[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 16 : Đếm (Thượng)

Người đăng: Nại Hà

Vương Tông Cảnh cũng không hiểu rõ tình hình, trong lòng hắn đang thầm nghĩ chẳng biết Linh Tôn mà Tiểu Đỉnh nói đến là thứ gì, có lẽ là một con vật nuôi khác trong nhà họ chăng, hình như nó cũng không nhỏ lắm. Hắn nhìn Đại Hoàng đang nằm dài dưới đất, lại nghĩ con vật đó còn to hơn cả con chó này, chẳng lẽ nó là một con heo sao? Quả thật là kỳ quái, chắc nó phải hung dữ lắm. Tiểu Đỉnh hoàn toàn không để tâm đến thái độ của con khỉ lông xám, cậu quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, cười “hì hì” nói: “Huynh kể tiếp đi, kể cho đệ nghe thêm vài con yêu thú nữa được không? Á, mà huynh tên gì nhỉ, đệ lại quên chưa hỏi mất rồi?” Vương Tông Cảnh mỉm cười, thấy cậu bé mũm mĩm đang ngồi bên cạnh mình còn cởi trần nửa thân trên, hắn chợt nhớ tới không khí lành lạnh trong rừng, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, hắn bèn cười nói: “Ta tên Vương Tông Cảnh, đệ cứ gọi ta là Vương đại ca được rồi. Ở đây hơi lạnh, đệ không mang theo quần áo sao? Cẩn thận kẻo bị cảm đó.” Tiểu Đỉnh lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, đáp: “Không sao đâu, đệ không sợ lạnh.” Nói đoạn cậu xích tới gần Vương Tông Cảnh, trên mặt tràn đầy vẻ phấn khích nói: “Huynh kể đi, kể đi.” Nói xong, cậu bé đưa mắt liếc nhìn những vết sẹo chằng chịt trên người Vương Tông Cảnh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu hỏi: “A, huynh nói những vết sẹo này đều là do bị yêu thú cào, vậy có phải huynh từng đánh nhau với yêu thú không?” “Đánh nhau?” Mặc dù biết rõ đây chỉ là lời nói vô tâm của trẻ con nhưng Vương Tông Cảnh trầm mặc một lúc, trong đầu hiện lên quãng thời gian đấu tranh sinh tồn tại khu rừng rậm nguyên thủy ở Thập Vạn Đại Sơn. Không hiểu vì sao, mặc dù những ngày tháng đó chỉ còn là quá khứ, thế nhưng khi nhớ lại khoảnh khắc kinh tâm động phách sống chết trong gan tấc đó, hắn vẫn hít một hơi thật sâu, ngay cả khóe mắt cũng khẽ giật giật. Chuyện này đâu thể dùng từ đánh lộn để hình dung được, đây rõ ràng là kiểu chém giết nguyên thủy hoang dã tàn khốc nhất, cả hắn và mỗi con yêu thú đều không hề khách khí sử dụng tất cả những thủ đoạn độc ác nhất, hung tàn nhất có thể nghĩ ra để giữ được mạng sống của mình. Trầm ngâm một lúc, hắn quay đầu nhìn sang khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Tiểu Đỉnh, khẽ mấp máy miệng, sau đó mỉm cười, sắc mặt cũng trở nên hiền hòa, hắn cười nói: “Đúng vậy, là do ta đánh nhau với yêu thú nên bị thương.” “Lợi hại!” Tiểu Đỉnh vỗ tay reo lên, trên mặt hiện vẻ khâm phục, xem ra cậu vô cùng ngưỡng mộ những trải nghiệm của Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh mỉm cười lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn sắc trời, lần này nói chuyện huyên thuyên lâu thật. Hắn đứng dậy, cầm áo quần đang phơi trên tảng đá, quả nhiên đã khô gần hết, chỉ còn lại vài chỗ hơi ẩm mà thôi. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, cứ vậy mà mặc lên người, sau đó nói với Tiểu Đỉnh: “Được rồi, ta còn phải tiếp tục lên đường, đệ nhớ về nhà sớm nhé.” Tiểu Đỉnh hơi ngơ ngác một chút, sau đó cậu lập tức cười nói: “Không sao, vậy đệ đi cùng huynh là được, vừa vặn cũng tiện đường.” Nói đoạn cậu quay ra phía sau hô lên một tiếng: “Đại Hoàng, Tiểu Hôi, đi nào, chúng ta về nhà.” Một khỉ một chó đồng thời ngẩng đầu lên, lát sau, mặc cho Tiểu Hôi ngồi trên lưng, Đại Hoàng uể oải đứng dậy và đi theo bóng Tiểu Đỉnh rời khỏi đầm nước suối. Suốt quãng đường từ khu rừng tùng ra đến đường lớn, Tiểu Đỉnh cứ quấn lấy Vương Tông Cảnh đòi hắn kể thêm mấy loài yêu thú, vừa nghe nhắc đến là mắt cậu sáng rực lên, khiến Vương Tông Cảnh cũng không biết phải nói gì. Sao lại có đứa bé yêu thích yêu thú đến vậy chứ? Tiểu Đỉnh nghe đến đoạn sau, đặc biệt tỏ ra hứng thú với một loài yêu thú được Vương Tông Cảnh đặt tên là “Bạo Long Thú”, cứ hỏi mãi không ngừng, thậm chí còn hỏi Vương Tông Cảnh đã từng đánh nhau với loài yêu thú “Đánh một trận”có thân hình cực lớn như một ngọn núi nhỏ, tính tình tàn bạo, còn được mệnh danh là vua của rừng rậm chưa? Vương Tông Cảnh đứng trên đường cổ lắc đầu, thầm nghĩ mình tuy có thể sống sót trong khu rừng rậm đó, có thể đánh lại một vài con yêu thú hung dữ nhưng Bạo Long Thú quả thật đáng sợ hơn nhiều so với những con yêu thú bình thường khác, cho dù thân hình cường tráng của hắn đã được tôi luyện trong máu Kim Hoa Cổ Mãng cũng chưa chắc chịu nổi một cú ngoạm của con yêu thú hung tàn ấy. Trên thực tế, trong khu rừng đó vẫn còn tồn tại vài con yêu thú cực kỳ nguy hiểm, Vương Tông Cảnh phải cẩn thận từng li từng tí tránh xa đám yêu thú ấy, nếu không chưa chắc hắn có thể sống được tới ngày hôm nay. Có lẽ chỉ có những bậc tiền bối tu đạo như Lâm Kinh Vũ, sau khi có được đạo thuật thần thông kinh thiên động địa mới có thể đánh bại những con yêu thú đáng sợ đó. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn ra xa, dãy núi xanh thẳm hùng vĩ ở ngay trước mắt, cao vút xuyên mây như một cây cột trụ khổng lồ, ngạo nghễ giữa thiên hạ. Mặt trời đang lặn dần về phía tây, ánh nắng dịu đi nhiều, không còn nóng bức như trước nữa. Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh men theo con đường cổ đi về hướng núi Thanh Vân, vừa đi vừa trò chuyện, đồng thời hầu hết tâm tư đều để vào dãy núi hùng vĩ này. Hai người dần dần đến gần núi Thanh Vân, người đi trên đường cũng bắt đầu nhiều hơn. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn thấy có không ít khách phương xa phong trần mệt mỏi nhưng vẻ mặt vẫn hăng hái vui vẻ, ánh mắt chăm chú nhìn dãy núi Thanh Vân cao vút, có người còn nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng, vừa nói vừa bước về phía trước. Bầu trời xanh cao mênh mông vô tận, chân trời xanh thẳm một màu làm cho người ta có cảm giác gần như trong suốt. Núi non cao vút sừng sững nhô lên từ mặt đất, trùng trùng điệp điệp, mơ hồ nhìn thấy một màu xanh tươi bao phủ khắp nơi, cổ thụ mọc thành rừng. Mây trắng như lụa, mềm mại như tơ lững lờ trôi quanh giữa lưng chừng núi, che lấp đi phần đỉnh, chỉ lờ mờ lộ ra hình thế vô cùng cao lớn chọc thẳng lên trời của ngọn núi. Tiếng hạc kêu lanh lảnh, khí lành tràn ngập, vô số cung điện trang nghiêm, đình đài lầu các thấp thoáng ẩn hiện trong những đám mây giữa lưng chừng núi, đúng là cảnh sắc tiên gia, đất lành tu đạo. Đi được hồi lâu, Vương Tông Cảnh thấy Tiểu Đình và Đại Hoàng, Tiểu Hôi rõ ràng vẫn còn đi bên cạnh mình, chẳng hề có ý muốn rời đi. Hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đệ không phải ở gần đây ư, sao giờ vẫn chưa về nhà? Sắp đến sơn môn núi Thanh Vân rồi đấy.” Tiểu Đỉnh khoát tay áo chỉ về phía núi Thanh Vân, nói: “Nhà đệ ở trên núi đó.” Vương Tông Cảnh giật mình kinh hãi, không kìm được phải đánh giá lại tiểu quỷ này lại, hắn ngạc nhiên nói: “Đệ là người của Thanh Vân Môn à?” Tiểu Đỉnh ngẫm nghĩ một hồi, trả lời: “Đúng vậy”. Dừng một chút, cậu bé nhìn sang Vương Tông Cảnh, mỉm cười ra vẻ hiểu biết rồi hỏi lại: “Vương đại ca, chắc huynh cũng muốn tham dự Thanh Vân thí đúng không?” Vương Tông Cảnh tất nhiên không việc gì phải giấu giếm cậu bé này, hắn thẳng thắn gật đầu rồi thuận miệng hỏi: “Sao đệ biết?” Tiểu Đỉnh đắc ý cười nói: “Đệ đương nhiên biết rồi, mấy ngày gần đây có rất nhiều người tới, đều là để tham dự Thanh Vân thí cả.” Trái tim Vương Tông Cảnh bỗng đập mạnh lên, hắn nhịn không được hỏi: “Có rất nhiều người đến tham gia Thanh Vân thí sao, đại khái khoảng bao nhiêu?” Tiểu Đỉnh ngẩn ra, miệng thốt lên “A…”, cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa tay phải lên, xòe ra năm ngón tay mũm mĩm trắng trẻo, nhìn nhìn ngó ngó rồi lại duỗi bàn tay trái ra, xòe năm ngón tay mập ú, ánh mắt ngưng lại một lát, tựa hồ vẫn chưa nghĩ ra đáp án. Cậu bé nhíu mày, miệng lẩm bẩm một câu trách móc gì đó nghe không rõ, sau đó lại giơ hai bàn tay lật qua lật về, có vẻ mười ngón tay vẫn chưa đủ dùng. Cậu lập tức ngẩng đầu lên, quay sang phía bên cạnh la lớn: “Tiểu Hôi, giơ hai tay ra xem nào.” Con khỉ lông xám trợn mắt vò đầu, sau đó vẫy vẫy cái đuôi vài cái rồi cũng nghe lời giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, nhìn giống như hai cây gậy trúc. Tiểu Đỉnh ngó nghiêng bàn tay con khỉ, lại nhìn hai tay bé nhỏ của mình một lúc, lông mày chau lại, dẩu môi nói: “Tiểu Hôi, giơ cả chân lên đi.” Con khỉ lông xám lập tức trợn tròn mắt, kêu “chi chi chi…” mấy tiếng, nó suy nghĩ một lát rồi đặt mông ngồi xuống thật vững trên lưng Đại Hoàng, hai chân run rẩy giơ lên, thoạt nhìn rất buồn cười. Ở bên cạnh, Vương Tông Cảnh suýt bật cười thành tiếng, hắn đang định nói thì thấy vẻ mặt Tiểu Đỉnh hơi gấp gáp, xem chừng không tính ra kết quả rồi. Cậu bé lại chỉ tay vào Đại Hoàng nói: “Đại Hoàng, mày cũng giơ chân lên.” “Gâu gâu gâu gâu gâu…” Đại Hoàng quả thật rất nghe lời, vừa nhận được mệnh lệnh của tiểu chủ nhân liền không chút do dự đứng dậy bằng hai chân sau, hai chân trước giơ ra giống hệt như người vậy. Thân thể khổng lồ của nó đột nhiên đứng thẳng lên còn cao hơn Vương Tông Cảnh rất nhiều, đâu còn giống chó nữa, gọi nó là gấu đen thì đúng hơn. “Bịch”, gần như cùng một lúc mọi người nghe thấy bên cạnh vang lên một âm thanh trầm thấp, sau đó là những tiếng “chi chi chi…” loạn xạ. Thì ra khi Đại Hoàng đứng thẳng dậy, Tiểu Hôi vốn đang ở tư thế kỳ quái hai tay hai chân giơ cao không thể giữ thăng bằng được nữa, nhất thời té xuống từ trên lưng con chó, rơi “bịch” xuống đất. Tiểu Đỉnh gãi gãi cái đầu tròn xoe, cậu cũng chẳng thèm bận tâm đến con khỉ đang hậm hà hậm hực bên cạnh mà chỉ chăm chú nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó xòe mười ngón tay nhỏ bé ra, lật qua đếm một lần, lật về đếm một lượt, cứ lật một lần lại đếm một lượt rồi lật tiếp… Lật qua lật lại, đếm tới đếm lui, một lần hai lần ba bốn lần, năm lượt sáu lượt bảy tám lượt, lật mãi, đếm mãi… Vương Tông Cảnh suýt chút nữa thì bị bàn tay nhỏ bé kia lật đến hoa mắt chóng mặt, trán vã mồ hôi, hắn nhịn không được tiến lên một bước nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, cười khổ nói: “Rốt cuộc có bao nhiêu người vậy?” “Nhiều lắm, nhiều lắm đấy.” Tiểu Đỉnh trông có vẻ ấm ức. Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, sắc mặt trầm xuống, nói: “Được rồi, ta hiểu mà, đệ không cần lật, à không, đệ không cần phải đếm nữa đâu…” ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang