọng ra từ trong tầng tầng lớp lớp người vây quanh: “Kinh mạch quá nhỏ, căn cốt không vững, không nên tu đạo… Mời vị tiếp theo.” Lời còn chưa dứt đã nghe trong đám người vang lên một tiếng kêu thất vọng, ngay lập tức có mấy người lên tiếng cầu khẩn, nhưng mặc cho lời nói của họ có thống thiết đến đâu, giọng nói già nua kia vẫn chắc chắn nói: “Không nên tu đạo… Vị tiếp theo.” Đám đông lặng lẽ tránh ra thành một lối nhỏ, hai vợ chồng vận y phục mới tinh trông có vẻ giàu có bước ra, đi sau họ là một thiếu niên đang ủ rũ, trên mặt ba người đều có vẻ thất vọng vô cùng, nhưng lại chằng còn biện pháp nào khác, bọn họ đành mang nỗi mất mát vô hạn đó rời khỏi sơn môn Thanh Vân. Xem tới đây, trong lòng Vương Tông Cảnh đã hiểu rõ được vài phần, nơi đây chính là một cửa ải tiến hành kiểm tra các thí sinh muốn tham dự Thanh Vân thí, chắc hẳn mình cũng cần phải vượt qua cửa ải này. Mới nghĩ đến đó, nội tâm Vương Tông Cảnh cũng hơi khẩn trương. Hắn xuất thân từ Long Hồ Vương gia ở U Châu, có thể xem như được tiếp xúc với giới tu chân từ nhỏ, có điều năm đó xảy ra chuyện kia khi hắn còn nhỏ, đang độ tuổi ham chơi nên chẳng chăm chú tu hành đạo thuật gia truyền, đương nhiên cũng chưa có người nào nhận xét xem hắn có thích hợp với việc tu đạo hay không. Ngay cả trước lúc lên đường, hai vị tiền bối Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo trưởng của Thanh Vân môn cũng không để ý, rõ ràng bọn họ chưa từng đánh giá gì về tư chất của hắn. Hôm nay tiền đồ vận mệnh xem ra nằm trong miệng vị tiền bối Thanh Vân ngồi trong đám đông này rồi. Ở đây, Vương Tông Cảnh nhất thời cảm thấy hơi thấp thỏm bất an. Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy ngực mình nhảy lên như đánh trống, đột nhiên hắn khựng lại, giống như bị đánh vào xương sườn, cả người hắn nhảy dựng lên. Vương Tông Cảnh ngay lập tức cảm thấy ngạc nhiên, hắn không khỏi bật cười, thầm mắng bản thân thật không có triển vọng, lẽ nào mình lại căng thẳng đến mức đó chứ? Ai ngờ đúng lúc này, trái tim trong ngực như đối nghịch với hắn vậy, nó cứ đập thình thịch “bịch, bịch, bịch” ba cái liên tiếp. Sắc mặt Vương Tông Cảnh trầm xuống, phát giác có điểm không bình thường, hắn liền đứng vững hít thở trong chốc lát. Sau đó, hắn đột nhiên thò tay vào trong ngực áo lục lọi một hồi, lúc sau lấy ra một khối ngọc quyết hình rồng màu đỏ bầm, đấy chính là vật cổ quái hắn vô tình nhặt được trên tế đàn trong khu rừng rậm nguyên thủy của dãy Thập Vạn Đại Sơn. Từ khi đó đến nay, khối ngọc quyết hình rồng chẳng hề có biểu hiện gì khác lạ, vẫn một màu đỏ sậm cứng ngắc như thế, nếu không phải tại Vương Tông Cảnh cảm thấy hình dáng khối ngọc quyết này dễ nhìn, vả lại nó cũng nhẹ thì hắn sớm đã ném nó đi rồi. Những ngày qua, hắn đều để vật ấy trong túi áo, lâu dần cũng quên bẵng đi mất, chẳng ngờ vào đúng lúc này nó lại phát sinh chuyện lạ. Khối ngọc quyết màu đỏ trên tay hắn giống như bị kích thích, màu đỏ sậm trên thân bỗng sáng hơn, màu sắc cũng trở nên trong suốt, quan sát còn lờ mờ thấy được một dòng huyết dịch đỏ lưu chuyển trong khối ngọc, toát lên đầy vẻ quỷ dị. Vương Tông Cảnh đang kinh ngạc thì chợt nghe thấy thanh âm già nua đó vang lên từ trong đám đông:“Tư chất không tệ, cầm lấy thẻ bài này rồi đi vào bên trong.” Đám đông xung quanh vang lên những tiếng hâm mộ, hiển nhiên người kia đã may mắn vượt qua cuộc kiểm tra. Gần như cùng lúc đó, khối ngọc quyết trong tay Vương Tông Cảnh vốn sáng bóng bỗng nhiên tối sầm, yên tĩnh trở lại, ánh sáng nhạt dần rồi tản đi, một lần nữa khôi phục vẻ im ắng như cũ. Vương Tông Cảnh nhướng mày cầm khối ngọc quyết xem xét kỹ càng nhưng không có phát hiện gì, sau cùng hắn nâng thẳng lên hướng về phía mặt trời phía trên đỉnh đầu rồi nheo mắt quan sát một lượt, cũng chẳng có thu hoạch. Đến tận giờ, khối ngọc quyết này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào khác thường, không khí có phần trầm lặng. Vương Tông Cảnh chậm rãi thu khối ngọc quyết lại, trong lòng hắn nghi hoặc không rõ tại sao nó lại phát sinh ra chuyện cổ quái như vậy. Trong lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vào vai mình, sau đó một giọng nói nghẹn ngào vừa hưng phấn, mong mỏi lại vừa đau xót vang lên từ phía sau lưng hắn: “Là đệ ư, quả thật là đệ sao, tiểu đệ?” Toàn thân Vương Tông Cảnh chấn động, hắn quay đầu nhìn lại, những tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông kia nhất thời bị cuốn sạch, chỉ thấy chỗ sau lưng hắn ba thước có một thiếu nữ đang đứng, hai hàng mi thanh tú, đôi mắt sáng ngời rưng rưng muốn khóc nhưng nàng lại cắn chặt răng cố kìm nén, trên mặt lộ vẻ cực kỳ kích động. Dù bây giờ đã xinh đẹp thành thục hơn nhiều nhưng gương mặt quen thuộc đó không phải Vương Tế Vũ thì là ai? Vương Tông Cảnh cảm thấy trong đầu mình như nổ “uỳnh”, ngay lập tức hắn đứng sững người, trong lòng nhất thời có hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, những năm qua không biết bao nhiêu ngày đêm mong nhớ, đến giờ phút này mới được gặp lại nhau, bao nhiêu điều muốn nói cuối cùng chỉ hóa thành một thanh âm: “Tỷ…” ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang