[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 14 : Mất tích (Thượng)

Người đăng: Nại Hà

Người nhặt xác đang đứng ở phía trước nghe được những lời của lão nhân kia thì sắc mặt càng trở nên khó coi, lão cầm xẻng, búa rồi một lần nữa đưa tay dùng sức nhấc thi thể trên xe bò đặt lên vai, sau đó bước nhanh về phía bãi tha ma trên ngọn núi. Tô Tiểu Liên đi theo phía sau lão ta, nàng quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh rồi nhỏ giọng nói: “Trên núi không sạch sẽ, ngươi đừng đi lên.” Vương Tông Cảnh ngơ ngẩn một chút thì đã thấy Tô Tiểu Liên nói xong liền đi lên con đường mòn ở chân núi, hắn ngạc nhiên chốc lát, e rằng nàng ta lại hiểu lầm chỗ nào rồi. Một đường hắn cùng đi đến đây, nguyên do không có mấy phần là vì tiểu cô nương Tô Tiểu Liên kia mà sự thật bởi vì Thương Tùng đạo nhân có liên quan rất lớn đến hắn. Có điều xem ra lúc này Tô Tiểu Liên đã cho rằng hắn là người tốt hiếm thấy nên nội tâm nàng mang niềm cảm kích. Trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi xấu hổ nhưng ngoài miệng cũng không nói thêm gì, dù sao hiện tại hắn chẳng thể hô to lên, tiểu cô nương ngươi chớ tự mình đa tình, kỳ thực ta tới đây là để xem một người chết khác… Cứ chần chờ ngạc nhiên một lúc như vậy, Tô Tiểu Liên đã theo chân người nhặt xác lên núi. Bãi tha ma thê lương hoang vu không có mấy cây cối cao to nhưng bên con đường lên núi cỏ dại mọc thành bụi, hơn nữa lối mòn quanh co, sắc trời cũng bắt đầu tối, hai người kia đi một hồi thì biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, cũng không biết bọn họ đã đi đến nơi nào rồi. Vương Tông Cảnh đứng ở chân núi ngước mắt hướng nhìn lên sườn núi nhỏ một hồi, cuối cùng không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu mà trên núi lại vẫn chẳng hề có động tĩnh gì. Sắc trời đã dần chuyển thành tối mịt, trong bóng đêm, trên sườn núi kia dường như có từng trận âm phong khe khẽ nổi lên, tiếng quạ kêu thê lương, cành khô đung đưa, những tiếng “Ô ô” nho nhỏ dần biến thành lớn vọng đến. Sương mù nhàn nhạt như có như không, giống như khói nhẹ lặng lẽ bay lên từ sâu trong núi. “Ồ?” Một tiếng kêu nhẹ mang theo vài phần kinh ngạc truyền đến từ phía sau hắn, Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, thì ra chính là lão nhân kia và đạo nhân mặt chó không biết từ khi nào đã đi qua đây rồi cũng đứng nhìn lên trên sườn núi, trông đạo nhân mặt chó có vẻ khá lo lắng, còn sắc mặt lão đầu kia tốt hơn một chút nhưng vẫn mang vẻ hơi ngưng trọng. “Làm sao nơi này lại có ‘Quỷ vụ’, không thể nào.” Lão nhân tiên phong đạo cốt kia dường như đang lẩm bẩm, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ, nói, “Nơi đây tuy có quẻ âm sát nhưng nhìn phong thủy không phải nơi chí âm, dù có quỷ vật thì cũng chỉ là vài âm linh, tiểu yêu, sao lại xuất hiện quỷ vụ chứ?” Trái tim Vương Tông Cảnh xiết lại, trong lòng bỗng xuất hiện một loại dự cảm chẳng lành, hắn nhịn không được hỏi: “Ông lão, quỷ vụ này rất lợi hại sao?” Lão nhân gật đầu nói: “Chỉ có quỷ vật lâu năm, đạo hạnh đã thành mới có thể tạo nên quỷ vụ thế này, vậy nên thông thường đều không dễ đối phó. Hừ, đám phế vật trong thành Lư Dương kia không biết xấu hổ tự khoe khoang cái gì là tu chân danh môn, ngay bên cạnh có quỷ vật thành tinh mà bọn người kia cũng chẳng hay biết, thật không khác gì con lợn.” Vương Tông Cảnh hơi khựng lại, không nghĩ tới khẩu khí của lão nhân đoán mệnh gạt người này lại có thể lớn đến như vậy, mạnh miệng chỉ trích hai đại danh môn tu chân trong thành Lư Dương không chút hàm hồ, có điều lúc này hắn đâu còn tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này, ngược lại trong lòng hắn còn hơi lo lắng, nếu trên bãi tha ma này đã có quỷ vật lợi hại ngoài dự đoán thì Tô Tiểu Liên đi theo người nhặt xác lên núi chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Ngay lúc Vương Tông Cảnh xoay chuyển suy nghĩ xem có nên đi gọi Tô Tiểu Liên xuống núi hay không thì chợt thấy phía xa xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm lanh lảnh, ba người đứng dưới chân núi đồng thời biến sắc, ngay sau đó bọn họ liền nghe thấy những tiếng bước chân gấp rút, giữa cỏ dại có bóng người chớp động, một kẻ hoảng hốt vừa chạy vừa bò trên mặt đất mà lao xuống, chính là người nhặt xác kia. Vương Tông Cảnh phản ứng nhanh nhất, hắn bước một bước lớn vọt lên nắm lấy vạt áo của người nhặt xác thì thấy lão nhân gầy gò này sắc mặt tái nhợt, bờ môi run run, hai mắt trợn thật to, trên mặt hiện vẻ hoảng hốt giống như gặp phải thứ gì vô cùng đáng sợ, trong miệng lão không ngừng nói: “Quỷ, quỷ, trên núi có quỷ…” Vương Tông Cảnh cả kinh, nhất thời cảm thấy da đầu mình hơi tê dại, nếu như trên núi kia có yêu thú khủng bố cực kỳ lợi hại thì có lẽ cảm giác của hắn còn tốt hơn một chút, có điều những thứ quỷ hồn âm linh này trong mắt người thế tục luôn luôn thần bí đáng sợ, mà hiện tại hắn không thật sự tu qua đạo thuật gì nên vẫn cứ mù mờ và mang vài phần sợ hãi với những thứ không sạch sẽ này. Xem ra người nhặt xác đã bị kinh hãi không nhỏ nên chẳng dám ở nơi này thêm giây phút nào nữa, lão vội đoạt lấy xe bò định bỏ đi. Tuy trong lòng Vương Tông Cảnh hơi thấp thỏm không yên nhưng trải qua ba năm giành giật sinh tử thì suy cho cùng tâm tính của hắn cũng cứng cỏi hơn người thường rất nhiều, chớp mắt hắn đã hồi phục trở lại rồi vội vàng tiến đến túm lấy người nhặt xác, lớn tiếng nói: “Tiểu cô nương kia đâu, nàng ra sao rồi?” Người nhặt xác vùng vẫy mấy lần nhưng không ngờ sức lực đôi tay Vương Tông Cảnh lại vô cùng lớn, giống hệt như một vòng sắt khóa chặt lại khiến lão chẳng thể giãy giụa được nên đành lớn tiếng nói: “Ta đào hố xong rồi chôn mẹ nàng xuống, tự nàng ta bảo muốn ở lại bên mẫu thân mình thêm một chút để nói vài lời nữa, như vậy ta mới đi xuống một mình.” Vương Tông Cảnh cả giận nói: “Cái gì, ngươi lại có thể để một tiểu cô nương như nàng ở lại một mình trên núi sao?” Sắc mặt người nhặc xác đỏ lên nhưng tay vẫn cố vùng vẫy, nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến ta, tất cả đều do tiểu cô nương kia tự mình nói chứ.” Vương Tông Cảnh “hừ” một tiếng rồi buông cánh tay lão ta ra. Người nhặt xác luống cuống tay chân dắt xe bò liều mạng bỏ chạy, trong nháy mắt đã trốn đi xa. Vương Tông Cảnh đứng dưới chân núi nhìn lên phía trên, chỉ thấy luồng sương mù kia giống như khói nhẹ phiêu đãng giữa lưng chừng núi, đồng thời ở nơi sâu trong đỉnh núi vốn đen kịt lại có một tia sáng nhàn nhạt như có như không dần dần sáng lên, chốc chốc lại chớp lóe giống như đôi mắt của con người đang âm trầm liếc nhìn cái gì đó. Từng trận âm phong thổi xuống từ đỉnh núi kia dường như còn mang theo những tiếng cười nhè nhẹ vừa thê lương vừa ác độc. Cành tàn lá khô hình như cũng run rẩy trong gió. Trong khi Vương Tông Cảnh đang do dự khó quyết rằng có nên xông lên núi tìm Tô Tiểu Liên hay không thì ngay khoảnh khắc đấy trên núi chợt nảy sinh dị biến, nhờ thứ ánh sáng nhàn nhạt lập lòe quỷ dị kia mà có thể lờ mờ thấy được đỉnh núi vốn đen kịt. Lúc này, dựa vào quầng sáng yếu ớt, ba người ở chân núi đồng thời thấy một dáng người thon thả đột nhiên xuất hiện ở nơi âm phong mạnh nhất trên đỉnh núi. Vương Tông Cảnh giật nẩy người, suýt chút nữa thì hô lên, cùng lúc đó thứ không thấy rõ trên đỉnh núi kia dường như cũng bị cái gì kích thích đột nhiên nổi giận, âm phong thổi mạnh, trong nháy mắt tiếng quỷ khóc ùn ùn kéo đến, sương mù khói nhẹ vốn mờ mịt cũng lập tức hóa thành vô số sợi xúc tua đánh vòng ngược về phía thân ảnh mơ hồ nhìn như một nữ tử kia. Là Tô Tiểu Liên sao? Đây là phản ứng đầu tiên của Vương Tông Cảnh, nhưng cho dù với ánh mắt sắc bén của hắn thì lúc này vẫn bị quỷ vụ che mờ khó có thể phân biệt rõ ràng ngay được, chỉ thấy âm phong gào thét quỷ vụ quay cuồng trên đỉnh núi, lờ mờ thấy được thân ảnh nữ tử tựa như không có vẻ kinh hoàng thất thố gì. Nàng đưa hai tay vung lên đón âm phong vài cái, trông như đang kết mấy thứ thủ ấn cổ quái, nhất thời thanh thế âm phong giảm đi rất nhiều, lập tức cánh tay phải nàng rung động, ánh đỏ sáng lên rực rỡ, một tòa tiểu tháp bảy tầng cao ba thước được gọi ra rồi bay lơ lửng giữa khoảng không trên đỉnh đầu nàng. Trong chốc lát, bên trong tiểu tháp kia giống như bốc cháy, lửa nóng hừng hực bắn ra kèm với một tiếng nổ lớn mà ngay cả ở chân núi đều có thể lờ mờ cảm giác được, hơi nóng cuộn trào mãnh liệt lan ra bốn phương tám hướng, nháy mắt đã cuốn sạch cả đỉnh núi. Sườn núi nhỏ vốn dày đặc quỷ khí nhất thời lâm vào biển lửa, trong nháy mắt những quỷ khí âm trầm kia đều bị quét sạch. Kỳ quái chính là loại lửa này nhìn như vô cùng nóng rát đáng sợ mà vẫn không thiêu cháy một gốc cây ngọn cỏ nào trên đỉnh núi, thế nhưng rõ ràng trong biển lửa này truyền đến từng đợt từng đợt âm thanh quỷ khóc sói gào, giữa đó là một tiếng thét cực lớn xen lẫn vài phần kinh hoàng run rẩy vọng xuống dưới: “A…Tha mạng, thượng tiên tha mạng a!” Ở dưới chân núi, Vương Tông Cảnh nhìn thấy cảnh này mà da đầu tê dại, thanh thế của thứ pháp bảo đạo thuật này thực không thể coi thường, hắn lại liên tưởng đến trận đại chiến đấu pháp kinh thiên động địa ngày trước của Lâm Kinh Vũ và Thương Tùng đạo nhân trong khu rừng rậm nguyên thủy, trong lòng không khỏi thêm vài phần ngưỡng mộ và khát vọng với Thanh Vân đạo môn trong truyền thuyết kia. Ngọn lửa bao trùm khiến cả đỉnh núi giống như biển lửa, ánh đỏ chiếu rực khắp cả một vùng. Ở chính giữa biển lửa, tòa tiểu tháp bảy tầng tựa như trung tâm của vòng xoáy khổng lồ cực kỳ chói mắt, giữa ánh lửa thỉnh thoảng lại có những ác linh với vẻ mặt dữ tợn hiện ra nhưng chẳng mấy chốc bọn chúng đều phải tru lên đau đớn rồi tiêu tan trong ngọn lửa nóng rực và hóa thành từng sợi âm khí màu trắng mỏng manh, sau đó có một thứ lực lượng vô hình kéo tất cả những âm khí này về phía tiểu tháp và hút vào tầng thấp nhất. Lại qua một lát sau, khi ngọn lửa vẫn đang rực cháy thì chợt nghe được một tiếng rống to, một quỷ ảnh cực lớn hiện ra giữa biển lửa, có lẽ nó còn phải mạnh hơn so với các âm hồn quỷ vật khác nhiều. Nhìn lại thân thể hư ảnh cao đến năm trượng, mặt xanh nanh vàng, mắt to như cái bát lớn, trông vô cùng đáng sợ, nhưng giờ đây trên mặt quỷ vật lại tràn đầy vẻ kinh hãi, đau đớn không tả nổi vì ở trong biển lửa. Sau khi thân thể khổng lồ của nó giãy giụa mấy lần vẫn không cách nào thoát khỏi biển lửa kỳ lạ kia, con ác quỷ này đột nhiên thu nhỏ thân hình lại mà quỳ xuống dưới tiểu tháp rồi cuống quýt dập đầu không ngừng. “Hừ.” Trong làn gió nóng rực kia dường như truyền đến một tiếng hừ lạnh, “Coi như ngươi thức thời.” Giữa biển lửa, tòa tiểu tháp màu đỏ đột nhiên chấn động, giống như có mệnh lệnh vô hình, bóng lửa đầy trời lập tức thu hồi lại hệt như cá voi hút nước. Bỗng chốc tiếng rít tuyệt vọng tràn ngập trong đêm tối mù mịt, con ác quỷ có thân thể khổng lồ kia cũng kêu gào đau đớn nhưng trên mặt lại hiện vẻ giải thoát. Một lát sau, quỷ vật này bị một ngọn lửa mãnh liệt bao phủ rồi kéo đến giữa không trung, đồng thời thân thể nó cũng nhanh chóng hóa nhỏ lại, cảnh tượng vô cùng quỷ dị, cuối cùng hóa thành một bóng người nhỏ xíu mờ nhạt và bị hút vào tầng thứ năm của tiểu tháp. Đến lúc này, mây khói trên bãi tha ma kia đã tiêu tan, quỷ khí dày đặc cũng bị quét sạch, ngoài việc nơi này hoang vắng như trước ra thì dưới bóng đêm ngược lại còn cảm thấy thông thoáng sáng sủa hơn trước. Có điều khi Vương Tông Cảnh vô ý ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lại vẫn chỉ thấy mây đen buông xuống màn đên thâm trầm, không có gì thay đổi. “Bản lĩnh bắt quỷ của tiểu nha đầu này thật sự càng ngày càng lợi hại rồi,” lão nhân đứng bên cạnh hắn trông như đang thở phào nhẹ nhõm, trong miệng lão tấm tắc hai tiếng, nói: “Không tưởng được bây giờ ngay cả dạng quỷ vật như ‘Quỷ mặt xanh’ mà nó lại có thể dễ dàng bắt được như vậy.” “Đúng vậy, đúng vậy.” Lời tiếp theo chính là của đạo nhân mặt chó đứng ở bên cạnh, bây giờ nhìn lại người ban ngày bị gọi là Dã Cẩu đạo nhân này, trên mặt hắn tràn đầy tiếu ý, khuôn mặt ngay từ khi sinh ra đã xấu xí hung ác vậy mà giờ phút này lại hiền lành đến thế, trông vẻ mặt chăm chú nhìn lên sườn núi của hắn, nói hiền hòa vui sướng cũng không hề quá đáng, thật sự vô cùng hiếm thấy. Vương Tông Cảnh nhìn lên trên đỉnh núi nhỏ kia chốc lát, trong lòng thật sự vẫn còn hơi lo lắng cho sự an nguy của Tô Tiểu Liên, hắn chần chờ một chút rồi định chạy lên trên ngọn núi nhỏ kia. Thân hình hắn vừa mới chuyển động thì đã bị lão nhân bên cạnh để ý thấy: “Ngươi đừng làm loạn, quỷ vật trên bãi tha ma kia rất nhiều, mặc dù được cháu gái của ta quét sạch một lượt nhưng biết đâu còn có vài con cá lọt lưới, mà ngươi lại không biết đạo thuật, như vậy chẳng phải là đi chịu chết hay sao?” Vương Tông Cảnh giật mình khựng người lại, đang định nói gì thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo truyền từ con đường nhỏ phía sau ngọn núi kia, “xì” ra một tiếng: “Nói bậy! Dưới ‘Diệt linh tháp’ của cháu, nghiệp hỏa như biển chính là khắc tinh của hết thảy yêu linh ác hồn, hơn nữa cháu đã bày ‘Nhiếp hồn trận’ vây khốn cả đỉnh núi, ngay cả một con cũng không chạy thoát, sao lại có thể còn cái gì là cá lọt lưới?” Một nữ tử áo xanh, dáng người thon thả từ trong bóng tối nhẹ nhàng đi ra, mày liễu mắt sáng, tướng mạo có phần xinh đẹp, gió đêm hiu hiu khẽ thổi bay xiêm y của nàng, thời khắc này rõ ràng trăng sao vẫn chưa mọc nhưng Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy xung quanh hình như sáng lên rất nhiều, giống như là một nữ tử mỹ lệ vậy, trời sinh đã có hào quang động lòng người có thể chiếu sáng xung quanh. Nhất thời Vương Tông Cảnh quên mất chuyện muốn nói, hắn chăm chăm nhìn vào tòa tháp bằng ngọc đen bên tay trái nàng, bề ngoài thâm trầm như mực, bên trong tháp lờ mờ thấy có ánh lửa yếu ớt lay động, tòa tiểu tháp tỏa ra một thứ uy áp kỳ dị, dẫu cách xa vẫn có thể thấp thoáng cảm nhận được. Nghĩ đến đây chính là pháp bảo vừa mới đai triển thần thông, hai mắt Vương Tông Cảnh không kiềm được mà nhìn chằm chằm tiểu tháp kia. Lão nhân ở bên cạnh nghe xong cháu gái nói, nét mặt già nua lại có vẻ như sượng lên, lão thở phì phì nói: “Ngươi nói cái gì!” ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang